Duẫn Hạo bị vứt lại ở bên ngoài vẫn không định rời khỏi, hắn vừa đứng trước cổng biệt thự của Thái Nghiên, vừa sai người đi thăm dò Tại Trung đang nằm ở bệnh viện nào.

Từ trên lầu, Thái Nghiên có thể nhìn thấy hết mọi động tĩnh trước cổng.“Xem ra Duẫn Hạo đã hạ quyết tâm không đi, nếu hắn ta thật sự để ý đến Tại Trung thì đáng lẽ không nên tổn thương đến thằng bé như vậy. Tại Trung đang rất kích động, tình trạng của đứa bé cũng không ổn định, bây giờ không phải là thời điểm cho bọn chúng gặp mặt nhau.”

Thái Nghiên hầm canh xong, chuẩn bị lại đến bệnh viện.

“Tổng tài, Trịnh tiên sinh còn chờ ở trước cửa, chúng ta nên làm như thế nào?” Tài xế dò hỏi.

“Tài xế Trương, anh cứ lái xe đi ra ngoài trước, dụ hắn rời khỏi đây, đi đâu cũng được, trừ bỏ bệnh viện, anh hiểu chưa?”

“Tôi biết rồi, tổng tài.”

Quả nhiên khi cổng biệt thự mở ra, xe của Thái Nghiên vừa ra ngoài, Duẫn Hạo cũng lập tức leo lên xe của mình bám theo.

Trong khoảng thời gian Thái Nghiên rời khỏi bệnh viện, vệ sĩ của Thái Nghiên vẫn canh giữ ngoài phòng bệnh của Tại Trung.

“Thiếu gia sao rồi?” Cắt đuôi được Duẫn Hạo, Thái Nghiên một mình đến bệnh viện.

“Bác sĩ vừa mới đến kiểm tra qua, nói là tình trạng của thai nhi đã tốt hơn rồi, hiện tại thiếu gia đang ngủ.” Vệ sĩ báo lại chi tiết.

“Tốt lắm. Các anh phải nhớ kỹ, trừ bỏ bác sĩ, y tá và tôi ra, không thể để cho bất luận kẻ nào quấy rầy đến thiếu gia, đã biết chưa?”

“Rõ.”

Thái Nghiên mang canh nhẹ nhàng đi vào phòng bệnh, sợ rằng sẽ khiến cho Tại Trung thức giấc, nhưng Tại Trung đã sớm mở mắt ra.

“Có phải mẹ làm con tỉnh không?”

“Không có, con vốn không có ngủ.”

“Có cảm thấy không thoải mái chỗ nào không? Nếu thấy không ổn, con nhất định phải nói cho mẹ nhé.” So với vấn đề của Tại Trung và Duẫn Hạo, chuyện khiến Thái Nghiên lo lắng nhất vẫn là thân thể của Tại Trung.

“Trong lòng của con không thoải mái, vậy nên làm cái gì bây giờ?” Thanh âm của Tại Trung lại mang theo tiếng khóc nức nở.

Thái Nghiên ngồi vào bên giường, ôn nhu vuốt ve khuôn mặt của con mình: “Con à, mẹ có thể hiểu được trong lòng con đang rất đau đớn, người mà con yêu nhất lại ra tay đánh con, còn hại con thiếu chút nữa mất đi đứa bé.”

Tại Trung nhắm mắt lại lắc đầu: “Không chỉ có như vậy, Duẫn Hạo anh ta đã lừa dối con, anh ta từng nói con là người duy nhất mà anh ta yêu, nhưng thực tế, trong lòng anh vẫn có một người phụ nữ tồn tại, người mà anh ta thực sự yêu chính là người đó!”

Điều này sao có thể? Thái Nghiên chính là bởi vì tin tưởng chân tình của Duẫn Hạo mới có thể phóng tâm mà đem con giao cho hắn, chẳng lẽ bà cũng có lúc nhìn nhầm người? “Tại Trung, có phải trong chuyện này có thể có hiểu lầm gì không?”

“Không thể là hiểu lầm. Con có chứng cớ, hơn nữa con còn tận mắt thấy bọn họ ở trong văn phòng khanh khanh ta ta, ôm ôm ấp ấp. Duẫn Hạo, anh…anh ta còn vì người phụ nữ kia mà đánh con. Ô ô ô ô……”

“Tại Trung, đừng khóc nữa, con cứ nói hết mọi chuyện ra với mẹ đi, được không? Có lẽ nói ra, con sẽ thoải mái hơn một chút.” Duẫn Hạo ra tay đánh con trai của bà, Thái Nghiên đương nhiên rất tức giận, nhưng bà tin tưởng Duẫn Hạo không phải là loại người không phân tốt xấu đã ra tay đánh người, trong này nhất định còn có ẩn tình gì.

Tại Trung đem toàn bộ chuyện đã phát sinh nói cho Thái Nghiên, còn đem tấm hình đưa cho Thái Nghiên xem.

“Tại Trung, con chỉ dựa vào tấm ảnh này mà kết luận bọn họ có quan hệ, có phải rất võ đoán không?”

“Không chỉ có tấm ảnh này, trước kia Duẫn Hạo đã từng nói trong lòng anh ta vẫn yêu một người, con dám khẳng định người kia chính là Toàn Trí Hiền.”

“Con hẳn là nên cho Duẫn Hạo có một cơ hội giải thích, có lẽ sự tình cũng không phải như con nghĩ đâu. Hơn nữa, con a, Duẫn Hạo ra tay đánh con, nó đúng là mười phần sai, nhưng mà con trước mặt người ngoài mà gây với nó, không để cho nó một chút mặt mũi nào, trách sao nó không nổi nóng?”

“Mẹ, sao mẹ lại nói giúp cho anh ta chứ, mẹ chẳng phải đã nói mẹ sẽ luôn đứng về phía con sao.” Chẳng lẽ ngay cả mẹ ruột của cậu cũng không giúp cậu sao?

“Mẹ không phải giúp nó, mẹ hận không thể đánh cho nó vài cái cái tát thay cho con, nhưng mà con cũng nên ngẫm lại trong chuyện này con có chỗ nào không đúng không.”

“Con……”

“Duẫn Hạo rất hối hận, nó vẫn canh giữ ở trước cửa nhà mẹ để cầu xin mẹ nói cho nó biết con đang ở đâu đấy.”

“Bây giờ con không muốn nhìn thấy anh ta.”

“Cho nên mẹ không có nói cho nó biết. Bất quá nếu con muốn gặp nó thì mẹ sẽ giúp con an bài.” Thái Nghiên đã dần hiểu rõ mọi chuyện, một mặt trách cứ Duẫn Hạo, nhưng con trai của bà cũng có chỗ không đúng, “Con a, uống trước canh mẹ hầm đi.”.

Bên kia, Duẫn Hạo biết mình bị nhạc mẫu đùa giỡn, tức giận đến thiếu chút nữa đem tay lái bóp nát. Những cuộc điện thoại gọi tới, tất cả đều là tin tức đáng thất vọng.“Mẹ nó, một đám phế vật, ngay cả một người mà tìm không ra.”

Đã gần nửa đêm, Duẫn Hạo lái xe vô mục đích trên đường, hắn không muốn về nhà cũng không dám về nhà, hắn sợ về nhà đối mặt với căn nhà trống rỗng đó, chỗ đó nơi nơi đều là bóng dáng của Tại Trung, nhưng hắn lại cái gì cũng không bắt được.

Đột nhiên Duẫn Hạo nghĩ tới một người, người kia nhất định có thể giúp hắn.

“Reng reng! Reng reng! Reng reng! Reng reng!”

“Muốn chết hả, là ai dám quấy rầy giấc ngủ ảnh hưởng đến mỹ dung của bản công chúa, ta không chém hắn không được.” Hi Triệt bị tiếng chuông cửa không ngừng nghỉ đánh thức, cậu đẩy đẩy Hàn Canh nằm bên cạnh, “Canh bảo bảo, mau đi coi là ai.” (Ru: một chữ “bảo” là của tác giả, chữ kia là của ta=)))

“Ân? Nga.” Hàn Canh còn đang mơ mơ màng màng, nhưng mệnh lệnh của Hi Triệt anh không dám không theo. (đấy, bảo bảo hợp với anh í đấy chứ, trung khuyển công thế kia mờ)

Cửa vừa mở ra, Duẫn Hạo liền xông vào.

“Hàn Canh, Hi Triệt đâu, tôi có việc gấp tìm cậu ta.”

“Là Duẫn Hạo sao, đã trễ thế này, anh tìm Hi Triệt có chuyện gì?” Hàn Canh dụi dụi mắt, rốt cục thấy rõ rang kẻ nửa đêm gõ cửa là ai.

Nghe thấy dưới lầu nói nhao nhao ồn ào, Hi Triệt thật sự là chịu không nổi, từ phòng ngủ lầu hai đi xuống, tới phòng khách.

“Tôi giết anh, Trịnh Duẫn Hạo, anh muốn chết hả, khuya khoắt anh không ngủ đi mà chạy tới nhà của tôi làm gì?” Hi Triệt bị quấy rầy thanh mộng phát hỏa.

Thấy Hi Triệt, Duẫn Hạo vội chạy đến bắt lấy tay cậu: “Hi Triệt, cậu mau giúp tôi, bây giờ chỉ có cậu mới có thể giúp tôi.”

“Rốt cuộc là anh đang nói cái quỷ gì vậy?”

“Tôi, tôi lại đánh mất Tại Trung rồi.”

“Hai vợ chồng mấy người lại đang làm cái gì hả?” Hi Triệt cuối cùng cũng tỉnh, ý thức được vấn đề lần này có chút nghiêm trọng.

“Đều là lỗi của tôi, tôi đánh Tại Trung.” Duẫn Hạo cúi mặt nói ra tình hình thực tế.

“Cái gì?”

“Cái gì?”.

Hi Triệt lẫn Hàn Canh đều mở to hai mắt nhìn nhìn chằm chằm Duẫn Hạo, bọn họ quả thực không thể tin được lỗ tai của mình.

“Trịnh Duẫn Hạo, anh điên rồi hả, anh có biết thằng đàn ông đánh vợ là đồ khốn nạn nhất không hả? Anh lại còn dám chạy đến nhờ tôi giúp đỡ nữa?” Hi Triệt nổi khùng lên, cậu khinh thường nhất là những thằng đàn ông đi đánh vợ.

“Hi Triệt, tôi biết tôi sai rồi, cậu làm ơn giúp tôi một lần đi, cậu là bác sĩ, nhất định có thể hỏi thăm được Tại Trung đang nằm ở bệnh viện nào, hơn nữa em ấy rất nghe lời cậu, cậu nhất định có thể khuyên em ấy.”

“Anh! Anh thế nhưng đánh Tại Trung tới nằm viện? Anh còn muốn tôi đi khuyên nó, khuyên nó trở lại bên cạnh anh hả? Nằm mơ đi!”

“Hi Triệt, xin cậu giúp tôi một lần cuối cùng, tôi cam đoan sẽ không có lần nào nữa đâu.” Hi Triệt là chiếc phao cứu sinh cuối cùng của Duẫn Hạo, Duẫn Hạo nhất định không buông Hi Triệt ra.

Hi Triệt căn bản không muốn nghe Duẫn Hạo nói thêm một chữ nào nữa.“Canh, đem hắn đuổi ra đi, em không muốn nhìn thấy hắn nữa.”

“Hi Triệt……” Hàn Canh rất khó xử.

“Trịnh Duẫn Hạo, anh khiến cho tôi cảm thấy mình đã phạm tội, bởi vì chính tôi đã mang Tại Trung về lại bên cạnh anh.”

“Hi Triệt, cậu không hề sai. Đây đều là tội của tôi. Tôi hận không thể phế bỏ đi cánh tay này của mình.”

Nhìn bộ dạng thống khổ của Duẫn Hạo, Hàn Canh cảm thấy không đành lòng :“Hi Triệt, coi như vì đứa cháu chưa ra đời của em, em giúp Duẫn Hạo một lần đi, anh thấy anh ta thật sự hối hận rồi.”

Hi Triệt khinh thường liếc Duẫn Hạo một cái: “Tôi sẽ đi tìm Tại Trung, nhưng không phải vì giúp anh đâu.”

Nghe thấy Hi Triệt nói vậy, đôi mắt Duẫn Hạo sáng lên, hắn thấy được một tia hy vọng.

“Hi Triệt, cám ơn cậu.”

“Anh đi nhanh đi, nhìn thấy mặt anh thì phát bực.” Nói xong, Hi Ttriệt ném lại Duẫn Hạo trong phòng khách quay về phòng.

“Duẫn Hạo, anh đi về trước đi, tôi hiểu tính của Hi Triệt, khi em ấy đang tức giận thì tốt nhất là anh đừng chọc vào em ấy nữa. Nếu có tin tức, tôi sẽ lập tức báo cho.”

“Cám ơn anh, Hàn Canh, nhờ anh.”

Dựa vào những mối quan hệ trong giới y học của Hi Triệt, chiều ngày hôm sau, Hi Triệt đã nghe được tin của Tại Trung.

“Học đệ, cậu quen Kim Tại Trung sao?” Nói chuyện đúng là bác sĩ chăm sóc cho Tại Trung.

“Đúng vậy, học trưởng, lần này phiền đến học trưởng rồi.”

“Bệnh nhân này lai lịch không nhỏ a, trước cửa phòng bệnh lúc nào cũng có bảo vệ canh gác, trừ bỏ bác sĩ, y tá và mẹ của bệnh nhân ra, những người khác đều không được phép vào.”

“Vậy em sẽ dùng thân phận bác sĩ đi vào, như vậy sẽ không làm cho học trưởng khó xử đi?”

“Ha ha, không đâu, đi theo anh.”

Đi vào phòng bệnh của Tại Trung, vệ sĩ cản lại Hi Triệt lẫn bác sĩ.

“Bác sĩ Lí, vị này là?”

“Anh ta cũng là bác sĩ của bệnh viện này.”

Vệ sĩ không có hoài nghi: “Mời vào.”

Trong phòng bệnh, Tại Trung đang ngồi ngẩn người ở trên giường. Nghe thấy có người vào, mới lấy lại tinh thần.

“Anh Hi Triệt ……” Tại Trung giật mình khi nhìn thấy Hi Triệt ở đây.

“Cả hai chậm rãi tán gẫu, tôi quay về văn phòng đi lấy chút đồ.” Bác sĩ rất thức thời quay ra.

“Phiền anh, học trưởng.”

“Anh Hi Triệt, sao anh lại biết em ở đây?”

“Có chuyện gì mà Kim Hi Triệt này làm không được chứ?” Hi Triệt lo lắng đi đến bên giường, “Anh nghe học trưởng nói, mày thiếu chút nữa sinh non, lần này thằng Duẫn Hạo kia đúng là quá đáng.”

Nghe thấy tên Duẫn Hạo, vẻ vui mừng trên mặt Tại Trung liền biến mất: “Đừng nhắc đến anh ta nữa, em không muốn nghe thấy cái tên này.”

“Là hắn ta van xin anh đi tìm mày, anh thấy hắn đại khái cũng chẳng khác người điên là mấy.” Hi Triệt quả thật thực khinh thường hành vi đánh người của Duẫn Hạo, nhưng là nhìn thấy bộ dạng suy sụp của thằng bạn cùng lớn lên từ nhỏ, Hi Triệt cũng không đành lòng.

“Hừ! Anh ta mà phát điên vì em? Không có em, không phải càng dễ dàng hơn cho anh ta với Toàn Trí Hiền sao?”

“Toàn Trí Hiền? Là đại minh tinh Toàn Trí Hiền?”

“Ừm.”

“Chẳng lẽ chuyện này có liên quan đến cô ấy?”

“Đúng vậy, nguyên lai người mà Duẫn Hạo yêu chính là Toàn Trí Hiền, anh ta còn vì cô ả mà đánh em.”

“Mày nói Duẫn Hạo yêu Trí Hiền? Tại Trung a, hình như mày hiểu lầm rồi, theo như anh được biết, Toàn Trí Hiền là học tỷ của Duẫn Hạo thời trung học, Duẫn Hạo vẫn luôn sùng bái cô ấy. Là sùng bái, không phải yêu đâu.” Hi Triệt đặc biệt cường điệu nói.

“Nhưng mà, Duẫn Hạo anh ta từng nói, trong lòng anh ta vẫn luôn có một người, người kia trừ bỏ Toàn Trí Hiền, còn có thể là ai chứ?”

Hi Triệt nghẹn lời, người kia mà Duẫn Hạo nói không phải là cậu sao? Nhưng mà cậu không thể mở miệng nói với Tại Trung, như vậy sẽ chỉ làm hiểu lầm càng sâu. “Tại Trung, mày không tin lời nói của anh mày sao?”

“Em……” Anh Hi Triệt nói là thật sao?

“Không phải mày cũng sùng bái Bảo Nhi sao? Cho nên mày hẳn là có thể lý giải tâm tình của Duẫn Hạo a, hắn ta đối với Toàn Trí Hiền hoàn toàn chỉ là sùng bái giống như mày vậy thôi.”

“Thật vậy à?” Tại Trung vẫn là bán tín bán nghi.

“Anh thèm vào gạt mày. Mày hiểu lầm rồi.”

“Nhưng mà anh ta quả thật đã đánh em.” Đây là chuyện Tại Trung để ý nhất, từ nhỏ đến lớn, chưa từng có ai đánh cậu, không ngờ, kẻ đầu tiên đánh cậu lại chính là người chồng yêu dấu của cậu.

“Mày không định tha thứ cho hắn à?”

Tại Trung quật cường gật đầu.

“Vậy còn nhóc con thì sao? Mày tính để cho đứa bé vừa sinh ra đã không có cha sao?”

“Em tự mình nuôi. Em sợ đứa bé này có người cha như vậy, sau này cũng sẽ bị đánh đập thôi.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play