Cửa động khép kín. Mộ Khinh Ca đứng trong hang động, đánh giá xung quanh.
Trước mắt nàng là con đường kéo dài. Động bích băng trong suốt trơn bóng, cột băng nối liền từ mặt đất lên trần, không biết là do người tạo hay tự nhiên hình thành.
"Lại đây." Thanh âm già nua mở miệng.
Mộ Khinh Ca nghiêng tai lắng nghe, hình như thanh âm truyền từ sâu cùng hang động.
"Nghe giọng điệu có vẻ không mang ác ý. Nhưng ai có thể ở hang động vạn năm chứ?" Mộ Khinh Ca nghi hoặc, nhấc bước đi tới.
Tí tách!
Một giọt nước chảy từ cột băng rơi xuống khối băng, phát ra tiếng vang nhỏ.
Mộ Khinh Ca nhìn sang, thấy khối băng bị giọt nước ăn mòn tạo thành khe lõm, trông như chén nhỏ.
Thuận theo con đường dần vào trong, Mộ Khinh Ca đi qua ba ngã rẽ, trước mắt rốt cuộc rộng mở thông suốt. Một hang động trông như căn phòng xuất hiện trước mặt nàng.
"Thần Sách!" Tiến vào, Mộ Khinh Ca không kịp đánh giá xung quanh. Tầm mắt lập tức bị thu hút bởi cuốn tàn kinh trong hang động.
Nàng vội vàng đi tới chỗ đặt cuốn tàn kinh phiếm kim quang, kích động khó nói nên lời. Thậm chí đôi tay đều run rẩy, nàng chờ đợi ngày này lâu lắm rồi.
Nàng có được Thần Sách quyển Thượng, đương nhiên liếc mắt một cái là nhận ra đây chính là Thần Sách cuốn Trung! Bề ngoài hai cuốn sách không có gì khác nhau.
Mộ Khinh Ca vui mừng quá đỗi, chờ đợi đã lâu, hiện giờ ở ngay trước mắt.
Chỉ cần lấy được Thần Sách cuốn Trung, nàng sẽ hoàn thành nhiệm vụ chuyến đi này.
Chỉ là chân nàng mới nhấc đến khoảng cách gần Thần Sách trong gang tấc, đột nhiên một đoàn lửa màu sắc u lam nhàn nhạt phừng lên từ mặt đất. Bao phủ và vây khốn nàng.
Mộ Khinh Ca cả kinh, biết vừa rồi mình lỗ mã.ng.
Nàng suy nghĩ Thần Sách cuốn Trung lâu như vậy, bây giờ nhìn thấy nên có chút lơ là.
Nàng đứng trong ngọn lửa. Ngọn lửa đột ngột phừng lên từ lớp băng, cao bằng một người, vừa vặn bao vây nàng. Nhưng ngọn lửa cũng không có nhiệt độ gì, cho dù xuất hiện cũng không khiến nàng thấy khó chịu, sự bất thường này khiến nàng nhíu mày.
Nhìn xuyên qua ngọn lửa trong suốt, Mộ Khinh Ca vững vàng đánh giá hoàn cảnh trong hang động.
Hang động được xây hình vòm. Bên trong không có thứ gì khác, cũng chỉ có Thần Sách cuốn Trung đang lơ lửng. Trống không, không có gì đặc biệt.
"Tiểu gia hỏa, ngươi tên Mộ Khinh Ca phải không?" Thanh âm già nua chợt vang lên, lập tức khiến Mộ Khinh Ca cảnh giác.
"Ngươi là ai? Ra đây!" Đôi mắt thanh thấu hơi trầm xuống.
Ngọn lửa bao vây nàng không ảnh hưởng đến nàng lên tiếng.
"Ta là ai?" Thanh âm già nua khẽ cười. Tiếng cười mang theo thê lương và khổ sở.
Mộ Khinh Ca hơi chau mày, không vội vã mở miệng.
Thanh âm già nua cười xong, mới nói: "Tiểu gia hỏa, không thể ngờ ngươi là nữ tử, cư nhiên cũng có thể xông vào đây, tới được bước này. Ngươi tới đây là muốn tranh quyền Thiếu chủ với người khác sao? Ngươi có biết, trong lịch sử Mộ tộc chưa từng xuất hiện gia chủ là nữ không."
Ánh mắt Mộ Khinh Ca bỗng chốc rùng mình, lòng trầm xuống: "Chủ nhân thanh âm này rốt cuộc là thần thánh phương nào. Cư nhiên liếc mắt một cái là có thể nhìn thấu ngụy trang của mình? Tuy huyễn khí này do Tang Lam Nhược chế tạo, nhưng đã được Tư Mạch bố trí cấm chế. Chàng ấy từng nói, tu vi không vượt qua chàng thì sẽ không thể nhìn thấy huyễn khí ngụy trang. Mà chủ nhân thanh âm lại có thể liếc mắt là nhìn thấy giới tính thật của mình, chẳng phải nói lên tu vi hắn vượt qua Tư Mạch?!"
Khả năng này khiến Mộ Khinh Ca chấn động không thôi.
Trong lòng nàng, Tư Mạch lợi hại phi thường, ít nhất hiện tại nàng không thể thắng được. Nếu thực lực của chủ nhân thanh âm còn vượt qua Tư Mạch, vậy hôm nay nàng muốn có được Thần Sách chẳng phải đã khó càng thêm khó?
Trong lòng Mộ Khinh Ca sóng to gió lớn, chợt cảm thấy tai trái đau xót.
Dư quang khóe mắt nàng nhìn thấy ánh sáng tím rất nhỏ, tập trung nhìn mới phát hiện huyễn khí của mình bị người ta cách không lấy đi.
Mất đi huyễn khí, thân phận nàng không thể che giấu được. Lập tức từ một công tử khuynh thành biến thành mỹ nhân tuyệt thế.
Sắc mặt Mộ Khinh Ca trầm xuống, ngũ quan tuyệt mỹ giăng kín tầng lạnh giá.
Khuyên tai màu tím đang trôi nổi ở vị trí cách nàng không xa.
"Ừm, dung mạo vạn năm khó gặp một lần. Thiên phú, mưu trí, dung mạo đều xuất chúng, khó trách một nữ tử như ngươi có dã tâm muốn tranh vị gia chủ." Thanh âm già nua đánh giá kết luận.
Nhưng Mộ Khinh Ca nghe xong, lại tỏ vẻ coi thường.
"Ta chưa bao giờ hiếm lạ cái chức chủ nhân Mộ tộc, ta chỉ muốn Thần Sách." Mộ Khinh Ca thuyết minh mục đích của mình.
Nàng cực kỳ khó chịu với kiểu nói châm chọc của giọng nói kia.
Tựa hồ trong nhận thức của giọng nói kia, nữ tử thì không nên làm mưa làm gió, không nên tranh đoạt ngạo thị cửu tiêu. Nàng ngụy trang cẩn thận thành nam tử cũng là vì dã tâm.
Mộ Khinh Ca thầm cười lạnh.
"Vì Thần Sách? Còn nói không muốn làm chủ nhân Mộ tộc?" Giọng nói càng đậm khinh thường: "Ngươi có thể đi tới đây, nên biết rằng, có được Thần Sách hoàn chỉnh là điều kiện tiên quyết trở thành chủ nhân Mộ tộc. Ta thấy hiện giờ hẳn ngươi đã có được quyển Thượng, chẳng qua chưa tu luyện tới mà thôi."
Nói xong, hắn còn cười nhẹ khinh miệt.
Ánh mắt Mộ Khinh Ca âm trầm, mím chặt môi. Nàng không muốn giải thích cho mình điều gì, hiện giờ chủ nhân thanh âm vô luận là ai, đều cho nàng ấn tượng là người cổ hủ.
Nàng cần gì lãng phí miệng lưỡi, biện giải cho mình?
Đột nhiên khuyên tai màu tím bắn trở về bên Mộ Khinh Ca. Tốc độ cực nhanh, giây lát đã xuất hiện trước mắt Mộ Khinh Ca.
Nàng ngưng mắt, duỗi tay tiếp nhận khuyên tai màu tím. Nắm trong lòng bàn tay, không đeo lên.
"Ngươi đi đi, đây không phải là nơi ngươi nên tới." Thanh âm già nua chậm rãi nói.
Lời này hoàn toàn chọc giận Mộ Khinh Ca.
Nàng hao hết tâm tư đi tới đây, chính là muốn có được Thần Sách cuốn Trung. Hiện giờ vất vả xông vào rồi, lão già mặt mũi còn chưa được nhìn thấy đã muốn đuổi nàng đi?
Nàng cười lạnh lùng: "Giao Thần Sách cuốn Trung cho ta, ta lập tức rời đi."
"Còn muốn mơ ước đến Thần Sách cuốn Trung? Ta không ép ngươi giao Thần Sách quyển Thượng ra đây đã xem như niệm tình huyết mạch Mộ tộc trong người ngươi. Đưa ngươi vào động chỉ là muốn nói rõ ràng. Ngươi mau đi đi, đừng lãng phí thời gian." Thanh âm lại để lộ ra một tia không kiên nhẫn.
Đôi mắt thanh thấu lóe tia sáng lạnh.
Nàng đột nhiên hỏi: "Ngươi có tư cách gì loại trừ ta? Ta hỏi ngươi, khi tổ tiên Mộ tộc định ra quy củ này, có nói rõ không cho phép nữ nhân tham gia không?"
Thanh âm già nua im lặng.
Mộ Khinh Ca lại nói: "Không trả lời tức là không có. Nếu không có, đó chính là nam nữ có thể tham gia. Ta dựa vào năng lực của mình đi tới đây, ngươi lại lấy một quy củ có lẽ có là muốn đuổi ta đi? Hay là khinh thường ta?"
Thanh âm kia vẫn im lặng.
Mộ Khinh Ca kiềm nén lửa giận muốn bùng cháy, sắc mặt càng lạnh lẽo: "Hôm nay mặc kệ ngươi là trưởng bối lớn tuổi bao nhiêu, ta đều sẽ mang Thần Sách cuốn Trung đi bằng mọi giá. Nếu ngươi muốn gi3t ta, thì cứ việc!"
Dứt lời nàng xoay người muốn duỗi tay chộp vào Thần Sách cuốn Trung.
Ngọn lửa bao vây nàng càng thêm sáng lóa.
"Ngươi có biết, thân là chủ nhân Mộ tộc sẽ phải chịu đựng điều gì không?" Thanh âm im lặng một hồi, rốt cuộc lại cất lên.
Tay Mộ Khinh Ca đã duỗi tới hướng Thần Sách.
Nghe thấy lời hắn, nàng chỉ cười lạnh lùng, vẫn tiếp tục duỗi tay.
Nhưng khi tay nàng sắp chạm vào Thần Sách cuốn Trung, lại cảm thấy lòng bàn tay đau đớn, ép nàng không thể không thu tay.
"Xem ra Thần Sách này không dễ lấy." Mộ Khinh Ca trầm mặc.
Nàng không để ý thương thế, chút thương ngoài da nhìn trông kh.ủng b0, nhưng không quá nghiêm trọng. Chỉ chớp mắt, bàn tay nàng đã khôi phục về ban đầu, không nhìn ra chút gì.
"Một Ngân cảnh tầng ba cỏn con, cư nhiên có lực khôi phục cường hãn như thế!" Thanh âm già nua cất lên một tia kinh ngạc.
Ánh mắt Mộ Khinh Ca quét xung quanh một vòng, muốn tìm người nói rốt cuộc ẩn thân ở nơi nào.
Nhìn ra tâm tư nàng, thanh âm kia nói: "Không cần nhìn, nếu ta không muốn ngươi nhìn thấy ta, ngươi sẽ không thể thấy được."
Mộ Khinh Ca thu tay, không giải thích gì về năng lực khôi phục của mình.
"Thấy không, Thần Sách cuốn Trung không thuộc về ngươi." Thanh âm kia nói.
Mộ Khinh Ca cười trào phúng, hừ lạnh: "Chê cười. Nếu Thần Sách đã định sẵn chủ nhân, Mộ tộc cần gì phải hao tổn tâm huyết làm nên khảo nghiệm? Rõ ràng chính là người nào có tài thì người đó được. Phàm là người đến đây đều có cơ hội. Chẳng qua ngươi xem thường ta là nữ tử, nên không muốn đưa ra khảo nghiệm mà thôi, còn muốn mượn việc này làm khó ta."
"Ngươi rất thông minh." Thanh âm không tiếc lời khen.
Mộ Khinh Ca cười càng châm chọc: "Ngươi không muốn nói cho ta không sao cả, ngươi có biết giờ phút này còn có một người đề cử khác cũng tới đây. Hắn chính là nam tử ngươi mong chờ, đến lúc đó hắn vào được, ngươi đương nhiên sẽ đưa cho hắn Thần Sách cuốn Trung. Chờ hắn lấy xong, ta đoạt lại là được."
Thanh âm kia lại im lặng.
Đôi mắt Mộ Khinh Ca càng đậm hài hước. Nàng đứng cạnh Thần Sách cuốn Trung, không tùy tiện ra tay, cũng không muốn cứ rời đi như vậy.
"Ngươi một nử tử, sao cố chấp thế." Hồi lâu, thanh âm kia mới nói.
Mộ Khinh Ca nhướng mày: "Không nói tới cố chấp, ta tự nhận mình là người tương đối dễ nói chuyện. Chỉ là quyết định của ngươi khiến ta không thể nào tiếp thu mà thôi."
"Ài, đáng tiếc! Nếu ngươi là nam tử, vậy thật đúng là ứng cử không tồi." Thanh âm kia tiếc hận.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT