Giờ phút này, Tần Cẩn Tu đang kích động đi tới đi lui trong điện, hai đầu lông mày nôn nóng khó nhịn.
Đột nhiên, ngoài cửa truyền đến tiếng thái giám truyền âm.
"Hoàng hậu nương nương giá lâm!"
Thanh âm này, khiến cho Tần Cẩn Tu trong lòng vui vẻ, vội vàng hướng ra ngoài cửa.
"Nhi thần cung nghênh mẫu hậu phượng giá!"
Tần Cẩn Tu quỳ ở ngoài điện, đối với phụ nhân ung dung kia nói.
Hàn hoàng hậu khoé miệng vẫn duy trì nụ cười đoan trang cao quý, phượng trâm trên đầu chiếu sáng rực rỡ. Đối với đứa con duy nhất của mình, nàng cúi người, tự mình nâng hắn dậy: "Mau đứng lên, trên đất lạnh."
Tần Cẩn Tu theo lời đứng lên, thay vị trí của cung nữ, khủyu tay đỡ tay của Hàn hoàng hậu, mang nàng đi vào trong điện.
Hàn hoàng hậu tiến vào tẩm cung, thấy nhi tử không có hồ nháo, trong lòng hài lòng nhẹ gật đầu.
Phân phó người đi theo chờ bên ngoài, tẩm cung lớn như vậy, liền chỉ còn lại mẫu tử bọn họ.
"Mẫu hậu, ngài xác định Mộ Hùng lần này đi không còn mạng trở về sao?" Tần Cẩn Tu không thể chờ được hỏi.
Hàn hoàng hậu nhìn hắn một cái, cười nói: "Con nha, cái tính nôn nóng này, thật làm người ta đau đầu."
Thấy nàng hỏi một đằng đáp một nẻo, Tần Cẩn Tu nhíu nhíu mày, lần nữa hỏi: "Mẫu hậu, Mộ Hùng kia là chết chắc rồi?" Trong giọng nói, mang theo tia âm lệ, lãnh khốc tàn nhẫn.
Hàn hoàng hậu nhàn nhạt gật đầu, hai đầu lông mày trên nét mặt, tràn đầy ngạo nghệ đã định liệu trước.
"Thật tốt quá! Xem Mộ Khinh Ca còn dám vô lễ càn rỡ trước mặt ta không!" Vẻ mặt Tần Cẩn Tu lộ ra hưng phấn. Trong lòng nghĩ so với ngoài miệng nói còn nhiều hơn.
Tỷ như, chờ tin Mộ Hùng chết truyền ra, hắn sẽ như thế nào dẫn Mộ Khinh Ca vào phủ, chà đạp tra tấn?
Mấy ngày này, ban đêm hắn đều nôn nóng chờ đợi cái ngày đấy đến a!
"Con tiểu tử này, tính tình khi nào có thể sửa?" Hàn hoàng hậu bất đắc dĩ nói. Nếu không phải Mộ Hùng đích xác là một cái cây không thể không chặt, nàng sao có thể thuận theo tâm ý nhi tử.
"Mộ Khinh Ca chẳng qua là miệng lưỡi đụng vào con, cũng đáng để cho con một thiên chi kiêu tử để ở trong lòng như thế?" Hàn hoàng hậu tò mò nói.
Tần Cẩn Tu cười cười, che giấu qua đi.
Mục đích chân chính của hắn là muốn Mộ Khinh Ca, không tính nói cho Hàn hoàng hậu. Dù gì, nàng là mẫu thân thân sinh của mình.
Mộ Khinh Ca chọc tới không phải là dùng ngôn ngữ công kích hắn, mà là thứ làm cho người kinh diễm tuyệt sắc.
Vừa nghĩ tới cặp mắt bình tĩnh mang theo khinh cuồng, rất nhanh sẽ phải nằm dưới thân mình đau khổ cầu xin, hắn liền nhịn không được cảm thấy sảng khoái!
Thấy hắn không nói, Hàn hoàng hậu cũng không có nghĩ nhiều, lên tiếng: "Ta đã phân phó cữu cữu của con lúc đốc chiến, tận lực kéo dài tiếp tế quân nhu. Duệ thành kia là địa phương nào? Là nơi nghèo túng, hoang vu. Không có quân nhu tiếp viện, cho dù Mộ Hùng hắn có bản lĩnh thông thiên, cũng chỉ có thể bị vây chết ở kia." Dứt lời, trong mắt nàng xẹt qua một đạo tàn nhẫn.
Nghe xong toàn bộ kế hoạch của Hàn hoàng hậu, Tần Cẩn Tu cảm thấy ý nghĩ mong muốn lại gần thêm một bước.
Nhưng hắn vẫn hỏi một câu: "Phụ hoàng không hoài nghi đến chúng ta sao?" Dù gì, Mộ Khinh Ca so với ngôi vị hoàng đế, cái sau mới là cái hắn không dứt bỏ được.
"Phụ hoàng con bên kia không cần lo lắng." Hàn hoàng hậu cười nói: "Không nói đến việc hắn cũng không muốn để Mộ Hùng tiếp tục sống sót, kể cả đã biết, đến lúc đó Mộ Hùng đã chết hắn có thể thế nào? Chờ hắn chưởng quản Mộ gia quân, nói không chừng còn tính con lập công."
"Vậy nhi thần an tâm." Tần Cẩn Tu lộ ra nét mặt tươi cười, không có biểu tình âm lệ, ngược lại có vài phần tuấn tú.
...
Cùng thời khắc đó, ở chỗ khác trong cung, Duệ Vương Tần Cẩn Hạo cũng đang gặp mẫu phi mình.
Mày kiếm hắn gắt gao dính chặt vào nhau, đối với Khương quý phi nói: "Mẫu phi, lần này phụ hoàng phái Mộ Hùng đi trấn áp Thú triều, vì sao nhi thần cảm thấy trong việc này có người thao túng?"
Khương quý phi đùa nghịch bình hoa, cong môi cười nói: "Đương nhiên là có người xúi giục."
Khương quý phi nhẹ gật đầu. Có đôi khi, tin tức trong cung so với ngoài cung càng thêm linh thông.
Hoàng hậu cho là mình làm không kẽ hở, lại làm sao biết, nàng sớm đã cho người xếp tới bên người nàng ta? Khương quý phi trong lòng khinh thường cười cười, tiếp tục đùa nghịch hoa tươi diễm lệ hái từ ngự hoa viên.
"Bọn hắn làm như thế, là rút củi dưới đáy nồi!" Sắc mặt Tần Cẩn Hạo trở nên hết sức khó coi.
Hắn cũng hy vọng Mộ Hùng chết, Mộ phủ xong đời. Nhưng hắn còn muốn binh quyền Mộ phủ. Hiện giờ chuyện này vẫn chưa đâu vào đâu, nếu Mộ Hùng chết đi lúc này, hắn căn bản không chiếm được chút chỗ tốt nào.
Đến lúc đó, Hàn gia bên kia, còn có Hàn Ngọc trên tay nắm ba mươi vạn binh mã. Vậy hắn có cái gì? Lấy cái gì cùng Thái tử tranh?
Tưởng tượng đến hậu quả Mộ Hùng đột nhiên chết đi, tâm tình Tần Cẩn Hạo càng thêm bực bội, sắc mặt càng thêm khó coi.
Tần Cẩn Hạo ngẩng đầu nhìn mẫu phi mình: "Mẫu phi, nhi thần sao có thể không vội?"
Khương quý phi chậm rãi lắc đầu: "Con vẫn còn quá trẻ tuổi. Con cũng không nghĩ, Hàn gia bây giờ đã có ba mươi vạn đại quân, binh quyền Mộ gia, hoàng thượng sao có thể cho bọn hắn? Mộ Hùng chết rồi, duy nhất sở hữu Mộ gia quân chỉ có thể là bệ hạ. Chờ đến khi binh quyền Mộ gia tới trong tay bệ hạ, lấy sự sủng ái của phụ hoàng đối với con, chỉ cần lập chút công, chậm rãi tiếp nhận binh quyền Mộ gia có gì khó? Cho nên, Hàn hoàng hậu bên kia làm chuyện này là tốn công vô ích, bất quá là may áo cưới cho con mà thôi."
Gánh nặng trong lòng Tần Cẩn Hạo được giải khai, cảm thấy lời mẫu phi nói rất có lý.
Tức khắc hắn thả lỏng tâm tình, cười nói: "Sợ là bọn hắn không nghĩ tới một bước này." Giờ phút này, hắn cũng ước gì Mộ Hùng nhanh chết đi. Đến lúc đó, hắn liền không cần phải chịu Mộ Khinh Ca khinh bỉ. Chờ đến khi Mộ gia rơi đài, thời điểm hắn cầu mình, xem ta làm thế nào tra tấn hắn, mới có thể tiêu trừ sự chán ghét trong lòng ta?
Trong lúc nhất thời, hết thảy đều đang chờ đợi Mộ Hùng chết, mỗi người đều đang tính toán bản thân được mất.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT