Edit: Diệp Lưu Nhiên

Sự lạnh lẽo dâng lên trong đôi mắt vàng của Hống.

Hắn liếc nhìn cái đầu trong tay mình, đột nhiên ném về phía Mộ Thiên Âm.

Tròng mắt Mộ Thiên Âm co rụt lại, một kiếm bổ đôi cái đầu ra làm hai, rơi xuống bên cạnh chân hắn.

"Toàn lực ra tay, mau chóng kết thúc!" Mộ Thiên Âm lãnh lệ phân phó hai người còn lại.

Mang theo bốn thuộc hạ, vốn tưởng đã an toàn, ai ngờ lần lượt bị thương.

Sắc mặt Mộ Thiên Âm âm trầm đáng sợ. Hắn muốn thắng, còn muốn kẻ đối nghịch với hắn phải hối hận!

Nhận mệnh lệnh, cộng thêm đồng bạn chết thảm, hai tên thuộc hạ của Mộ Thiên Âm càng xuống tay ác hơn.

Lập tức bốn người Mộ Thần, Mộ Bằng, Khương Ly và Nguyên Nguyên đều bị gia tăng áp lực.

Bốn người vừa đánh vừa lui, cơ thể đều bị thương tích.

Hống vọt tới chỗ Mộ Khinh Ca, định tiếp nhận Mộ Thiên Âm.

Nhưng khi hắn mới vọt tới một nửa, Mộ Khinh Ca lại hô lớn: "Giúp họ trước!"

Một tiếng hô khiến Hống dừng bước, ánh mắt chớp động thay đổi phương hướng, đối phó với tên Kim cảnh tầng sáu đang đánh nhau với Khương Ly và Nguyên Nguyên.

Không phải Mộ Khinh Ca muốn mạnh miệng tự mình gánh, cũng không phải nàng không hiểu đạo lý bắt giặc phải bắt vua trước.

Mà vì thực lực Mộ Thiên Âm rõ ràng là mạnh nhất trong ba người còn lại. Nếu Hống đấu với hắn, trong khoảng thời gian ngắn sẽ khó phân thắng bại. Vậy không thể nào giảm bớt áp lực cho hai phương khác, cơ hồ so với việc hắn g.iết ch.ết một người không có thay đổi quá lớn.

Cho nên tương tự vậy, còn không bằng bảo Hống gi.ết c.hết kẻ yếu nhất, cuối cùng chỉ còn lại một mình Mộ Thiên Âm, vậy nàng thắng chắc rồi!

Mà với thân thể cường hãn của nàng, cộng với năng lực tự hồi phục, dây dưa với Mộ Thiên Âm vẫn có thể. Huống chi hắn còn muốn Thần Sách, sẽ không trực tiếp gi.ết chế.t nàng, chỉ nghĩ cách tra tấn nàng.

Ánh mắt Mộ Khinh Ca thanh lãnh, trong lúc đánh nhau với Mộ Thiên Âm, nhanh chóng phân tích ra vô số tình huống.

Chỉ cần nàng tiếp tục chống đỡ, để Hống giải quyết hai người còn lại, vậy nàng có thể giết Mộ Thiên Âm!

Hống đi vòng trở về, cũng hiểu ý Mộ Khinh Ca, nên không tiếp tục xông tới chỗ nàng.

Có Hống gia nhập, áp lực bên Khương Ly và Nguyên Nguyên tức thì giảm đi rất nhiều.

Hai người tạm thời rảnh rang, Khương Ly lập tức ăn đan dược chữa thương Mộ Khinh Ca cho. Nguyên Nguyên là dị hỏa, tuy không bị thương gì, nhưng sức mạnh cũng bị tiêu hao nhiều. Bây giờ cần có thời gian th.ở dốc.

"Đúng là có vài phần tâm kế." Mộ Thiên Âm hừ lạnh nhìn Mộ Khinh Ca.

Người sau nói một câu với Hống, Mộ Thiên Âm nghe vậy hiểu ngay dự tính của nàng.

Mộ Khinh Ca không trả lời hắn, chỉ liên tục tấn công, cho dù công kích của nàng không gây nên thương tổn gì cho Mộ Thiên Âm, nhưng nàng vẫn muốn ép hắn không có thời gian nghĩ đến chuyện khác, chỉ có thể chịu đựng bị bám!

Mộ Thiên Âm liên tục tấn công Mộ Khinh Ca, hầu hết đòn công kích đều bị áo giáp chặn lại, một phần nhỏ thì đánh vào người nàng.

"Tìm chết!" Mộ Thiên Âm xoay vòng, vô số bóng kiếm tản ra quanh thân hắn, nhắm tới Mộ Khinh Ca.

Bàn tay mặt mũi Mộ Khinh Ca, cộng với y phục bại lộ ra ngoài áo giáp đều bị kiếm quang quát phá, vết máu tràn ra từ miệng vết thương.

Nhưng chỉ một lát, miệng vết thương đều tự động phục hồi như ban đầu!

Cảnh này bị Mộ Thiên Âm xem vào mắt, hắn cười lạnh: "Cư nhiên có năng lực tự lành cường hãn, khó trách để một mình ngươi giao chiến với ta."

Dứt lời hắn hung hăng đâm một kiếm, kiếm quang phảng phất thông thiên địa, vọt tới Mộ Khinh Ca.

Mộ Khinh Ca cầm Linh Lung Thương ngăn cản. Nhưng căn bản không cản được, cả người liên tục lui về sau, phía sau dâng lên tầng sương tuyết.

"Phốc phốc phốc!"

Sức mạnh cường hãn đánh nát tầng phòng ngự do linh lực Mộ Khinh Ca ngưng kết ra, trực tiếp rơi vào người nàng, ép nàng phải nuốt vào ba ngụm máu.

Xương cốt toàn thân nàng đều kêu lên răng rắc, như sắp gãy lìa.

Mộ Khinh Ca cắm Linh Lung Thương vào đống đất tuyết, giơ tay lau sạch vết máu bên khóe miệng, ánh mắt thanh lãnh nhìn Mộ Thiên Âm chăm chú.

Mộ Thiên Âm trêu tức: "Nếu ta không nhớ lầm, áo giáp Thần cấp trên người ngươi đã thay ngươi chặn lại hai chiêu công kích toàn lực của ta."

Hắn đang nhắc nhở Mộ Khinh Ca, nhắc nhở Mộ Khinh Ca nếu thêm một lần nữa, áo giáp sẽ bị vỡ nát.

Mà nàng sẽ hoàn toàn trơ trụi trước mặt hắn.

Một khi không chịu nổi công kích của hắn, sẽ thất bại. Kể cả nàng có năng lực khôi phục cực mạnh, cũng không thể nào chịu nổi tốc độ công kích của hắn.

"Cho rằng có năng lực khôi phục kinh người, thì chính là thân bất tử sao? Buồn cười!" Mộ Thiên Âm cười lạnh, trọng kiếm giơ lên đâm tới Mộ Khinh Ca.

Mộ Khinh Ca ngưng mắt, giơ Linh Lung Thương chủ động nghênh chiến.

Khương Ly nhanh chóng điều tức xong, thấy Mộ Khinh Ca càng đánh càng hãi, quay đầu bảo Nguyên Nguyên: "Ngươi và Khinh Ca có khế ước, điều tức xong thì mau đi giúp nàng, ta đi giúp bọn Mộ Thần."

Chỉ cần kéo dài tới khi Hống giải quyết xong, bên bọn họ sẽ có phần thắng.

Dứt lời, Khương Ly lay động đuôi rắn hướng tới Mộ Thần và Mộ Bằng. Có nàng gia nhập, tuy không thể gi.ết ch.ết Kim cảnh tầng sáu, nhưng có thể giảm bớt áp lực cho hai người Mộ Thần.

Nguyên Nguyên khôi phục chút tinh lực, ánh mắt nôn nóng nhìn về phía Mộ Khinh Ca. Thấy nàng bị nguy hiểm, lập tức phóng tới: "Lão đại, ta tới giúp ngài! Không được thương tổn lão đại ta!"

Hắn hóa thành ngọn lửa vọt tới giữa Mộ Khinh Ca và Mộ Thiên Âm, ngăn cách chiến đấu kịch liệt giữa hai người.

Mộ Thiên Âm lui về sau mấy bước, ổn định thân hình, ngước mắt nhìn ngọn lửa che chắn, kinh ngạc nói: "Cư nhiên là dị hỏa! Xém chút nhìn lầm!" Trước đó lực chú ý của hắn đều đặt lên Mộ Khinh Ca và Hống, mà Nguyên Nguyên lúc chiến đấu vẫn luôn không hiện bản thể, khiến hắn không chú ý nhiều đến Nguyên Nguyên.

"Khụ khụ!" Mộ Khinh Ca có cơ hội th.ở dốc, ho mạnh hai tiếng phun ra búng máu đen, mới cảm thấy hơi thở thông thuận hơn.

Nàng nhìn dị hỏa trước mặt mình, bao lâu rồi nàng không được nhìn thấy bản thể Nguyên Nguyên.

Từ lúc mới gặp, Nguyên Nguyên chỉ là ngọn lửa hỗn độn, cho đến bây giờ ngọn lửa của hắn đã ánh thêm màu sắc vàng bạc yêu dã.

"Nguyên Nguyên!" Mộ Khinh Ca hô một tiếng.

Nguyên Nguyên lập tức hiểu, bay thẳng tới chỗ Mộ Khinh Ca, tiến vào mi tâm nàng.

Hắn không cần chiến đấu, chỉ cần cho Mộ Khinh Ca sử dụng năng lực của hắn là được.

Mộ Khinh Ca mở mắt ra, đáy mắt chớp động ngọn lửa yêu dã.

Ánh mắt Mộ Thiên Âm hơi ngưng, trong lòng ghen ghét: "Không nghĩ tới ngươi có nhiều đồ tốt như vậy, hôm nay có vẻ tiện nghi cho ta."

Mộ Khinh Ca hừ lạnh, ngọn lửa lan tràn quanh thân thể nàng, quấn quanh Linh Lung Thương, tấn công Mộ Thiên Âm.

Ngọn lửa mang theo khí thế sắc bén, cư nhiên khiến Mộ Thiên Âm cảm nhận được một tia uy hiếp.

Trực giác nói cho hắn biết, nếu dính phải ngọn lửa, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng.

Tưởng tượng như vậy, Mộ Thiên Âm lập tức sử dụng linh lực bao bọc thân mình thành áo giáp. Trọng kiếm liên tục phát ra bóng kiếm, đủ loại võ kỹ tấn công Mộ Khinh Ca.

Có Nguyên Nguyên hỗ trợ, Mộ Khinh Ca tạm thời đấu Mộ Thiên Âm ngang nhau.

Đôi mắt thanh thấu nhìn chằm chằm Mộ Thiên Âm, nhanh chóng tiến hành xuất kích. Dị hỏa bao quanh nàng khiến Mộ Thiên Âm không dám tới gần.

Nhưng kiếm thế sắc bén của hắn luôn bao vây nàng, tiêu hao linh lực của nàng.

Mộ Khinh Ca liên tục chặn lại kiếm thế, linh lực bị tiêu hao nghiêm trọng. Thừa dịp tranh thủ, nàng nhét thẳng đan dược vào miệng.

Đan dược Thần cấp bổ sung cấp tốc linh lực bị tổn thất.

Mộ Khinh Ca chém ra từng con hỏa long, rít gào lao tới Mộ Thiên Âm.

Mộ Thiên Âm rùng mình, nghiêng người tránh né không cho ngọn lửa đụng tới.

Đột nhiên một tia lửa rơi vào áo giáp kim sắc của hắn, ăn mòn thiêu đốt linh lực hắn. Thần sắc Mộ Thiên Âm biến đổi, nhận ra trong ngọn lửa này có năng lực hư không, có thể đốt hủy mọi thứ.

Ánh mắt Mộ Thiên Âm trầm xuống, sát khí tràn ra, hắn điên cuồng vận chuyển linh lực tu bổ lại áo giáp bị đốt rơi. Ném trọng kiếm đi, đôi tay nhanh chóng đánh ra chiêu thức.

Đột nhiên phong vân biến sắc, từ đôi tay hắn tỏa ra lực lượng hủy thiên diệt địa. Lực lượng xé rách khiến không gian ảm đạm xuống.

Hình ảnh kinh người khiến Mộ Khinh Ca cảnh giác, ngọn lửa quanh thân càng dày hơn.

Sắc trời tối sầm, cũng kinh động người khác.

Hống bổ một chiêu đánh đối thủ phun máu, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, thầm nghĩ không ổn. Hắn hô về phía Mộ Khinh Ca: "Gia hỏa này đang dùng pháp lực, chạy mau!"

Dứt lời, hắn phóng tới Mộ Khinh Ca.

Nhưng hắn vừa mới động, thuộc hạ của Mộ Thiên Âm lại cười dữ tợn chắn trước mặt hắn: "Muốn cứu người? Ta không giết được ngươi, nhưng ngăn ngươi thì vẫn có thể!"

Hống giận dữ, giơ tay tấn công hắn!

Pháp lực!

Mộ Khinh Ca run lên. Nàng ngẩng đầu nhìn bầu trời mây đen, không trung ẩn chứa lực lượng khó có thể miêu tả, lực lượng đem đến cho nàng cảm giác hủy thiên diệt địa.

Lực lượng này, võ kỹ chắc chắn không thể so!

Ngay cả võ kỹ Thiên cấp nàng học, Thiên Lôi Quyết, đều không thể ngưng tụ ra lực lượng cường hãn như thế.

"Chỉ có tu vi Kim cảnh tầng sáu mà có gan phát động pháp lực, ngươi không sợ bị pháp thuật phản phệ sao!" Hống bị cuốn lấy, không thể thoát thân, chỉ có thể uy hiếp Mộ Thiên Âm.

"Pháp thuật!"

Khương Ly đang đối chiến với người khác nghe Hống nói vậy, cũng khiếp sợ nói ra.

Không ngờ kẻ Kim cảnh tầng sáu nghe câu nói ngạc nhiên của nàng, thế nhưng châm biếm trả về một câu: "Con kiến hôi ngươi đương nhiên không hiểu pháp thuật là gì. Đợi Thiếu chủ nhà ta sử ra pháp lực, cả đám các ngươi đừng mong sống rời khỏi đây!"

Khương Ly nghe vậy biến sắc, hô Mộ Khinh Ca: "Khinh Ca chạy mau!"

Chạy! Cần phải chạy!

Kỳ thật không cần ai nhắc nhở, Mộ Khinh Ca cảm giác được sức mạnh này không thể kháng cự.

Nếu nàng thật sự muốn gồng đến cùng, kết quả sẽ là tan thành mây khói!

"Gia hỏa Trung Cổ Giới, chịu chết đi!!!" Con mắt Mộ Thiên Âm b.ắn ra âm lệ, cười dữ tợn nhìn Mộ Khinh Ca.

Tiếp theo, một sức mạnh hủy thiên diệt địa hội tụ từ tay hắn, hình thành một bàn tay thật lớn lao thẳng xuống Mộ Khinh Ca...

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play