Từ sau khi bốn người ở gặp nhau tại sân golf, Hữu Thiên và Xương Mân đều hiểu được một chuyện: Duẫn Hạo càng thêm hoang mang vì cảm giác của mình với Tại Trung, còn Tại Trung đối với thay đổi này lại không thích một chút nào.

Mấy ngày nay, Duẫn Hạo vẫn tâm thần không yên. Hắn rất tò mò về quan hệ của Tại Trung và Xương Mân, nhưng lại không biết nên đi kiểm chứng như thế nào.

Sáng sớm, Duẫn Hạo phải đến công ty làm việc, đang chuẩn bị lên thanh máy chuyên dụng dành cho tổng tài đến văn phòng, ngay khi cửa thang máy sắp đóng lại trong nháy mắt, một bàn tay to chặn cửa.

“Đằng đằng.” Người vừa bước vào thang máy đúng là Kangta, bởi vì trong công ty trừ bỏ Duẫn Hạo cũng chỉ có anh mới có tư cách sử dụng thang máy chuyên dụng cho tổng tài.

Không khí đầy áp lực, cả hai người đối với đối phương đều không có hảo cảm nên không ai nói gì, đều hy vọng thang máy nhanh chóng chạy đến tầng cao nhất của toà nhà. Đúng lúc này, tiếng chuông điện thoại di động của Kangta vang lên, thấy tên người gọi là “Tiểu Tại” Kangta lập tức tiếp điện thoại.

“Tiểu Tại, hiếm có khi nào em chủ động gọi điện thoại cho anh nga, có chuyện gì sao?” Đối với Tại Trung, ngữ khí Kangta nói chuyện cũng trở nên ôn nhu gấp trăm lần.

“Muốn cám ơn anh vì đã giới thiệu cậu ấy sao? Sao lại khách khí như vậy, chỉ cần em vui là tốt rồi!”

“Người anh giới thiệu thật tuyệt đi, Xương Mân vừa có bề ngoài lại có nội hàm, các em ở chung vui vẻ như vậy anh cũng an tâm. Ân ân, chúng ta lần sau gặp mặt mới hảo hảo tâm sự!”

Trong không gian nhỏ hẹp của thang máy này, không muốn nghe đối phương nói điện thoại cũng khó. Vừa rồi mỗi một chữ Kangta nói Duẫn Hạo đều nghe rành mạch, “Người giới thiệu”,“ở chung thật sự rất vui”. Tại Trung cùng cái người gọi là Thẩm Xương Mân kia thật sự là quan hệ tình lữ, lại còn là Kangta giới thiệu bọn họ quen nhau. Chỉ cần nghĩ đến đây, Duẫn Hạo liền cảm thấy hít thở không thông.



Rốt cục đến văn phòng, Duẫn Hạo ngồi ở trước bàn làm việc, phiền não dùng hai tay ôm đầu, không ngừng tự hỏi: “Mình rốt cuộc là làm sao vậy? Vì cái gì lại để ý Tại Trung cùng những người khác kết giao đến thế? Vì cái gì nhìn thấy tên đàn ông kia làm ra hành động thân mật với cậu ấy lại phẫn nộ như vậy? Chẳng lẽ, chẳng lẽ mình thương cậu ấy?” Duẫn Hạo lắc đầu, lập tức phủ định ý tưởng này, “Không! Người mình yêu không phải là cậu ta! Mình ly hôn với cậu ta chính là không muốn tiếp tục cuộc hôn nhân không tình yêu này. Tất cả chỉ là do căn cứ vào lợi ích hôn nhân. Có lẽ là do dục vọng chiếm hữu của nam nhân quấy phá đi. Thứ gì đó từng thuộc về mình đương nhiên không muốn nhìn thấy cậu ta bị người khác giữ lấy!” Duẫn Hạo cố gắng tự thuyết phục mình. Về phần có thể thuyết phục được hay không, chỉ có trong lòng Duẫn Hạo mới biết.



Thấy sắp đến minh thọ của Kim Chung Quốc, Tại Trung vốn tính một mình đến mộ tế bái cha mình. Nhưng ngay trước ngày xuất phát một ngày, cậu ngoài ý muốn nhận được điện thoại của Duẫn Hạo, trong điện thoại Duẫn Hạo nói sẽ cùng với Tại Trung đi tế bái. Tại Trung còn không kịp phát biểu ý kiến, Duẫn Hạo liền cắt đứt điện thoại.

“Cái gì vậy chứ? Lúc kết hôn thời thì xa cách mình, bây giờ như thế nào lại chủ động nói chuyện với mình a? Có phải Trịnh Duẫn Hạo uống lộn thuốc không?” Tại Trung chu cái miệng nhỏ nhắn tự hỏi vấn đề này,“A nha. Không nghĩ nữa, cùng đi tế bái liền cùng đi đi, dù sao thì cũng chẳng có chuyện gì lớn.” Đối với Tại Trung mà nói, không nghĩ ra vấn đề thì không nghĩ nữa, miễn cho tổn thất tế bào não.



Ngày hôm sau, Duẫn Hạo đúng giờ đến nhà đón Tại Trung. Trên đường đến mộ, hai người không có nói chuyện nhiều với nhau, trong xe hơi tràn ngập không khí quỷ dị, điều này làm cho Tại Trung rất khó chịu, cho nên cậu thường thường quay đầu nhìn Duẫn Hạo đang chuyên chú lái xe, muốn mở miệng đánh vỡ bầu không khí xấu hổ này, nhưng Tại Trung lại không biết nên nói cái gì.

Duẫn Hạo dùng dư quang đem tất thảy hành động của Tại Trung thu hết vào trong mắt, kỳ thật trong lòng Duẫn Hạo đang nghẹn đầy một bụng những thứ muốn hỏi Tại Trung. Rốt cục Duẫn Hạo vẫn là nhịn không được : “Cái kia, Tại Trung, lần trước ở sân golf Thẩm Xương Mân kia là thế nào của em?” Duẫn Hạo đơn giản trực tiếp sảng khoái hỏi thẳng vấn đề phức tạp làm hắn khó chịu nhiều ngày nay.

“Xương Mân? Anh ấy là bạn của tôi a. Anh ấy vốn là học đệ của anh Kangta đấy.” Tại Trung thắc mắc không phải hôm trước đã giới thiệu qua rồi sao, sao hôm nay anh ta lại hỏi như vậy?

“Bạn bè? Thực sự chỉ là bạn bè sao?” Trong giọng nói của Duẫn Hạo đầy nghiêm túc.

“Ân!”.

Duẫn Hạo nhìn thoáng qua Tại Trung, ánh mắt hồn nhiên kia làm cho người ta tìm không thấy một tia lừa gạt. Nhưng hắn chính tai nghe được điện thoại của Tại Trung và Kangta, chuyện này nên giải thích như thế nào? Duẫn Hạo còn không kịp nghĩ lại, xe đã đến đích.

Trước bia mộ của Kim Chung Quốc, trong lòng Duẫn Hạo lẫn Tại Trung đều mang đầy tâm sự lẫn thương nhớ.

‘Chú, có lẽ chú sẽ không muốn nhìn thấy cháu đi. Cháu quả thật thấy thẹn với chú, nhưng chuyện này không có nghĩa là cháu không dám đối mặt với chú nữa’, Duẫn Hạo nhìn thoáng qua Tại Trung đứng bên cạnh, ‘Tại Trung, cháu sẽ chiếu cố em ấy, còn có Quốc Vũ, chú cũng có thể yên tâm, nó là tâm huyết cả đời chú và cha cháu, cháu sẽ không để cho cả hai người thất vọng đâu.’

‘Ba ba, ba ở trên thiên đường có tốt không? Con đã từng hứa với ba sẽ mãi mãi sống vui vẻ hạnh phúc, cho nên con vẫn luôn luôn cố gắng. Ba ba, ba ở trên trời ắt hẳn đều thấy được đi. Con thật sự rất nhớ ba, đặc biệt những lúc cô đơn một mình lại càng thêm nhớ ba. Con thường nghĩ sau này còn có thể có người nào khác sẽ yêu thương con như ba sao? Trên thế giới này, con chỉ còn có một người thân, nhưng Hi Triệt anh ấy sợ là sẽ không bao giờ thừa nhận con. Bất quá không quan hệ, cho dù anh ấy không thừa nhận đứa em trai như con, con cũng phải đi tìm anh ấy, sau đó sẽ dẫn anh ấy đến thăm ba.’ Tại Trung âm thầm nói chuyện với cha mình, nước mắt lấp lánh tựa như trân châu từng giọt từng giọt rơi xuống.

Duẫn Hạo đã dự đoán trước Tại Trung đến tế bái Kim Chung Quốc sẽ rất thương tâm, thậm chí sẽ rơi lệ, nhưng hắn không có dự đoán được, nước mắt của Tại Trung sẽ làm hắn đau lòng đến như vậy. Cứ mỗi một giọt nước mắt rơi xuống đều khiến trong lòng Duẫn Hạo lạnh đến tận tâm can.

Duẫn Hạo lập tức quên mất mối bận tâm về việc bản thân mình từ khi ly hôn tới nay sinh ra cảm giác khác thường với Tại Trung, trực tiếp ôm lấy Tại Trung vào trong lòng, còn dùng dịu dàng vỗ vỗ vai Tại Trung, dùng một loại ngữ khí ôn nhu mà ngay cả chính mình cũng cảm thấy xa lạ nói:“Tại Trung, đừng khóc, chú mà nhìn thấy em khóc nhất định sẽ rất thương tâm, có phải không?”

Tại Trung khiếp sợ vì hành động của Duẫn Hạo lẫn lời nói ôn nhu, không biết nên phản ứng như thế nào, thân thể cậu bị hắn chặt chẽ ôm vào trong ngực, đầu tựa vào ngực hắn, lại còn có thể ngửi đến mùi hương đặc trưng của hắn. Tại Trung đã quên khóc, nhưng một loại cảm giác bi thương lại nảy lên trong lòng. Cậu cùng Trịnh Duẫn Hạo kết hôn suốt nửa năm trời chưa bao giờ có hành động thân mật nào. Mà bây giời sau khi ly hôn, lại xuất hiện một màn ái muội thế này, Tại Trung thực hoang mang.

Cảm giác được thân thể của Tại Trung căng cứng, Duẫn Hạo nhẹ nhàng buông Tại Trung ra, để cho hai người có một khoảng cách nhỏ, nhưng hai tay vẫn đỡ lấy lưng Tại Trung.

“Tại Trung, em hận tôi sao?”.

Tại Trung ngây ra một lúc, sau đó lắc lắc đầu: “Không hận.”

“Em hẳn là hận tôi, bởi vì tôi phụ lòng của chú và của cả em nữa.” Trong mắt của Duẫn Hạo tràn đầy bi thương, hắn vẫn cảm thấy nếu Tại Trung hận hắn, nói không chừng hắn có thể dễ chịu một chút.

“Duẫn Hạo, tôi biết anh đang nghĩ gì, nhưng quả thật tôi không hề trách anh. Lúc ấy anh đáp ứng kết hôn cùng với tôi là vì muốn cho ba ba tôi thêm nghị lực sống. Mà tôi cũng đáp ứng ba ba, là vì tôi biết đây là tâm nguyện cuối cùng của ba ba. Tôi không thương anh, anh cũng không yêu tôi, chúng ta đều là hy sinh vì ba ba, cho nên anh tự trách mình nữa, được không?” Tại Trung chân thành nói với Duẫn Hạo.

‘Tôi không thương anh, anh cũng không yêu tôi.’ Vì cái gì những lời này lại chói tai đến như vậy.

“Như vậy, chúng ta có thể làm bạn bè được chứ?” Tay Duẫn Hạo dần dần trượt xuống hông Tại Trung. Cảm giác mềm mại mảnh khảnh khiến cho trong lòng Duẫn Hạo một trận rung động, cũng đồng thời khiến cho hắn nghĩ tới một màn ở sân golf kia.

Không khí càng ngày càng ái muội, Tại Trung theo bản năng muốn tách ra:“Duẫn Hạo, anh trước buông được không?”

Nhưng Duẫn Hạo chẳng những không có buông tay, còn dùng một bàn tay nhẹ nhàng nắm cái cằm tinh xảo của Tại Trung, ép cậu phải nhìn mình:“Trả lời vấn đề tôi hỏi trước đã.”

“Chúng ta… Chúng ta đương nhiên có thể làm bạn.” Tại Trung bị khí thế vương giả của Duẫn Hạo làm cho giật mình, ngay cả nói chuyện cũng có chút khiếp đảm.

“Thật tốt quá.” Duẫn Hạo vẫn trầm tĩnh nói, nhưng trên mặt cũng lộ ra một nụ cười mỉm không dễ phát hiện, còn mang theo một tia quỷ dị!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play