Mấy ngày kế tiếp, Duẫn Hạo quả thực theo như lời hắn nói mỗi ngày tự mình đưa hoa đến trước cửa nhà Tại Trung, hoa tulip màu đỏ, đầy trời tinh (hông hỉu), thủy tiên tây dương, khang nãi hinh màu trắng (cẩm chướng)…… Chỉ cần là hoa biểu trưng cho tình yêu, Duẫn Hạo đều mua hết mang đến. Trừ bỏ tặng hoa, mỗi ngày Duẫn Hạo còn đưa Tại Trung đi học. Đến trước cổng trường, Duẫn Hạo cố ý ở trước mặt bạn học của Tại Trung mà giở trò với cậu, ôm ôm eo nhỏ, nắm nắm bàn tay nhỏ bé, vuốt ve khuôn mặt, hôn nhẹ hai má, giống tuyên bố quyền sở hữu của mình với cậu, Tại Trung muốn trốn cũng trốn không thoát. Duẫn Hạo muốn làm cho những người theo đuổi cậu biết khó mà lui.
Quả nhiên mục đích của hắn đã đạt được.
Bạn học bảo: “Tại Trung, bạn trai của cậu thật đẹp trai a, khó trách cậu cảm thấy những người khác chướng mắt.”
Bạn học Ất (A):“Oa! Soái công mĩ thụ, cường công nhược thụ, ta thích nhất BL(Boy love) xứng đôi ai!”
Đồng học Bính (B): “Bạn trai của Tại Trung không phải là tổng tài của tập đoàn Quốc Vũ Trịnh Duẫn Hạo sao? Anh chàng này vừa đẹp trai lại vừa nhiều tiền, mình hảo hâm mộ Tại Trung nga!”
Tại Trung vô lực lắc đầu, bây giờ thì bạn học chung quanh đều cho rằng Trịnh Duẫn Hạo là bạn trai của cậu, ngay cả Tuấn Tú cũng không ngoại lệ.
Tại Trung chỉ có thể ở trong lòng hò hét: Người ta vẫn là độc thân a!!!!!
“Tại Trung a, em vẫn là thuận theo dân ý, ngoan ngoãn theo anh đi.” Trong đầu Tại Trung luôn vang vọng những lời của Duẫn Hạo. Mỗi lần nghe thấy hắn nói như vậy, Tại Trung đều có loại cảm giác muốn đánh người. Duẫn Hạo nhìn thấy tay của Tại Trung nắm lại thành quyền, lại cợt nhả bổ sung: “Nếu Tại Trung muốn đánh anh, cứ đánh đi! Đánh là thân mắng là yêu nha!”
“A a a a a!” Tại Trung đau đầu ngã vật lên trên bàn.
Mấy ngày nay, tâm tình của Duẫn Hạo tốt vô cùng, dù cho Tại Trung không có đáp ứng bắt đầu lại với hắn, nhưng Tại Trung đã không còn kháng cự hắn. Đối với những động tác nhỏ cố ý của hắn, cậu cũng cam chịu. Nhưng lúc Duẫn Hạo đang đắm chìm ở trong ngọt ngào, một thanh âm đè nén phẫn nộ vang lên trên đỉnh đầu của hắn:“Trịnh Duẫn Hạo, chúng ta nói chuyện!”
Duẫn Hạo ngẩng đầu khỏi đống văn kiện, hứng thú nhìn biểu tình nghiêm túc của Kangta:“Trợ lý vĩ đại của tôi, sao lại chủ động tìm tôi nói chuyện vậy?”
“Hừ! Anh biết rõ còn cố hỏi.” Kangta ngồi xuống ghế, hai tay lần lượt khoanh ở trước ngực.
“Nga? Anh cho rằng tôi nên biết chuyện gì?”
“Đương nhiên là chuyện của anh và Tại Trung.” Kangta không muốn đi vòng vèo, trực tiếp nói ra ý đồ, “Tôi muốn anh cách xa Tại Trung một chút, đừng đến quấy rầy em ấy!”
Duẫn Hạo nhếch môi: “Anh có quyền gì mà ra lệnh cho tôi?”.
“Tôi không có quyền ra lệnh cho anh, nhưng tôi có trách nhiệm bảo hộ Tại Trung. Tại Trung ở bên anh chỉ có tổn thương mà thôi.”.
“Tôi biết, anh xem như là anh trai của Tại Trung, muốn bảo hộ em ấy cũng không có gì kỳ quái, nhưng anh vì cái gì lại cho rằng Tại Trung ở bên tôi sẽ bị tổn thương chứ?”
“Anh còn dám hỏi sao? Trước kia anh đã đối xử với Tại Trung như thế nào, trong lòng anh rõ nhất, chẳng lẽ còn cần tôi nói rõ ra sao?”
Nhắc tới chuyện đã qua, đó là nỗi đau vĩnh viễn trong lòng Duẫn Hạo! Cuộc sống hôn nhân nửa năm trước, Duẫn Hạo không hề làm cho Tại Trung cảm thấy hạnh phúc, ngược lại làm cho cậu ấy thương tâm đến vậy, đừng nói là Kangta không thể tha thứ cho hắn, ngay cả chính hắn cũng vô pháp tha thứ cho mình.
“Chuyện trước kia tôi không muốn giải thích với anh, bất quá có một việc tôi có thể minh xác nói cho anh, tôi sẽ không buông tay khỏi em ấy nữa, tôi sẽ làm cho em ấy một lần nữa trở lại bên người tôi.”
“Tôi rất khâm phục sự tự tin của anh, bất quá anh đừng quên một việc, đó là ảnh hưởng của tôi với Tại Trung. Theo tôi được biết, Tại Trung còn chưa đáp ứng bắt đầu lại với anh, cho nên anh đừng đắc ý quá sớm nga.” Nói xong câu đó, Kangta đứng dậy rời khỏi văn phòng.
“Anh…..” Duẫn Hạo tức giận một quyền đánh lên bàn làm việc, khiến cho văn kiện đều rung rung. Hắn quả thật đã bỏ qua chuyện này, Tại Trung và Kangta quen nhau đã hơn mười năm, Tại Trung rất tín nhiệm và thích anh ta, đặc biệt sau khi chú mất càng thêm ỷ lại vào anh ta. Nếu Kangta không đồng ý, chỉ sợ Tại Trung sẽ nghe lời Kangta. Vốn tình cảm của Tại Trung dành cho mình còn chưa đủ kiên định, vạn nhất Kangta đến quấy rối, Tại Trung sẽ càng thêm dao động. Không được! Ta phải nhanh chóng bắt lấy Tại Trung mới được.
—————————–.
Trước cửa trường Đại học.
“Tại Trung!” Duẫn Hạo soái khí tựa vào cánh cửa xe Pháp Lạp Lợi(Ferrari) màu đỏ, thập phần phong cách.
Bạn học chung quanh đã bắt đầu bàn tán.
“Oa! Là Trịnh Duẫn Hạo a, lại đến đón Tại Trung đi, Tại Trung thật hạnh phúc nha.”
“Ai, hâm mộ cái gì, chờ ngươi đem chính mình chỉnh thành bộ dáng của Tại Trung rồi nói sau.”
……
“Cái gì chứ, nam nhân này sao lại tới nữa.” Tại Trung nhìn thấy Duẫn Hạo liên tiếp vẫy tay với cậu, lại không thể làm như không phát hiện, đành phải dưới cái nhìn chăm chú của mọi người xung quanh đỏ mặt đi đến.
“Anh đến đây làm gì?” Tại Trung tức giận nói.
“Tới đón em cùng đi ăn cơm chiều a.” Duẫn Hạo không vì Tại Trung tức giận mà mất hứng, vẫn như cũ là khuôn mặt tươi cười nghênh đón.
Không đợi Tại Trung phát biểu ý kiến, Duẫn Hạo liền đem Tại Trung nhét vào trong xe: “Uy, anh muốn làm gì hả, tôi còn không đáp ứng đi ăn cơm với anh đâu.”
Duẫn Hạo ngồi xuống ghế lái xe, quay đầu, nhìn Tại Trung chu cái miệng nhỏ nhắn “Ba” một chút, tà mị nói:“Bảo bối, nghe lời, nếu không, anh ngay tại nơi này cùng em hôn môi sâu à. Em nhìn kìa, bạn học của em bên ngoài đã muốn xuất ra di động chuẩn bị chụp ảnh rồi đó.”
Loại uy hiếp này quả nhiên hữu hiệu, Tại Trung ngoan ngoãn ngồi yên không quậy cũng không nháo, ngược lại thúc giục Duẫn Hạo nhanh lái xe.
Trên xe.
“Chúng ta bây giờ đi đến chỗ nào?”
“Đến nhà của anh.”.
“Cái gì? Vì cái gì lại phải đến nhà anh?” Tại Trung khẩn trương hỏi.
“Bé con ngốc, không phải em nghĩ bậy gì chứ, em tưởng đến nhà của anh thì anh sẽ làm cái gì với em sao?” Duẫn Hạo cố ý trêu chọc Tại Trung.
“Tôi không có.” Khuôn mặt Tại Trung nháy mắt biến thành trái táo đỏ.
“Yên tâm đi, chỉ là mời em ăn bữa tối thôi.”
Đây là lần đầu tiên Tại Trung đến nhà Duẫn Hạo làm khách, đi vào bên trong, một mảnh cửa sổ lớn sát đất liền đập vào mắt, trang hoàng cao cấp tinh xảo, bài trí cao quý thanh lịch đều biểu hiện tôn quý chủ nhân, so với ngôi nhà trang trí đơn giản của mình mang đến bầu không khí hoàn toàn bất đồng.
Duẫn Hạo nắm tay Tại Trung mang cậu đi thăm phòng ở. Cuối cùng, dẫn cậu đến trước một bàn ăn đã sớm chuẩn bị tốt. Nến, rượu ngon, mỹ thực, hoa tươi, không thiếu thứ gì. Duẫn Hạo kéo ghế ra cho Tại Trung ngồi, xong rồi ngồi xuống chỗ đối diện.
Duẫn Hạo xuyên thấu qua ánh nến thưởng thức dung nhan khuynh quốc khuynh thành của mỹ nhân, Tại Trung uống chút rượu, vết hồng hồng trên mặt càng khiến cậu thêm xinh đẹp.
Bữa tối ấm áp lãng mạn bên ánh nến như Duẫn Hạo dự đoán thuận lợi tiến hành, đột nhiên, tiếng chuông di động của Tại Trung vang lên, cậu nhanh chóng tiếp điện thoại.
“Anh Kangta, có việc gì sao?”
“Anh nói anh Xương Mân 9 giờ tối hôm nay sẽ về đến Hàn Quốc sao? Được! Em biết rồi, cám ơn anh.”
Tại Trung tắt điện thoại xong, nói với Duẫn Hạo: “Thực xin lỗi, Duẫn Hạo, tôi có việc đi trước.”
Nhưng Duẫn Hạo như thế nào có khả năng để cho Tại Trung đi, nhất dưới tình huống đã biết rõ Tại Trung đi tìm Thẩm Xương Mân. Duẫn Hạo giữ chặt cánh tay Tại Trung, lạnh lùng nói: “Như thế nào? Muốn đến sân bay đón Thẩm Xương Mân sao?”
Còn không có ý thức được nguy hiểm Tại Trung thành thật hồi đáp: “Ân, tôi muốn đi trước, lần sau chúng ta sẽ ăn cơm đi.”
Khí lực của Duẫn Hạo đột nhiên mạnh hơn, nắm chặt cánh tay của Tại Trung: “Em cảm thấy anh có khả năng thả cho em đi gặp Thẩm Xương Mân sao? Em muốn gặp hắn ta đến như vậy?”
“Buông tay, đau quá.” Tại Trung bắt đầu giãy dụa,“Tôi muốn đi tìm Xương Mân.”
Duẫn Hạo kéo Tại Trung đến trước người, hung tợn nói: “Em dám vì đi gặp hắn mà ném anh, đối với em mà nói, Thẩm Xương Mân mới là quan trọng nhất, có phải không?”
“Anh buông, buông ra.” Thấy giãy không ra, Tại Trung hung hăng đá Duẫn Hạo một cước.
“A!”.
Tại Trung vội vã chạy về phía cửa, nhưng ngay khi cậu sắp ra khỏi cửa, Duẫn Hạo xông lên ôm lấy cậu, trực tiếp khiêng lên vai.
“Muốn đi gặp Thẩm Xương Mân? Tốt, chờ chúng ta xong việc, xem em còn có thể diện đi gặp hắn không!”
Nói xong Duẫn Hạo khiêng Tại Trung đi lên phòng ngủ trên lầu hai.
————————————–
Ờm, ta hem thích tên lày(hem ghét ngừi thật nhe), ghét từ hồi coi “Mỹ kiều thê của ta” à, càng mần cái này càng ghét, dù seo thì ta vẫn thích Xương Mân hơn, thích thích lắm, Xương Mân hay Min Min đều thích ¯¯▼¯¯
Ferrari
Hơ hơ, đẹp hỉ, anh đẹp giai mặc đồ tây đứng thả hồn tựa bên xe thì câu nhân đến mức lào
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT