Mẹ tao bảo quân tử nói lời thì giữ lấy lời. Thế là sáng hôm sau tao lại hỏi mẹ về vấn đề đấy.
Phớt lờ câu hỏi của tao, bả hỏi lại tao.
"Quân đâu?"
Tao nhạt mồm đáp.
"Con đuổi nó rồi."
"Đi mà hỏi nó. Thật ra tao cũng chẳng rõ."
"....."
Hôm nay là chủ nhật, dự định của tao là hôm nay đi net cùng với mấy thằng chiến hữu. Thế là tao cứ đi net thôi, mặc kệ mấy chuyện kia.
Cả nhóm hôm nay chỉ thiếu thằng Ngọc. Thằng khác bùng không nói nhưng riêng thằng Ngọc vắng thì cmn hôm nay trời sắp bão cmnr.
Nó là cái thằng rảnh nợ nhất trần đời này, không buổi nào nó vắng mặt cả, thế mà hôm nay dám bùng nguyên buổi mới kì lạ vc.
Tao gọi cho thằng Ngọc.
Nghe giọng nó uể oải.
"À, tối qua thằng Quân sang nhà tao ngủ, giờ nó ốm cmnr, tao đang định đi mua thuốc."
Tai tao tiếp thu được đúng chỗ "giờ nó ốm".
Thấy tao lặng im không nói gì, thằng Ngọc bảo.
"Bọn mày cãi nhau cái gì à? Tự nhiên 12 giờ đêm bố đang quay tay thì thằng Quân mò đến."
Rõ ràng hôm qua tao đuổi nó đi từ 9 giờ tối cơ mà.
Tao chưa kịp nói gì thì thằng Ngọc đã chèn họng tao.
"Tao qua gánh team cho, mày qua nhà tao mà chăm nó đi."
Mấy thằng xung quanh hỏi tao xem thằng Ngọc bảo gì, tao bảo nó đang chăm thằng Quân ốm.
"Đệch, chồng mày ốm lại bắt thằng Ngọc chăm à?" - Thằng M-L-nào-đó-ngứa-đòn nói.
Rồi cả lũ chó hùa đuổi tao té đi để thằng Ngọc ra đây, thiết nghĩ tao sẽ mua đủ rọ mõm cho chùng mày. Bố sẽ khóa mõm từng con chó một!
Ôm mặt chạy khỏi quán net, rồi tao không biết đi đâu tiếp nữa.
Chẳng lẽ lại ra nhà thằng Ngọc? Chả lẽ lại đi chăm cái thằng súc vật kia?
Mắc gì tao phải thế?
Mà giờ mới để ý mặt đường vẫn còn trơn, tối qua có mưa to.
Thở mạnh một hơi dứt khoát, hai tay tao nắm chặt lại, chân bước đi rồi lại xoay gót.
Và tao quay lại quán net.
"Đù mẹ thằng này ngứa đòn ghê vậy mày? Anh em! Tống cổ nó!!"
Và tao bị bọn cẩu bằng hữu hội đồng, chúng nó phản bội tình huynh đệ xương máu. Chúng nó xách cổ tao đến nhà thằng Ngọc.
Tim tao đập dồn dữ dội, não tao cứ ong ong.
Tao nghĩ tao phát điên đến nơi, cứ vùng vẫy giẫy đạp, miệng gào thật lực phản kháng hết sức.
Tao không muốn đối mặt với thằng Quân!
"Bỏ tao ra đmm, tao đéo muốn, đmmmmmmmm!!!"
Cả đám đang quần trước cửa nhà thằng Ngọc thì cửa kèn kẹt mở hãi vãi cả cứt.
Thấy thằng Quân ló cái đầu ra, rất chi là nạnh nùng boi mà bảo.
"Bỏ Trang ra."
Lời tao gào rách họng ra chúng nó không lọt tai, cái giọng yếu xìu của thằng Quân thì nghe răm rắp.
Phủi phủi đít, tao đứng dậy, nãy bùng nổ ác quá giờ tao cũng kiệt quệ vl. Tập tễnh được mấy bước, ngoái lại vẫn thấy thằng Quân núp sau cửa lén nhìn tao.
"Trang đi đi, kệ Quân."
Mạnh mồm như thế trong khi ánh mắt của nó rưng rưng kiểu "Bây bì ka chìm má(baby kachima)....".
Nuốt nước bọt, tao mặc kệ, kiên quyết bước đi không ngoái đầu nhìn lại.
Nghe thấy tiếng kêu đau của nó, tao không giữ được lí trí, chạy đến thật nhanh dìu lấy nó. Nội tâm tao thầm phỉ nhổ 7769 lần!!
Xong, nó đổ gục lên người tao. Tao nghĩ nó giả vờ, tao lay lay mãi mà nó cứ lì lợm nhắm tít cái mắt chó vào.
Cho nó ngã lăn trên sàn, tao túm cổ áo nó lôi đi sền sệt trên nền nhà, kéo đến chỗ giường thì mặc kệ nó.
Tao đối xử với nó như thế mà nó lại nhìn tao, cười cười.
"Cám ơn Trang."
"MÀY BỊ ĐIÊN ĐÚNG KHÔNG? ÓC MÀY TOÀN CỨT À? ĐÁNG LẼ MÀY PHẢI CHỬI TAO CHỨ? ÍT NHẤT THÌ ĐẤM TAO MỘT CÁI CHỨ?"
Còn mấy hơi lực tao kìm nén thì giờ phút này lôi ra bằng sạch, tao mệt mỏi ngồi bệt xuống bên cạnh nó.
"Quân xin lỗi. Quân yêu Trang. Quân yêu Trang."
Tay nó vươn đến dúi đầu tao vào lòng nó, có loại ấm ức nào đó không rõ ràng khiến tao rùng mình nhức buốt.
Người thằng Quân nóng hầm hập, lồng ngực nó phập phồng, sức không có nhưng nó vẫn cố lải nhải bên tai tao mấy câu tởm lợm.
"Để Quân bên Trang một lúc nữa như thế này, rồi Quân kể được không?"
"Kệ mày."
May mà nhà thằng Ngọc nó để điều hòa chứ không tiết trời nóng vãi cẹc như thế này hai thằng đực rựa ôm nhau thì chết chín cmnr.
Thằng Quân cứ ôm khư khư tao, tao đạp nó lăn ra rồi bảo nó cút lên giường nằm. Còn tao đi lục tủ lạnh nhà thằng Ngọc tranh thủ đớp hết đồ ăn vặt nhà nó để trả thù.
Lôi ra sofa vừa đớp vừa xem mấy bộ kiếm hiệp, tao ngủ mất tiêu lúc nào không hay. Lúc dậy đã 2 3 giờ chiều cmnr.
Nghe thấy tiếng cửa tủ lạnh mở, tao ngoái ra thấy thằng Quân.
"Trang ăn xoài dầm không Quân làm?"
Mồm tao không tự chủ mà nhóp nhép.
"Cho nhìu nhìu ớt vào nhá nhá."
Thằng Quân ngoan ngoãn gật đầu rồi lấy xoài ra làm luôn.
Mẹ nó.
Nó cứ thế làm tao quên mẹ mất cảm xúc bùng nổ từ tối qua đến sáng này.
Tao đứng dậy đi xuống nhà bếp tìm thằng Quân để nói chuyện.
"Mày nói xem chuyện mày giấu t--"
Nó nhét miếng xoài vào mồm tao.
"Trang nếm thử xem đã vừa miệng chưa?"
Nhẫn nhịn nhai nhai miếng xoài dầm, tao định hé miệng nói tiếp thì thằng Quân làm cái điệu lấy ngón tay miết miết lưỡi dao.
Nó nghiêng đầu nhìn tao, mắt nó vô hồn.
*** MẸ ĐỒNG CHÍ LÀM TÔI HƠI BỊ HÃI ĐẤY!
"Đùa Trang thôi, ăn xong Quân nói cho."
Đùa đéo vui ok?
Thằng Quân làm xoài dầm cho tao ăn từ hồi lớp 6 rồi, lúc đấy tao không biết cầm dao như nào thì nó đã làm nhoay nhoáy. Mới đầu nó làm không ra thể thống gì, sau này làm nhiều tao lại thấy quen mồm.
Hai đứa ngồi ăn xoài dầm.
"Thật ra hồi nhỏ Trang chơi thân với Hồng Quân... Xong Trang gặp vấn đề về não bộ, không còn nhớ rõ cậu ta nữa. Rồi Quân..."
Vừa gặp xoài tao vừa nghe nó kể.
"Quân đặt vé rồi, lát có chuyến sẽ đi."
Miếng xoài trong mồm tao chưa kịp nhai đã nhả ra, tao túm cổ áo nó.
"Sao lại đi?"
"Đối mặt với Trang sau ngần ấy tội lỗi, Quân không thể."
Ánh mắt của nó đen hun hút đầy tuyệt vọng, miệng nó nhếch lên cười khổ.
Mặt nó nhăn lại hằn sâu nét tù tội.
"Quân yêu Trang, chỉ muốn ở bên Trang nhưng Quân lại khốn nạn đến vậy... Ở bên Trang còn có nghĩa lí gì... Dù sao thì Trang cũng chán ghét Quân rôi. Trang ghét Quân rồi."
Cánh tay tao bị nó bám chặt, chặt như thể buông tay tao ra nó sẽ chết vậy.
Tao nhìn nó thảm hại mà miệng chỉ mấp máp không nói được gì.
Căn bản là tao không biết phải nói gì. Là tao ghê tởm nó, là tao đã đuổi nó đi. Giờ nó lại bày ra cái dạng này, tao lại câm nín.
Nó thả lỏng tay, từ từ trượt tay xuống. Đoạn, nó ngập ngừng đưa tay xoa đầu tao, mồm nó vẫn mỉm lên cười.
Cười méo xẹo.
"Trang ăn nốt nhé, Quân về lấy đồ đạc rồi đi."
Cửa mở ra rồi đóng lại, tưởng như tim tao hẫng mất vài nhịp. Sống mũi tao lại tê rần lên, vẫn cái cảm giác cổ họng như thắt lại đến khó thở. Mắt nhìn lại nhòe đi, tao không dám chớp mắt.
Dụi dụi mắt, tao lắc lắc đầu, miệng mím lại không được lại lấy răng hàm trên ghim lại.
Mưa rơi rào rào, rơi trên mái tôn vang lên càng rõ, tay tao cào cào lồng ngực.
Nhìn kim chỉ đồng hồ vô tri vô giác chạy.
Nuốt giọt nước mắt vào, tao cầm theo cái ô chạy ra ngoài.