Từ khi Xương Mân thổ lộ với Tại Trung đã qua hai ngày, hai ngày này Tại Trung luôn luôn vừa tự hỏi vừa cố gắng giãy dụa: Mình quả thật là thích Xương Mân đi, nhưng có phải là kiểu thích của người yêu không? Vì cái gì lại do dự như vậy chứ?

Đang lúc Tại Trung buồn rầu, tiếng chuông cửa vang lên, Tại Trung nghĩ thầm: Không xong! Trăm ngàn lần đừng là Xương Mân nha, mình còn chưa nghĩ ra nên trả lời anh ấy như thế nào đâu.

Tại Trung tâm tình phức tạp mở cửa ra, nhìn thấy người tới không phải Xương Mân, Tại Trung thở ra một hơi.

“Duẫn Hạo, sao lại là anh?” Nhìn thấy người đứng trước cửa là Duẫn Hạo, Tại Trung giật mình không ít.

“Không thể là anh sao? Vì cái gì nhìn thấy anh đến, em như trút được gánh nặng vậy a?” Duẫn Hạo buồn cười nhìn biểu tình thú vị của Tại Trung.

“Không có a.” Tại Trung chỉ có thể phủ nhận, không cần thiết phải đem phiền não của mình nói cho Duẫn Hạo đi, “Ai, này cún con lông xù hảo đáng yêu nha! Tên gọi là gì a?” Tại Trung thấy trong lòng Duẫn Hạo đang ôm một chú chó nhỏ lông xù, nhất thời hai mắt sáng lên.

“Nó nha, kêu Tùng Nhi.” Duẫn Hạo vừa nói vừa đi vào nhà Tại Trung, nơi này cũng từng là nhà của hắn, Duẫn Hạo nhìn quanh một vòng, phát hiện nơi này sạch sẽ ngăn nắp giống như trước.

“Tùng nhi? Vì cái gì lại gọi là Tùng Nhi?” Tại Trung với tên của chú cún con rất ngạc nhiên.

“Nga, không có nguyên nhân gì, chỉ là cảm thấy tên này dễ gọi .” Đương nhiên không thể nói với em đem hai chữ “Tùng Nhi” đảo lại chính là “Duẫn Hạo” đi, Duẫn Hạo nghĩ thầm.[ Tác giả chú thích: Tùng Nhi trong tiếng Hàn viết đảo lại chính là Duẫn Hạo ].(Ru: chịu, trình tiếng Hàn của te chỉ ở mức sơ đẳng nên hem bít, thâu thì tác giả nói sao thì là như vậy đi ^^)

Tại Trung yêu thương xoa xoa cái đầu nhỏ xíu của Tùng Nhi, sau đó chớp chớp đôi mắt to trong suốt ngập nước nhìn Duẫn Hạo:“Tôi có thể ôm nó một cái được không?”

“Đương… đương nhiên.” Duẫn Hạo bị đôi mắt của Tại Trung giật điện, nhất thời nói chuyện lắp bắp, “Tại Trung a, con chó nhỏ này anh vốn muốn tặng cho em. Tùng Nhi là giống chó Cocker Spaniel lông xù vùng Blenheim của Anh, là chó cái.” (chém á, giống chó “điều anh thức” là giề thì hem bít, google hẻm ra)

“Tặng cho tôi? Vì cái gì lại tặng cho tôi?” Tại Trung lại hồ đồ, nam nhân này rốt cuộc muốn làm cho cậu bao nhiêu chuyện ngoài ý muốn đây?

“Chúng ta là bạn bè a, bạn bè tặng quà cho nhau cần lý do sao? Em nhất định phải nhận lấy nga, xem, Tùng Nhi cũng thực thích em nha.”

Chỉ có kẻ thiếu tế bào não như Tại Trung mới có thể tin tưởng lời của tên nam nhân này, Duẫn Hạo đem Tùng Nhi tặng cho Tại Trung đương nhiên là có mục đích khác: Về sau có thể không kiêng nể gì lấy lý do muốn xem Tùng Nhi mà chạy đến tìm Tại Trung nha.

“Vậy, vậy thì cám ơn anh, Duẫn Hạo.”

Tại Trung an trí cho Tùng Nhi xong thì quay trở lại phòng khách.

Tại Trung không ngừng lấy tay vò góc áo, bởi vì cậu có thể cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng của Duẫn Hạo, nghĩ thầm: anh ta mắc gì lại nhìn chằm chằm người ta a, chẳng lẽ trên mặt mình có vết bẩn sao? Ai nha! Không tốt, vừa rồi ăn bánh bơ ngọt, nhất định là bơ dính ở trên mặt rồi. Tại Trung vội rút ra chiếc gương nhỏ bên mình, tả nhìn một cái hữu nhìn một cái, không có phát hiện dấu vết nào của bơ.

“Ha ha.” Nhìn thấy hành động đáng yêu của Tại Trung, Duẫn Hạo nhịn không được cười ra tiếng.

“Anh cười cái gì?”

“Cười em quá đáng yêu a. Ha ha!” Vẫn như cũ không ngừng cười được.

Đúng lúc này, chuông cửa lại vang lên. Tại Trung chạy nhanh đi mở cửa:“Xương Mân!”

“Tại Trung, anh vừa vặn đi ngang qua đây, cho nên đến thăm em.” Trên thực tế, Xương Mân hôm nay là muốn biết đáp án.

Nhưng khi Xương Mân đi vào phòng khách, nhìn thấy trong phòng khách còn có một người nữa, nụ cười trên mặt nháy mắt tiêu thất, đồng dạng, khi Duẫn Hạo nhìn thấy Xương Mân, cũng mất đi khuôn mặt tươi cười.

Không khí hài hòa vừa rồi trong phòng khách tiêu thất, thủ nhi đại chi là hai chàng (đẹp) trai trầm mặc ngồi đối diện, Duẫn Hạo và Xương Mân đều dùng ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm đối phương.

Nhưng Tại Trung đơn thuần chỉ nghĩ rằng Duẫn Hạo và Xương Mân còn chưa quen đối phương, cho nên không khí mới có thể xấu hổ, vì điều tiết không khí, Tại Trung nói:“Các anh muốn uống cà phê không? Tôi pha cà phê rất thơm nga.”

Đối mặt Tại Trung, biểu tình của cả hai anh chàng lại trở thành ôn nhu: “Được.”

Đợi cho Tại Trung đi vào phòng bếp, Xương Mân lạnh lùng nói một câu với Duẫn Hạo:“Chúng ta đi ra vườn nói chuyện!”

“Được!” Chẳng lẽ Trịnh Duẫn Hạo ta lại sợ ngươi sao!

Sau khi hai người đi ra vườn, Xương Mân chất vấn Duẫn Hạo: “Trịnh Duẫn Hạo, anh rốt cuộc có ý đồ gì? Vì cái gì luôn đến làm phiền Tại Trung?”

“Làm phiền? Hừ! Đừng nói những lời khó nghe như vậy, tôi chỉ là tới thăm Tại Trung mà thôi, có ai quy định vợ chồng sau khi ly hôn về sau sẽ không thể làm bạn chứ?!.” Duẫn Hạo khinh thường liếc Xương Mân một cái.

“Đại khái chỉ có Tại Trung mới có thể tin tưởng chuyện ma quỷ của anh, tôi không dễ lừa như em ấy đâu. Trịnh Duẫn Hạo, anh hãy nhớ kỹ, tôi sẽ không để anh tổn thương Tại Trung.”

“Nga? Anh lấy tư cách gì mà nói với tôi cái kiểu đó?”

“Chỉ bằng tôi là thật lòng yêu Tại Trung, mà anh, theo ý tôi, chính là chỉ muốn đùa bỡn em ấy.” Xương Mân càng lúc càng kích động, giọng không khỏi càng nói càng to.

“Tôi đối với em ấy như thế nào đó là chuyện của tôi, không tới phiên anh hỏi đến. Nhưng thật ra anh, thật sự rất buồn cười, lại coi thứ mà Trịnh Duẫn Hạo tôi ném đi như bảo bối a?” Trong giọng nói của Duẫn Hạo lộ vẻ trêu tức, hắn là cố ý nói như vậy chọc giận Xương Mân.

Xương Mân bị hoàn toàn chọc giận, giơ nắm tay lên đấm vào mặt Duẫn Hạo.

“A!” Đây không phải là tiếng kêu của Duẫn Hạo mà là tiếng kêu sợ hãi của Tại Trung. Tại Trung pha xong cà phê, trở lại phòng khách, không thấy Duẫn Hạo và Xương Mân, đương nhiên sẽ ra vườn tìm người, không nghĩ tới vừa vặn bị cậu nhìn thấy một màn Xương Mân đánh Duẫn Hạo.

“Duẫn Hạo, anh có bị thương nặng lắm không?” Tại Trung hốt hoảng chạy nhanh đến xem thương thế của Duẫn Hạo.

“Tại Trung, đau quá a.” Duẫn Hạo giả bộ một bộ rất đau, còn ôm lấy bên mặt đã sưng lên như cái bánh nhân đậu.

“Ai nha, khóe miệng của anh chảy máu rồi! Mau, vào trong phòng tôi bôi thuốc cho anh.” Tại Trung khẩn trương nói.

Xương Mân bị bỏ qua một bên tức giận kéo Tại Trung đến bên người:“Tại Trung, em đừng để Trịnh Duẫn Hạo lừa, hắn đang giả vờ đó.”

Tại Trung gạt tay Xương Mân ra, “Xương Mân, sao anh lại nói như vậy chứ? Đánh người là lỗi của anh, anh còn nói xấu Duẫn Hạo!”

“Anh…..” Xương Mân nghẹn lời, Tại Trung không tin lời anh nói.

“Xương Mân, anh đi về trước đi, có chuyện gì chúng ta bàn lại sau.” Lúc này Tại Trung không muốn bận tâm đến anh, cậu chỉ lo lắng cho thương thế của Duẫn Hạo.

Xương Mân biết còn tiếp tục ở tại chỗ này cũng là tự tìm mất mặt, Xương Mân xoay người chuẩn bị rời đi, ngay khoảnh khắc anh xoay người, anh đã nhìn thấy nụ cười giảo hoạt của Duẫn Hạo, Xương Mân biết ván này anh đã thua.

—————–.

Trong phòng khách, Tại Trung tự tay thoa thuốc cho Duẫn Hạo.

“A! A!” Duẫn Hạo không ốm mà rên la.

“Thực xin lỗi, thực xin lỗi, tôi sẽ nhẹ tay hơn.” Tại Trung thật cẩn thận thoa thuốc cho Duẫn Hạo, còn thường xuyên thổi thổi vết thương. Kỳ thật, chỉ có một vết bầm nhỏ bên khóe miệng.

Thân thể Duẫn Hạo áp sát vào Tại Trung, hơi cúi đầu là có thể nhìn thấy khuôn ngực tuyết trắng của cậu, còn có đôi môi đỏ mọng ở trước mắt hắn không ngừng chu lên, tất thảy làm cho Duẫn Hạo tâm viên ý mã.(hem nhớ là giề)

Đột nhiên, Duẫn Hạo dùng một bàn tay bắt lấy cánh tay đang thoa thuốc cho mình, tay kia thì chế trụ đầu của Tại Trung, đem nó ấn vào môi mình, bá đạo hôn lên cánh hoa phấn nộn của Tại Trung, tinh tế vuốt ve. Tại Trung theo bản năng định lùi về sau, lại bị cánh tay của Tại Trung giữ chặt, gắt gao ôm vào trong lòng.

“Ngô ngô ngô, ừ ừ……” Tại Trung bắt đầu đánh lên ngực Duẫn Hạo, muốn tách rời khỏi cái hôn nồng nhiệt này, nhưng vô ích.

Hiểu mình thoát không được kiềm chế của nam nhân này, nhưng tốt xấu gì thì Tại Trung còn muốn hô hấp a, Tại Trung vừa mới hé miệng định hít một chút không khí, khiến cho Duẫn Hạo bắt được cơ hội. Cái lưỡi nóng như lửa của Duẫn Hạo luồn vào trong miệng của Tại Trung, cuồng vọng công thành chiếm đất, cũng cuốn lấy cái lưỡi thơm tho đang muốn chạy trốn của Tại Trung, khiến cho nó khiêu vũ cùng mình. Duẫn Hạo một bên tùy ý nhấm nháp vị ngọt của Tại Trung, một bên khẽ cắn cánh hoa non mềm của cậu. Ngọt ngào mang theo cảm xúc tuyệt vời ùa đến, lần đầu tiên Duẫn Hạo kinh ngạc với một nụ hôn, cho tới bây giờ hắn chưa từng biết, chỉ là một nụ hôn cũng có thể làm cho hắn trầm luân!

Duẫn Hạo tiếc nuối tách khỏi Tại Trung, bởi vì hắn cảm thấy thiên hạ trong lòng đã muốn hít thở không thông.

Không có một màn mắng chửi như Duẫn Hạo dự đoán, dù sao cũng là mình cường hôn Tại Trung, tương phản, lúc này Tại Trung chỉ im lặng cúi đầu, nhìn không được biểu tình trên mặt.

Duẫn Hạo nhẹ nhàng mà nâng mặt Tại Trung lên, nhìn thấy nước mắt không ngừng từ trong đôi mắt xinh đẹp chảy xuống, lướt qua khuôn mặt tuyệt mỹ, đọng lại trong lòng bàn tay của Duẫn Hạo.

Tại Trung vẫn không nói gì, đột nhiên Tại Trung giơ tay lên, cho hắn một cái tát.

Duẫn Hạo hoàn toàn có thể né tránh, nhưng hắn không có làm như vậy, tự nguyện nhận lấy cái tát này.

——————————–

Giống chó Cocker Spaniel lông xù vùng Blenheim của Anh♥

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play