“Alô?” An Vũ Hàng nhận cuộc gọi, trong phòng ngủ chỉ có một mình cậu, cũng không có gì không thuận tiện.
“Đã trở về trường học chưa?” Thanh âm của mẹ cậu vẫn bình thản như trước, không nghe ra có gì vui vẻ, cũng không có gì không vui, tựa như đối đãi với người xa lạ vậy.
“Vâng.” Nói thật, mẹ đột ngột gọi điện tới, An Vũ Hàng ngược lại không biết phải nói gì, tựa hồ loại bản năng nói chuyện cùng với mẹ này của cậu đã biến mất từ rất lâu rồi…
“Ngày lễ tình nhân hôm đó, Tiểu Hi nói nhìn thấy cậu.” Mẹ cậu dừng một chút, tiếp tục nói: “Nói cậu cùng một chỗ với một người đàn ông, ngay cả nói cũng không để ý tới.”
An Vũ Hàng không nói gì, trong lòng có chút không vui, hóa ra em trai cũng nhìn thấy cậu, còn về nhà cáo trạng với mẹ.
“Mày rời nhà đi không học cái gì khác, ngược lại học biết làm mình làm mẩy. Ở bên ngoài nhìn thấy em trai cũng không chào hỏi, tao trước kia dạy mày như thế nào?” Thanh âm của mẹ cậu trở nên thực nghiêm khắc, từng câu từng chữ đều là chỉ trích An Vũ Hàng.
An Vũ Hàng không tiếp tục trầm mặc nữa, cười lạnh một tiếng, đáp: “An Minh Hi là em trai con, con là anh hai của nó. Nếu nó nhìn thấy con, không tới chào hỏi con trước thì thôi, có lý nào lại trách con không để ý tới nó? Mẹ, lúc mẹ hỏi con có giáo dưỡng hay không, có phải hẳn nên nhìn trước xem giáo dưỡng của An Minh Hi có đủ tư cách hay không?”
“Tiểu Hi không chào hỏi mày thì làm sao chứ? Nó còn nhỏ, có đôi khi không hiểu chuyện. Mày lớn hơn em nó, cũng không hiểu chuyện sao?” Mẹ cậu vẫn không chút để ý An Minh Hi làm vậy là có thỏa đáng hay không, toàn bộ đầu mâu đều chỉa về hướng An Vũ Hàng, “Mấy năm này không biết mày ăn học thế nào, cái khác không học, lại đi học khi dễ em trai mình!”
“A…” Ánh mắt An Vũ Hàng có chút trướng lên, nói: “Đừng có chuyện gì cũng đùn đẩy lên người con. An Minh Hi có nhỏ, thì cũng là người thành niên rồi. Nó không hiểu chuyện, cũng có thể đổ lên đầu con sao?” Có lẽ trong vòng thời gian không đến một tháng này, cậu đã bị Tiêu Mộc Từ cưng chiều đến hư rồi. Trước kia cậu lúc nào cũng nhường nhịn em trai, nhưng sau khi kết giao với Tiêu Mộc Từ, Tiêu Mộc Từ lại nhường nhịn cậu vô điều kiện, cậu dường như đã quen với loại cảm giác được nhường nhìn và cưng chiều nâng niu ở trong lòng bàn tay, hiện tại đã không thể vô điều kiện thỏa hiệp nữa.
“Từ nhỏ tao đã dạy mày như thế nào?!” Thanh âm của bà cũng cao lên mấy phần.
An Vũ Hàng không chút cảm xúc nói: “Con là do bà nội nuôi lớn, mẹ quên rồi sao?”
“Mày…” Mẹ cậu nhất thời không biết đáp lại thế nào.
An Vũ Hàng ở trong lòng thở dài, cậu cũng không muốn đối chọi gay gắt với mẹ mình, chẳng qua nhất thời không nhịn được mà thôi. Trầm mặc một lúc, An Vũ Hàng lại mở miệng nói: “Mẹ gọi điện cho con chỉ để nói chuyện này?”
“Không phải.” Thanh âm của bà lạnh lùng nói: “Tiểu Hi nói hôm đó mày đi cùng với một người đàn ông, mày có bạn trai?”
“Đúng vậy.” An Vũ Hàng thừa nhận đến vô cùng sung sướng.
“Mày có phải là đồ ngốc không vậy?” Bà không chút khách khí nói: “Hiện tại mày còn trẻ tuổi, tìm bạn trai vui đùa một chút cũng không sao. Nhưng mày không kết hôn, người khác cũng không kết hôn sao? Mày xem ai cũng ngu ngốc giống như mày à, hai người đàn ông thật sự có thể sống chung cả đời?”
Kỳ thật mẹ cậu nói cũng không phải không có lý, trong lòng An Vũ Hàng cũng rõ ràng, cậu và Tiêu Mộc Từ không nhất định có thể đi đến cuối đời. Nhưng cậu đã chuẩn bị sẵn tâm lý, cho dù đến cuối cùng đoạn tình cảm này không có kết quả mà kết thúc, cậu cũng sẽ không hối hận. Những thứ khác, chỉ có thể xem duyên phận và ý trời mà thôi.
“Khác giới yêu nhau cũng chưa chắc có thể chung sống cả đời.” An Vũ Hàng bình tĩnh đáp lại: “Nhưng đây là chuyện của con, là tốt là xấu, một mình con gánh vác.” Cậu biết rõ, mẹ cậu nói với mình những chuyện này, không phải muốn quan tâm chuyện tình cảm của mình, mà là hy vọng cậu ‘bình thường’ một chút, tìm một người phụ nữ yêu đương rồi kết hôn. Nhưng cậu… cuối cùng chỉ có thể khiến người nhà thất vọng.
“Mày nói mày sao lại không có mắt như vậy hả? Người kia thì có gì tốt? Mày cứ như vậy không chút hy vọng mà đeo theo người ta? Chờ cậu ta đá mày rồi, xem mày làm thế nào!” Mẹ cậu còn chưa buông tha mà tiếp tục giáo dục cậu ‘cải tà quy chính’.
An Vũ Hàng không phải một người thích đàm luận chuyện tình cảm của bản thân, tốt hay không, hạnh phúc hay không cậu tự mình biết là được. Cho nên dù là đối với mẹ mình, cậu cũng không muốn nói thêm bạn thân hiện tại vui vẻ thế nào, chỉ nói: “Con không ép buộc, chỉ muốn hết sức quý trọng mọi thứ hiện tại đang có.”
“Được rồi. Mày cứ cứng đầu đi, tao chống mắt lên nhìn ngày mày hối hận!” Nói xong, mẹ cậu liền trực tiếp cúp điện thoại.
An Vũ Hàng đặt điện thoại di động lên bàn, về sau sẽ như thế nào, về sau sẽ như thế nào, cậu không muốn nghĩ nhiều, chuyện gì tới sẽ tới, nên cậu cũng sẽ không từ bỏ. Hiện tại cậu và Tiêu Mộc Từ rất tốt, như vậy là đủ rồi.
Lúc cả đám Thời Nhiễm trở về trường học, An Vũ Hàng đã điều chỉnh xong cảm xúc. Kỳ thật chỉ cần nghĩ tới Tiêu Mộc Từ, cậu lập tức có thể trở nên vui vẻ, người đang yêu kỳ thật rất đơn giản, niềm vui và hạnh phúc của họ đều rất đơn giản…
Lịch học học kỳ 2 của sinh viên năm 3 cũng không quá nhiều, thời gian đi làm thêm của An Vũ Hàng cũng không đổi. Đối với An Vũ Hàng đã quen với sinh hoạt như vậy mà nói, xem như là một chuyện tốt.
Ngày đầu tiên khai giảng, mọi người còn đang đắm chìm trong không khí nghỉ Đông nhà nhã, tuy rằng không ai trốn học, nhưng hiển nhiên đều không nằm trong trạng tái học tập.
7h tối, An Vũ Hàng cứ theo lẽ thường đăng nhập vào trong game. Không bao lâu, Tiêu Mộc Từ liền online.
『 Mật tán gẫu 』[ Sương Thiên Quyết ]: Hôm nay như thế nào? Lên lớp có mệt không ?
『 Mật tán gẫu 』[ Phượng Cô Ngâm ]: Không mệt, chỉ là ghi chép bài mà thôi. Anh thì soa ? Công việc bận lắm không?
『 Mật tán gẫu 』[ Sương Thiên Quyết ]: Tàm tạm. Đều là chuyện của giải đấu game thôi, rất dễ xử lý.
Tuy rằng đã khai giảng, nhưng giải đấu game vẫn chưa chấm dứt, phải thi đến tận cuối tháng 3.
『 Mật tán gẫu 』[ Phượng Cô Ngâm ]: Vâng, cơm tối ăn cái gì?
『 Mật tán gẫu 』[ Sương Thiên Quyết ]: Đi ăn món ăn Quảng Đông với Tiết Dập, hương vị cũng được. Chẳng qua, anh càng muốn ăn đồ em làm.
Tuy rằng Tiêu Mộc Từ không muốn An Vũ Hàng mệt, cũng không muốn để cậu xuống bếp, nhưng anh không thể không thừa nhận, đồ ăn An Vũ Hàng làm không tệ, khiến anh ăn có chút nhớ mãi không quên. Đồ ăn bên ngoài làm tinh xảo cỡ nào, cũng không có hương vị của An Vũ Hàng.
『 Mật tán gẫu 』[ Phượng Cô Ngâm ]: Hôm nào rảnh sẽ nấu cho anh.
“Vũ Hàng, đánh phó bản không?” Địch Tư Húc quay đầu hỏi cậu.
“Phó bản gì?” An Vũ Hàng hỏi.
“Rừng Sương Mù.” Địch Tư Húc trả lời.
“Chờ chút, tui đi hỏi đã.” An Vũ Hàng nói đi hỏi, dĩ nhiên là hỏi Tiêu Mộc Từ.
『 Mật tán gẫu 』[ Phượng Cô Ngâm ]: Đánh Rừng Sương Mù không?
『 Mật tán gẫu 』[ Sương Thiên Quyết ]: Em muốn đi anh sẽ đi cùng em.
『 Mật tán gẫu 』[ Phượng Cô Ngâm ]: Vâng, vậy đi đánh đi, kiếm chút tiền lương.
『 Mật tán gẫu 』[ Sương Thiên Quyết ]: Được.
Tiêu Mộc Từ không thiếu tiền, nhưng An Vũ Hàng muốn kiếm tiền lương, anh cũng vui vẻ đi cùng. Tiền lương nhiều hay ít không phải là mấu chốt, quan trọng là hai người cùng nhau chơi đùa.
“Tư Húc, Tiêu ca cũng đi cùng.” An Vũ Hàng vẫn gọi Tiêu Mộc Từ là Tiêu ca trước mặt bọn họ, tránh cho mọi người hoài nghi.
“Được, thêm tui vào đội.” Địch Tư Húc nói.
An Vũ Hàng vào đội trước tiên, sau đó bảo Tiêu Mộc Từ thêm đội Địch Tư Húc. Trong đội, Thời Nhiễm, Viên Gia và Tiết Dập đều có mặt, lại không thấy được bóng dáng của Thư Văn Ngạn.
『 Mật tán gẫu 』[ Phượng Cô Ngâm ]: Ngạn ca đâu ?
『 Mật tán gẫu 』[ Sương Thiên Quyết ]: Cậu ấy cùng mẹ đến nhà bà ngoại rồi.
『 Mật tán gẫu 』[ Phượng Cô Ngâm ]: À.
Chuyện Địch Tư Húc bày tỏ với Thư Văn Ngạn, có vẻ như anh không đề cập với Tiêu Mộc Từ và Tiết Dập, nếu không hai người sẽ không bình tĩnh mà chơi game cùng Địch Tư Húc như vậy. An Vũ Hàng cũng đoán không ra suy nghĩ của Thư Văn Ngạn, lại lo lắng cho an toàn sinh mạng của Địch Tư Húc, cho nên cũng không dám nhắc đến nửa chữ với Tiêu Mộc Từ.
『 Mật tán gẫu 』[ Lạc Hoa Độc Lập ]: Tiểu Vũ Hàng, đang nói chuyện phiếm với Tiêu thiếu hả ?
『 Mật tán gẫu 』[ Phượng Cô Ngâm ]: Dập ca, chào buổi tối.
Trước khai giảng, Tiêu Mộc Từ dẫn theo cậu và Tiết Dập rủ Thư Văn Ngạn cùng nhau đi ăn bữa cơm, lấy thân phận bạn trai một lần nữa giới thiệu cậu với bọn họ. An Vũ Hàng rất xấu hổ, Tiết Dập thì cố ý trêu chọc An Vũ Hàng mãi, chọc đến mức ăn xong một bữa cơm, mà nhiệt độ trên mặt cậu vẫn không giảm xuống. Thư Văn Ngạn vẫn là bộ dạng hiền hòa như trước, hỏi cậu một vài chuyện khi hai người ở chung, xác định Tiêu Mộc Từ đối với cậu thật sự không tệ, liền không hỏi thêm gì nữa.
Mà Tiết Dập kết hợp 2 xưng hô “Tiểu đồ đệ” và “Vũ Hàng” lại với nhau, bắt đầu gọi cậu là “Tiểu Vũ Hàng”. Tuy rằng hơi quái, nhưng Tiết Dập cố ý muốn gọi, An Vũ Hàng cũng ngăn cản không được.
『 Mật tán gẫu 』[ Lạc Hoa Độc Lập ]: Anh đã nói với cậu rồi, từ ngày Tiêu thiếu kết giao với cậu, liền thường xuyên ngồi trong văn phòng xuất thần. Anh nghĩ cậu ta nhất định là đang suy nghĩ phải làm thế nào để ăn cậu sạch sẽ.
Tiết Dập thỉnh thoảng lại cứ báo cho An Vũ Hàng trạng thái gần đây của Tiêu Mộc Từ, thoạt nhìn như đang châm ngòi li gián quan hệ của hai người, nhưng trên thực tế lại là người hỗ trợ cho quan hệ của họ càng tốt hơn. Điểm này trong lòng An Vũ Hàng rất rõ ràng.
『 Mật tán gẫu 』[ Phượng Cô Ngâm ]: …
『 Mật tán gẫu 』[ Lạc Hoa Độc Lập ]: Không tin?
『 Mật tán gẫu 』[ Phượng Cô Ngâm ]: Không tin…
Cậu và Tiêu Mộc Từ đến hiện tại cũng chỉ vào giai đoạn hôn môi, Tiêu Mộc Từ không tiến lên bước nữa, An Vũ Hàng cũng cảm thấy như vậy rất tốt, dù sao bọn họ mới kết giao không bao lâu, cậu càng thích mọi việc nước chảy thành sông tự nhiên mà phát sinh…
『 Mật tán gẫu 』[ Lạc Hoa Độc Lập ]: Vậy đến lúc đó cậu đừng khóc nha!
『 Mật tán gẫu 』[ Phượng Cô Ngâm ]: Dập ca, anh vẫn đừng theo dõi anh ấy cả ngày nữa. Nên suy xét một chút về chuyện nhân sinh đại sự của mình đi, đừng để đến lúc đó Viên Gia còn đi nhanh hơn anh một bước.
An Vũ Hàng lập tức chuyển đề tài.
『 Mật tán gẫu 』[ Lạc Hoa Độc Lập ]: Nó có bạn gái?
『 Mật tán gẫu 』[ Phượng Cô Ngâm ]: Không, nhưng anh biết rồi đó, ở đại học muốn tìm một cô gái tình đầu ý hợp cũng không khó.
『 Mật tán gẫu 』[ Lạc Hoa Độc Lập ]: Ừ… Xem ra đã đến lúc anh nên nói chuyện với người nhà nó về chuyện không thể yêu sớm rồi.
『 Mật tán gẫu 』[ Phượng Cô Ngâm ]: …
Đang học đại học, thêm một năm rưỡi nữa bọn họ liền tốt nghiệp, chỗ nào là yêu sớm…
Sau đó Tiết Dập đi tìm Viên Gia tâm sự, về phần chuyện như thế nào, An Vũ Hàng cũng không rõ lắm.
Rừng Sương Mù này vốn có chút khó khăn, nhưng không phải là khó khăn nhất, chỉ cần biết đành, qua cửa sẽ rất nhanh.
Phó bản này rất may mắn, ngoại trừ rơi xuống vài kiện trang bị đặc hiệu cực phẩm ra, Boss số 4 còn rớt một phần trang sức dùng để đeo thắt lưng. Vật trang sức này là một chuỗi hoa linh lan, đặc biệt duyên dáng, cũng vô cùng xinh đẹp, rất nhiều game thủ đều yêu thích nó, cho nên giá cả vẫn luôn cao ngất không có dấu hiệu giảm xuống. Mà vật trang sức này còn có một tác dụng đặc biệt nữa, chính là có thể tăng độ hảo cảm giữa bạn tốt với nhau, mỗi lần có thể tăng thêm 100 điểm, thời gian sử dụng cách nhau 1 tiếng đồng hồ.
Bên trong dự kiến, giá bán của vật trang sức này rất cao, mọi người vui tươi hớn hở cảm thấy sắp vào tay một phần tiền lương khả quan. An Vũ Hàng không có tiền, cho nên không tham dự, Viên Gia tham dự một chút, kết quả bại trận lui về. Vật trang sức rơi ra được bán với giá 38 vạn, người ra giá vốn tưởng rằng rốt cục có thể mua được rồi, kết quả một khắc cuối cùng, Tiêu Mộc Từ vẫn không lên tiếng trực tiếp ra giá 50 vạn. Người ra giá 38 vạn kia chỉ có thể ôm nỗi hận mà từ bỏ, nhường lại vật trang xuất chuẩn bị mua tới tay.
Tiêu Mộc Từ bảo đội trưởng đưa vật trang sức cho Phượng Cô Ngâm, bản thân thì thanh toán tiền. Nhìn vật trang sức trong túi vật phẩm, trong lòng An Vũ Hàng vừa ngọt ngào lại vừa chua xót. Trước đây là cậu nhìn Tiêu Mộc Từ vung tiền như rác vì Thư Văn Ngạn, trong lòng đủ loại cảm giác hâm mộ và ghen tị, hiện giờ Tiêu Mộc Từ cũng bắt đầu vung tiền như rác vì cậu, ngoại trừ cao hứng, cậu còn có một chút đau lòng số tiền này, cậu quen tiết kiệm, còn chưa thích ứng được loại phương thức tiêu tiền này của Tiêu Mộc Từ.
“Tui nói này, Tiêu ca đối với ông cũng quá tốt rồi đó?” Viên Gia nhìn về phía An Vũ Hàng hỏi. Trong mắt Viên Gia, quan hệ giữa cậu ta và Tiêu Mộc Từ hẳn là thân thiết hơn một chút so với An Vũ Hàng với anh mới đúng.
An Vũ Hàng mấp máy khóe môi, cố nén ý cười, nói: “Tui là sư đệ của anh ấy.”
“Aizzz…” Viên Gia thở dài, nói: “Hôm nay Ngạn ca không có ở đây, nếu có anh ấy ở đây, Tiêu cả hẳn sẽ bảo đội trưởng gửi cho anh ấy.”
“Ừ.” An Vũ Hàng cũng không phản bác, vẫn như trước mang theo ý cười. Trong lòng cậu rất rõ ràng, cho dù hôm nay Ngạn ca có ở đây, Tiêu Mộc Từ cũng sẽ đưa vật trang sức kia cho cậu, bởi vì Ngạn ca căn bản sẽ không cần.
『 Mật tán gẫu 』[ Phượng Cô Ngâm ]: Vâng, rất thích.
Không chỉ bởi vì tạo hình của nó xinh đẹp, mà quan trọng là có thể tăng độ hảo cảm, như vậy độ hảo cảm giữa cậu và Tiêu Mộc Từ rất nhanh là có thể đạt tới 5 trái tim rồi.
『 Mật tán gẫu 』[ Sương Thiên Quyết ]: Thích là tốt rồi.
Sau khi đánh xong phó bản, hai người nhận lương, sau đó lui đội tạo đội mới, cùng nhau đi làm hằng ngày. Kể từ khi hai người xác định quan hệ, nhiệm vụ hằng ngày liền biến thành thế giới của hai người bọn họ, người khác hoàn toàn không chen chân vào được.
『 Tiểu đội 』[ Sương Thiên Quyết ]: Tối ngày mai có rảnh không? Cùng ăn cơm?
『 Tiểu đội 』[ Phượng Cô Ngâm ]: Được, đi đâu ăn?
『 Tiểu đội 』[ Sương Thiên Quyết ]: Có một tiệm bán lẩu không tệ, đi thử không?
『 Tiểu đội 』[ Phượng Cô Ngâm ]: Được. Đêm mai em đến dưới lầu công ty chờ anh nhé.
『 Tiểu đội 』[ Sương Thiên Quyết ]: Em vẫn nên ở ký túc xá chờ đi, anh lái xe đến đón em.
『 Tiểu đội 』[ Phượng Cô Ngâm ]: Không có gì, ngày mai vừa lúc em muốn ra ngoài mua vài cuốn sách.
『 Tiểu đội 』[ Sương Thiên Quyết ]: Vậy cũng được. Nếu tới sớm, liền trực tiếp đi lên, anh sẽ nói trước với trợ lý.
『 Tiểu đội 』[ Phượng Cô Ngâm ]: Em biết rồi.
Tuy rằng đáp lại như vậy, nhưng An Vũ Hàng cũng không định đi lên lầu tìm anh, càng không muốn quấy rầy công việc của anh.
Sau khi làm xong hằng ngày, hai người còn chuyện phiếm một lúc, mới lần lượt log-out. An Vũ Hàng còn phải lên lớp học, cho nên tốt nhất vẫn không nên thức đêm.
Ngày hôm sau, An Vũ Hàng mua xong sách cũng vừa vặn đến tời gian, liền trực tiếp đến đứng dưới lầu công ty của Tiêu Mộc Từ.
Lúc cậu đến nơi, vừa lúc kịp giờ tan tầm. Người đi ra từ trong cao ốc văn phòng đặc biệt nhiều, bởi vì nơi này còn có các công ty khác, cho nên cũng không rõ ai là nhân viên của Thú Ý.
“Em đến rồi, anh có thể tan ca chưa?” An Vũ Hàng gửi một tin nhắn Wechat cho Tiêu Mộc Từ.
Không được mấy giây, điện thoại của Tiêu Mộc Từ liền gọi tới.
“Alô?”
“Anh lập tức xuống ngay, chờ chút.” Tiêu Mộc Từ nói bên kia điện thoại.
“Không sao, không cần vội.” An Vũ Hàng cười nói.
Cúp điện thoại, đợi thêm khoảng 5 phút đồng hồ, xe của Tiêu Mộc Từ liền dừng lại trước mặt An Vũ Hàng.
Xe của ông chủ mình, người khác không biết, nhưng nhân viên của Thú Ý khẳng định sẽ biết, sôi nổi nhìn về phía bên này. Nhưng vừa nhìn thấy An Vũ Hàng là một nam sinh, không phải là đại mỹ nữ dáng người nóng bỏng trong tưởng tượng của bọn họ, một đám đều thu hồi tâm tư bát quái, thành thật mà đi về phía ga tàu điện ngầm.
Lên xe, An Vũ Hàng đặt túi đựng sách mới mua ra ghế ngồi phía sau, Tiêu Mộc Từ giúp cậu đeo dây an toàn, sau đó lái xe rời khỏi cửa chính tòa cao ốc văn phòng, đi đến chỗ quán lẩu.
Quán lẩu này không tính quá xa F đại, vừa mới mở hồi nghỉ đông, An Vũ Hàng chưa từng tới, chẳng qua ngày hôm qua khi đi học cũng có nghe bạn bè nhắc mấy lần.
Trong quán rất rộng rãi, mỗi bàn đều có đặt vách ngăn, cảm giác như một chuỗi gian phòng ăn loại nhỏ theo hình thức nửa mở. Khách trong quán không xem là đông, có lẽ cũng bởi vì mới khai trương chưa được bao lâu, danh tiếng còn chưa xây dựng được.
Nhân viên phục vụ dẫn bọn họ đến một vị trí gần cửa sổ, nơi này tương đối an tĩnh, không khí lạnh lẽo bên ngoài bám lên vách thủy tin tạo thành một tầng sương mù, bọn họ nhìn không rõ bên ngoài, bên ngoài cũng không nhìn thấy bọn họ.
Sau khi đồ ăn được dọn lên, Tiêu Mộc Từ bắt đầu thả nguyên liệu vào trong nồi lẩu, nơi này nước lẩu là dùng đầu cá nấu để nấu, mang theo vị cá tươi ngon, dùng nó để nấu lẩu, ăn đặc biệt ngon miệng.
Ăn được một lúc, xem nhưng có chút đồ ăn lót bụng, An Vũ Hàng nói với Tiêu Mộc Từ, “Anh ăn đừng, đừng lo cho em, em tự mình làm.”
“Ừ.” Tiêu Mộc Từ lại gắp cho cậu một chút thịt viên, rồi mới tự mình bắt đầu ăn.
An Vũ Hàng cũng không vội vã ăn mấy viên thịt viên đó, bưng ly Coca nhìn Tiêu Mộc Từ ăn. Tiêu Mộc từ ăn uống đặc biệt tao nhã, tuy rằng tốc độ không chậm, nhưng vẫn như trước là một thân sĩ.
“Đúng rồi, lễ bế mạc giải đấu game online có thể giúp em lấy 4 vé mời xem trực tiếp không?” An Vũ Hàng hỏi.
Đây là hôm qua trước khi đi ngủ Viên Gia có nhắc tới. Trước đó vé vào xem của bọn họ đều lấy chỗ Tiết Dập, nhưng lễ bế mạc khác biệt với trận đấu bình thường, vé không dễ lấy cho lắm, trên tay Tiết Dập tạm thời cũng không có, “Vốn muốn hỏi xin Dập ca, nhưng anh ấy nói không dễ lấy, em cũng chỉ có thể hỏi anh. Chỉ là nếu không lấy được cũng không sao, không cần miễn cưỡng.”
Kỳ thật bọn họ cũng không phải nhất định phải xem, nhưng trình độ của giải đấu game online lần này tốt hơn rất nhiều so với trong tưởng tượng của bọn họ, Viên Gia và Thời Nhiễm càng xem càng thích, cho nên rất muốn tham gia nghi lễ bế mạc, bởi vì ngày đó có một trận chung kết tranh giải quán quân.
“Ừ, ngày mai anh nhờ trợ lý hỏi giúp em một chút.” Bởi vì sân khấu có hạn, rất nhiều người đều là các đơn vị liên quan, hơn nữa rất nhiều chiến đội thua trận trước đó cũng tới nhận các giải thưởng khác, nhân số đông đảo, cho nên vé lần này đích xác không dễ lấy. Nhưng nếu anh muốn, sẽ không có đạo lý không lấy được.
“Vâng. Cứ hỏi trước xem thế nào, nhưng nếu phải tiêu tiền thì không được mua!” An Vũ Hàng trừng mắt nói.
Tiêu Mộc Từ véo chóp mũi cậu một cái, cười cười gật đầu.
Đồ ăn trên bàn giảm xuống hơn phân nửa, Tiêu Mộc Từ uống một ngụm trà, nói: “Có chuyện chúng ta phải thương lượng một chút.”
“Cái gì?” An Vũ Hàng ăn một miếng cá, ngẩng đầu nhìn anh.
“Về sau cuối tuần đến ở chỗ của anh đi.” Tiêu Mộc Từ mỉm cười nói.
Đề nghị này kỳ thật cũng không tính là đột ngột, An Vũ Hàng cũng ở lại nhà Tiêu Mộc Từ rất nhiều lần, hai người ở cùng nhau vào cuối tuần cũng là chuyện rất bình thường. Chỉ là nếu mỗi tuần cậu đều không ở ký túc xá, không cần bao lâu, cả đám Viên Gia nhất định có thể đoán ra manh mối, đến lúc đó cậu càng không thể không comeout với bọn họ.
An Vũ Hàng không nói chuyện, Tiêu Mộc Từ cũng không thúc ép cậu quyết định, chỉ nói: “Em có thể suy xét một chút.”
“Vâng.” Tiêu Mộc Từ cho cậu thời gian suy xét, An Vũ Hàng cũng muốn chậm rãi suy nghĩ xem trở về phải bịa lý do gì mới có thể giải thích được chuyện mỗi cuối tuần cậu đều không ở ký túc xá này…
Tiêu Mộc Từ cười nhìn cậu, nói tiếp: “Anh không hối em, em cũng đừng rối rắm.”
An Vũ Hàng cười cười, cậu không rối rắm, chỉ là đang suy nghĩ xem ra chủ ý gì mới tốt mà thôi.
“Được rồi, nói chuyện khác đi.” Tiêu Mộc Từ gắp cho cậu chút thịt, hỏi: “Sinh hoạt phí của em còn đủ dùng không?”
An Vũ Hàng gật đầu, “Ở trọ trong trường tiếu phí ít hơn so với bình thường ở nhà.”
“Ừ, không đủ dùng thì nói cho anh biết.” Tiêu Mộc Từ kỳ thật vẫn luôn muốn đưa An Vũ Hàng tiền tiêu vặt, nhưng vẫn không tìm được lý do thích hợp. Không có lý do gì, An Vũ Hàng khẳng định sẽ không nhận,
Đặt thịt vào trong chén nước chấm, An Vũ Hàng cúi đầu nói: “Mẹ của em hai ngày trước có gọi điện thoại cho em.”
“Cũng không phải chuyện gì lớn, chỉ là ngày lễ tình nhân hôm đó, em trai em nhìn thấy em và anh đi chung, nói cho mẹ em biết.” Cậu không đề cập đến những lời mẹ mình đã nói, cảm giác không cần thiết, “Hôm đó em nói hình như nhìn thấy người quen, chính là em trai em.”
Tiêu Mộc Từ gật gật đầu, cho dù An Vũ Hàng không nói, anh cũng ít nhiều có thể đoán ra mẹ An Vũ Hàng đã nói với cậu những gì. Vươn tay ra nắm chặt tay An Vũ Hàng, Tiêu Mộc Từ nhẹ giọng nói: “Mọi chuyện còn có anh.”
“Vâng, em biết.” An Vũ Hàng cười cười.
Tiêu Mộc Từ vuốt ve mu bàn tay An Vũ Hàng, nhẹ giọng nói: “Hồi mừng năm mới em chỉ đề cập một chút chuyện trong nhà em. Có nguyện ý nói nhiều hơn cho anh biết không?” Anh cũng muốn hiểu rõ hơn về An Vũ Hàng một chút.
Nếu là trước kia, An Vũ Hàng khẳng định không muốn nói. Nhưng hiện tại hai người bọn họ là người yêu, mà cuộc gọi kia của mẹ cậu đích xác cũng khiến cậu có chút khổ sở, vừa lúc muốn tìm một người giải bày.
“Ba mẹ em vẫn luôn cưng chìu em trai em, em thì sao, cảm giác bản thân chỉ là một người ngoài được thêm vào gia đình này.” An Vũ Hàng cười khổ một tiếng.
Tiêu Mộc Từ có chút ngoài ý muốn, anh không hề biết An Vũ Hàng cư nhiên là đứa trử không được yêu thương.
“Kỳ thật em được sinh ra không nằm trong sự mong đợi của ba mẹ. Ba của em rất yêu mẹ, mẹ của em đối với ba em thì lại bình thường. Nghe bà nội em nói, lúc ấy mẹ của em có một người bạn trai, nhưng sau đó không biết vì cái gì, hai người không thành. Sau đó, người khác liền giới thiệu bà cho ba của em, ba em đối với mẹ em là nhất kiến chung tình. Bà nội em lúc ấy cũng không quá đồng ý, bởi vì bà nội cảm thấy mẹ đối với ba không phải thật tâm, nhưng thấy ba của em quá thích, cũng không thể nói thêm gì cái gì. Sau đó mẹ còn chưa cưới đã có thai, là em. Trong nhà thấy mọi chuyện không thể kéo dài, liền cho bọn họ làm lễ kết hôn. Nhưng bọn họ vừa mới kết hôn không bao lâu, ba em cùng người ta hùn hạp làm ăn xảy ra vấn đề, đối phương thấy tình hình không tốt, liền ôm tiền chạy mất. Ba em không chỉ đền tiền, còn nợ thêm một đống.”
“Người mang thai vốn cảm xúc không ổn đinh. Nghe được tin tức ba em thiếu nợ, mẹ em bắt đầu lo lắng. Ngườid đòi nợ lại thường xuyên đòi tới cửa, mẹ em không chịu được, tinh thần cũng có bị ảnh hưởng dẫn đến bị stress. Nhưng có thai em, không thể uống thuốc, chỉ có thể để người nhà đến trò chuyện tâm sự, khuyên nhủ một chút.” An Vũ Hàng khe khẽ thở dài, tiếp tục nói, “Sau khi sinh em ra, bệnh trạng của mẹ vẫn không có chuyển biến tốt đẹp, hơn nữa càng ngày càng nghiêm trọng, bệnh viện nói là hội chứng hậm hực hậu sản. Khi đó mỗi ngày ba em đều mặc kệ mọi chuyện, chỉ ở cùng mẹ em, sợ bà nhảy lầu. Mẹ em cảm xúc rối loạn, không hề có sữa, mỗi ngày em đói bụng đều phải khóc lớn, bà cũng không thèm để ý. Ba em vốn đã vì chuyện của mẹ mà phiền lòng, hơn nữa mẹ của em lại bị chứng hậm hực do hậu sản, ông liền đổ nguyên nhân mọi chuyện lên đầu em. Nhìn thấy mẹ em tiều tụy, ông ấy đau lòng không chịu được, nghe em mỗi ngày khóc kêu không ngừng, ông ấy lại càng phiền, thường xuyên nổi giận.”
“Sau đó bà nội em thật sự nhìn không được, cảm thấy em đi theo bọn họ nếu không bị đói chết, thì nói không chừng một ngày nào đó sẽ bị ngã chết hoặc bị bóp chết. Cho nên bà nội ôm em về nuôi, ở trong căn nhà hiện giờ em đang ở. Bà nội toàn tâm toàn ý chiếu cố em. Tuy rằng bà nội không thích mẹ em, nhưng em là cháu trai của bà, bà nội yêu thương em tuyệt đối không ít.” Nhắc tới bà nội, An Vũ Hàng lộ ra một chút ý cười, nói tiếp: “Lúc em được hơn một tuổi, mẹ của em lại mang thai. Lần mang thai này, hội chứng stress của mẹ đột nhiên khỏe lên một cách thần kỳ. Cái người ôm tiền bỏ trốn kia cũng bị người ta bắt được, đòi lại được gần toàn bộ số tiền. Ba của em cũng tìm được một công việc đãi ngộ vô cùng tốt. Ba mẹ em nhất trí cho rằng đứa bé này là phúc tinh, cho nên vô luận như thế nào cũng phải sinh ra nó bình an khỏe mạnh. Sau đó em liền nhiều thêm một đứa em trai.”
“Sau khi em trai ra đời, điều kiện sinh hoạt của ba mẹ tốt hơn rất nhiều. Nhưng mẹ nói một mình bà không chăm sóc được hai đứa trẻ, cho nên bảo em tiếp tục đi theo bà nội, bọn họ mỗi tháng sẽ gửi tiền sinh hoạt phí. Mãi đến khi tốt nghiệp tiểu học, em mới trở về nhà ba mẹ, sống cùng bọn họ.” An Vũ Hàng cảm thấy ba mẹ không thương cậu, cùng với việc mẹ bị stress, thêm với việc từ nhỏ cậu đã sống cùng bà nội đều có quan hệ với nhau, “Cho nên em và ba mẹ tình cảm cũng không đặc biệt sâu sắc, tuy rằng em khát vọng được ba mẹ yêu thương, nhưng dù sao cũng không giống với việc được nuôi lớn từ lúc nhỏ. Chẳng qua, em và bà nội tình cảm lại rất tốt, bà nội sợ em sống với ba mẹ không được tốt, cho nên trước lúc lâm chung mới trực tiếp chuyển tên căn nhà sang danh nghĩa của em, xem như cho em một bảo đảm về sau. Không ngờ lại thật sự dùng tới.”
Tiêu Mộc từ đối với phương diện bị stress này cũng không quá hiểu biết, nhưng cho dù là nguyên nhân gì, những việc An Vũ Hàng trải qua đều khiến anh đau lòng. Nếu như không có bà nội của An Vũ Hàng, cậu sẽ không khỏe mạnh mà lớn lên được như bây giờ.
“Có cơ hội anh và em đi bái tế bà nội em nhé.” Tiêu Mộc Từ nói, anh là thật lòng cảm tạ bà.
“Được.” An Vũ Hàng cười nhẹ gật gật đầu. Tư tưởng của bà nội luôn rất tiến bộ, đối với cậu cũng rất bao dung, cậu dẫn Tiêu Mộc Từ đến, bà nội hẳn là sẽ đồng ý.
Sau khi cơm nước xong, Tiêu Mộc Từ đưa An Vũ Hàng về trường học. Hai người ngồi ở trong xe tiếp tục trò chuyện thêm nửa giờ, An Vũ Hàng mới xuống xe trở về phòng túc xá. Tiêu Mộc Từ nhận được tin nhắn Wechat cậu báo đã về đến phòng ngủ, mới yên tâm mà lái xe rời đi…
Hết –
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT