Edit: Diệp Lưu Nhiên

___________________

Trên cỏ, Vĩnh Hoan công chúa an tĩnh phóng lên con diều hồ điệp.

Chơi đùa ước chừng một canh giờ, tiểu công chúa ngây thơ này rốt cuộc cảm thấy mệt mỏi, gối lên đùi Mộ Khinh Ca, nặng nề ngủ.

Mộ Khinh Ca vốn là nữ tử, cho nên, đối với tiểu công chúa thân cận, cũng không nghĩ quá nhiều.

Nhưng làm người kỳ quái là, Hiền Vương Tần Cẩn Thần tựa hồ không phản đối tiểu công chúa đối với nàng thân cận. Hắn dường như đã quên, Mộ Khinh Ca chính là hôn phu một vị muội muội khác của hắn.

Mộ Khinh Ca rũ mắt, nhìn một bên mặt tiểu công chúa đang ngủ say, gương mặt trắng nõn, giống như táo đỏ, dụ dỗ người muốn đi cắn một cái.

"Trường Nhạc, Vĩnh Hoan. Bệ hạ thật đúng là yêu thương hai vị công chúa." Đột nhiên, nàng thì thầm nói.

Tần Cẩn Thần chậm rãi chuyển mắt, ánh mắt bình tĩnh không gợn sóng rơi vào người nàng, tựa như muốn nghe ra hàm ý chân thật trong lời nàng.

Đáng tiếc, Mộ Khinh Ca trừ bỏ khoé miệng như có như không ý cười, cũng không có cảm xúc gì khác để hắn nhìn được. Nhàn nhạt thu hồi tầm mắt, hắn nhìn chân trời phía xa nói: "Phong hào Trường Nhạc và Vĩnh Hoan, đều là Thái hậu chọn cho."

Mộ Khinh Ca kinh ngạc nhìn hắn một cái.

Ngụ ý, hai phong hào này cùng bệ hạ không quan hệ. Từ trong đó, nàng còn nghe ra thái độ của hắn đối với đương kim hoàng thượng.

Thu hồi ánh mắt, Mộ Khinh Ca không nói thêm gì nữa. Mà bên người, cũng lần nữa an tĩnh trở lại.

Gió mát nhẹ lướt qua, khiến cỏ xanh tạo nên gợn sóng.

Trong núi yên tĩnh, khiến người ta tham lam không muốn rời đi.

Đáy mắt Mộ Khinh Ca phản chiếu nơi tốt đẹp này, cho dù không muốn, cũng phải rời đi. Bởi vì nàng còn có nhiều chuyện chưa hoàn thành.

Đem tiểu công chúa như cũ ngủ say đặt trên đồng cỏ, Mộ Khinh Ca tỉ mỉ dùng áo choàng đắp lên người nàng.

"Ngươi muốn đi, không chờ Liên Liên tỉnh lại?" Tần Cẩn Thần yên lặng nhìn nàng, lúc nàng đứng lên quay người, hắn đột nhiên nói.

Mộ Khinh Ca ghé mắt nhìn hắn, chậm rãi lắc đầu: "Thỉnh Hiền Vương điện hạ lúc công chúa tỉnh lại, thay ta nói tiếng cáo từ."

Tần Cẩn Thần trầm mặc gật đầu.

Không biết vì sao, đối diện cùng cặp mắt bình tĩnh hắc bạch phân minh kia, Mộ Khinh Ca có cảm giác tâm linh mình bị nhìn trộm.

Nàng hơi hơi nhíu mày, thẳng đến khi cảm xúc kia dưới đáy lòng dần bình tĩnh lại.

Liếc nhìn Tần Cẩn Thần, Mộ Khinh Ca quay đầu hướng Thiệu mập mạp hô: "Mập mạp, đi thôi."

Thiệu mập mạp đã sớm chờ đến không kiên nhẫn, nghe thế, lập tức vui vẻ chạy tới, mỡ thịt trên mặt đầy vẻ tươi cười.

Cáo từ Hiền Vương, Mộ Khinh Ca và Thiệu mập mạp chuẩn bị ly khai.

Đột nhiên, thanh âm Tần Cẩn Thần từ phía sau truyền đến: "Nếu không thích, sao không rời đi?"

Mộ Khinh Ca dưới chân khẽ dừng, nhíu mày quay đầu lại, nhìn về phía Tần Cẩn Thần.

Tựa hồ đang dò hỏi hắn ý tứ những lời này.

Đáng tiếc, nàng chỉ nhìn thấy một đôi mắt bình tĩnh đến cực điểm.

Xoay người rời đi, thanh âm Mộ Khinh Ca dần dần biến mất trong mắt Tần Cẩn Thần. Không có người phát hiện, lúc này, trong đôi mắt bình tĩnh kia, hiện ra nhàn nhạt mất mát.

Rời xa ngọn núi nhỏ, Thiệu mập vò đầu hỏi: "Lão đại, lời Hiền Vương nói có ý tứ gì?"

"Không biết." Mộ Khinh Ca dứt khoát trả lời.

"Ách? Ngươi không biết?" Thiệu mập vẻ mặt kinh ngạc.

Mộ Khinh Ca liếc hắn một cái, cười nhạo: "Xem ngươi kìa, cứ như cho rằng cả thế giới này ta đều biết rõ ràng vậy."

Ai ngờ, Thiệu mập đương nhiên thừa nhận: "Đó là đương nhiên! Ngươi là ai? Là lão đại của Thiệu Việt Trạch ta a!"

Mộ Khinh Ca tức cười.

Nàng thừa nhận, nàng bị mập mạp não đường này đánh bại.

Bằng lông gì vì nàng là lão đại hắn, sẽ phải "không gì không biết"? Hai cái này có cái quan hệ chíp bông gì?

"Lão đại, chúng ta không phải là đáp ứng đền bù sinh nhật cho tiểu công chúa sao? Đi luôn thế này có vấn đề hay không?" Thiệu mập mạp đuổi theo vài bước, hỏi.

"Nếu ngươi muốn tiếp tục ở lại, ta không ngăn cản ngươi." Mộ Khinh Ca nói.

"Đừng đừng đừng! Nghĩ tới hoàn khố nổi danh Lạc Đô ta, cư nhiên bồi một tiểu cô nương chơi. Nói ra quá mất mặt, hơn nữa ở lại rất nhàm chán! Đặc biệt là Hiền Vương còn ở bên cạnh, khiến ta ngay cả hô hấp đều không thông. Ta chỉ là lo lắng chúng ta rời đi như vậy, có thể sẽ chọc giận tiểu công chúa hay không." Thiệu mập mạp lập tức phun ra nước đắng trong lòng.

Hắn căn bản không muốn ở gần con cháu hoàng thất, nói gì, làm gì đều phải cẩn thận từng li từng tí.

Chỉ nhìn qua, Mộ Khinh Ca liền hiểu được suy nghĩ của Thiệu mập mạp, cười cười giải thích: "Vĩnh Hoan công chúa không phải người lòng dạ hẹp hòi. Huống chi chúng ta đã bồi nàng mấy canh giờ, dựa theo quy củ trong cung, chờ nàng tỉnh lại cũng đã tới thời gian hồi cung, tiếp tục ở lại chờ nàng tỉnh, cũng không khác nhau là bao."

Thiệu mập mạp hiểu rõ gật đầu, lập tức nịnh nọt nói: "Lão đại chính là lão đại! Ta xem không hiểu mấy cái cong cong thẳng thẳng này."

"Cho nên ngươi chỉ thích hợp làm một cái hoàn khố nhàn tản vô lo." Mộ Khinh Ca không phải không nghĩ tới dùng dược cải tạo gien lên người Thiệu mập mạp. Nhưng nàng càng hiểu rõ tính tình mập mạp. Hắn đối với võ đạo không quá hứng thú, thà rằng nghiên cứu vui chơi ăn uống. Nếu không, thiên phú hắn tuy thường thường, nhưng cũng không đến mức phế vật tới tình trạng này.

"Thừa dịp bây giờ sắc trời còn sớm, chúng ta đi gặp người nọ mà ngươi nói." Lười cùng hắn dây dưa, Mộ Khinh Ca nói thẳng chính sự.

Thiệu mập mạp tự tin vỗ ngực mình, cam đoan nói: "Yên tâm đi lão đại, chuyện ngươi dặn dò, ta nhất định sẽ làm thoả đáng." 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play