Editor: Diệp Lưu Nhiên

Đêm khuya, bên trong quân trướng. Mộ Hùng cùng Mộ Ca ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi. 

Sau hồi lâu, Mộ Hùng mới ho nhẹ một tiếng cẩn thận từng li từng tí hỏi: "Ca nhi, ngươi cùng Thánh Vương bệ hạ nhận thức?"

Có quỷ mới cùng hắn cái kẻ chuyên nhìn lén kia nhận thức! 

Trong lòng Mộ Ca kịch liệt kháng nghị, nhưng không hề biểu lộ bất kỳ cái gì. Nàng không có quên sự nhiệt tình trên khuôn mặt của gia gia khi người kia xuất hiện.

"Không biết." Mộ Ca nhàn nhạt trả lời.

"Không biết?" Mộ Hùng vẻ mặt không tin. "Nếu không phải nhận thức, sao ngài sẽ biết tên ngươi? Lại còn cho ngươi ăn đan dược cực phẩm giúp ngươi lập tức sinh khí dồi dào?"

Mộ Ca yên lặng. 

Nàng làm sao biết tên kia phát thần kinh gì? Trước mặt mọi người, thế mà dùng xưng hô buồn nôn như vậy gọi nàng. Sau đó dưới ánh mắt của tất cả mọi người, từ trong xe kéo bắn ra một hạt đan dược hiện lên ánh sáng tím, rơi vào trong miệng nàng. 

Đan dược vào miệng lập tức hòa tan, khiến cho nàng muốn ói cũng không phun được. Ngay sau đó, thương thế của nàng liền bắt đầu biến hóa kinh người, những vết thương ghê người kia, dùng mắt thường có thể thấy được tốc độ khôi phục như ban đầu. 

Đang lúc nàng kinh ngạc, một câu nói mập mờ khiến người chết không ngớt, không sợ hãi ném ra.

"Chiếu cố bản thân cho tốt, nếu lại bị thương, ta sẽ đau lòng."

Đau lòng, đau lòng con em ngươi! Ta với ngươi rất quen thuộc sao? 

Cuối cùng, lại giống như tỏ vẻ ban ân đối với những người khác nói: "Ngẫu nhiên đi ngang qua Tần quốc, thấy phong cảnh hữu tình, liền lưu lại một thời gian. Nghe nói mẫu đơn ở Lạc Đô không tệ, ngày khác sẽ đến Mộ phủ làm khách."

Sau đó, liền đạp mây bồng bềnh rời đi. 

Từ đầu đến cuối, cái người khuynh thế tao nhã kia cũng không hề bại lộ trước mặt mọi người. 

"Thánh Vương bệ hạ nói sẽ tới Mộ phủ, cũng không biết là thật hay giả." Mộ Hùng như có điều suy nghĩ lầm bầm. 

Mộ Ca khóe miệng co lại, nàng ngược lại cảm thấy, tên kia trước khi đi vứt lại những lời này hẳn là nói cho Tần Cẩn Hạo nghe. Địa vị Mộ gia tại Tần quốc, Mộ Khinh Ca đã nói với nàng không ít. Lần này gặp Mộ Hùng, cùng biểu hiện của Duệ Vương, cũng làm nàng đoán ra được vài phần. 

Nàng cảm giác tên kia tựa hồ cũng biết địa vị vi diệu của Mộ gia tại Tần quốc, mới cố ý nói như vậy, làm cho hoàng thất Tần quốc sinh ra kiêng kỵ.

Thế nhưng, hắn tại sao phải làm như vậy? Thấy thế nào cũng không thấy hắn giống một người tốt thích xen vào việc của người khác. 

Mộ gia cùng hắn có quan hệ gì đâu? 

"Ca nhi?" 

Thanh âm của Mộ Hùng, làm cắt đứt suy nghĩ của Mộ Ca. 

Nàng ngước mắt nhìn về phía Mộ Hùng. Ngón tay Mộ Hùng bạo lực gõ xuống trán nàng đến đỏ lên: "Đang suy nghĩ gì? Gia gia nói chuyện cũng thất thần."

Mộ Ca bị đau vuốt vuốt cái trán bị đập, hồi đáp: "Không có gì."

"Lời gia gia nói vừa rồi, ngươi nghe thấy chưa?" Mộ Hùng ra vẻ tức giận nói. 

"Không có." Mộ Ca thành thật trả lời.

Câu trả lời đơn giản này lập tức khiến Mộ Hùng không còn tính khí, đành phải cam chịu số phận nói lại lần nữa: "Nếu là Thánh Vương bệ hạ đối với ngươi thật sự ưu ái, ngươi không ngại bắt lấy cơ hội này. Ngươi không thể tu luyện, nhưng nếu là được quân đội ủng hộ, lại có thêm Thánh Vương bệ hạ làm chỗ dựa. Cho dù có ngày gia gia không có ở đây, cũng không có ai dám khi dễ ngươi."

Ách! 

Mộ Ca sững sờ, không nghĩ tới Mộ Hùng lại đánh cái chủ ý này! 

Kiếp trước, nàng có thói quen dựa vào chính mình. Kiếp này, Mộ Hùng lại khắp nơi vì nàng suy tính, vì nàng cân nhắc. Khiến tâm nàng nguyên bản cứng rắn, bắt đầu nổi lên biến hóa. 

Không có đi tiếp lời nói của Mộ Hùng, Mộ Ca hỏi ra vấn đề khác mà nàng quan tâm: "Thánh Vương đến cùng là người nào? Tại sao mọi người có vẻ hình như rất sợ hãi hắn?"

Mộ Hùng thở dài, bàn tay to lớn vuốt đỉnh đầu Mộ Ca, giải thích cho nàng: "Thánh Vương bệ hạ, tại Lâm Xuyên đại lục là người duy nhất đứng trên quân chủ nhất đẳng quốc. Truyền thuyết Thánh Nguyên từ khi bắt đầu khai sáng đến nay, ngài liền tồn tại. Hôm nay, nghìn năm đã qua, Thánh Nguyên đế quốc mặc cho ngôi vị Hoàng đế thay đổi bao nhiêu người, Thánh Vương bệ hạ thủy chung vẫn là một người. Hắn không phải là quân vương, nhưng lại càng lớn hơn quân vương. Cho dù là Hoàng đế của Thánh Nguyên đế quốc cũng không dám cùng hắn đối nghịch."

"Tồn tại nghìn năm! Đó chẳng phải là một lão yêu quái nghìn năm không chết sao!" Mộ Ca giật mình nói. Trong đầu, thực sự không cách nào đem một nhân vật có dung mạo khuynh thế như trích tiên cùng lão yêu nghìn năm liên hệ làm một. 

"Ngươi giật mình như vậy làm gì?" Mộ Hùng lại muốn gõ đầu Mộ Ca, lại bị người sau nhanh nhẹn tránh thoát.

"Bất quá ngươi không thể tu luyện, đối với mấy cái này không hiểu rõ cũng phải." Mộ Hùng tiếp tục nói: "Phương pháp tu luyện trên Lâm Xuyên đại lục lấy thất sắc làm phân chia, điểm này ngươi cũng biết. Xích, chanh, hoàng, lục, thanh, lam, tử. Xích cảnh thấp nhất, tử cảnh mạnh nhất. Nói như vậy, chỉ cần không phải phế vật, đều có thể nhẹ nhõm tiến vào xích cảnh. Hơi có thiên phú, liền có thể tiếp tục đột phá. Mà thiên phú kém, chỉ có thể bồi hồi ở xích cảnh." 

Mộ Hùng vừa nói, vừa âm thầm chú ý sắc mặt của tôn nhi, thấy hắn không có lộ ra vẻ mặt chán chường mới tiếp tục nói: "Càng tới gần tử cảnh, càng khó tu luyện. Theo ta được biết, Tần quốc của chúng ta, còn có Đồ quốc ở phụ cận, và Ngu quốc. Cả ba quốc có thể có tử cảnh cao thủ, cộng lại chỉ đếm được trên đầu ngón tay. Tần quốc, cũng chỉ có một vị hoàng thất cung phụng bước vào tử cảnh sơ giai. Tuy nhiên, một khi tiến vào tử cảnh, tuổi thọ con người sẽ tăng vọt gấp mấy lần. Người bình thường có thể sống đến một trăm tuổi, tử cảnh cao thủ liền có thể sống đến mấy trăm tuổi. Nếu là tử cảnh đỉnh phong, sống đến nghìn tuổi cũng không thành vấn đề, dung nhan vẫn duy trì vĩnh viễn thanh xuân."

"Nói như vậy, Thánh Vương kia nhất định là cao thủ tử cảnh đỉnh phong rồi." Mộ Ca đầu ngón tay xoa xoa cằm, như có điều suy nghĩ nói. 

Hồi tưởng lúc mới gặp, người kia mang đến cho nàng rung động, đích xác là một siêu cấp cao thủ. Chỉ sợ gia gia cấp lam cảnh cũng không phải là đối thủ của một trong hai thuộc hạ bên người hắn. 

Đồng thời, Mộ Ca cũng hiểu rõ một người cấp lam cảnh có được quân đội ủng hộ, đối với hoàng thất Tần quốc mà nói ý vị như thế nào. 

Bên ngoài, Mộ phủ nhìn như gió êm sóng lặng, nhưng trong bóng tối đã có vô số gợn sóng. 

Mộ Hùng nhẹ gật đầu: "Thánh Vương bệ hạ là cao thủ tử cảnh đỉnh phong, đây là điều không thể nghi ngờ. Thậm chí, ta hoài nghi lão nhân gia người đã sớm vượt qua tử cảnh đỉnh phong. Phải biết rằng, Lục Dực Tật Phong Long Báo căn bản cũng không thuộc trên phiến đại lục này. Chúng ta sở dĩ nhận thức, chính là vì Thánh Vương bệ hạ lão nhân gia người."

Mộ Hùng mở miệng một tiếng là lão nhân gia, khiến Mộ Ca nghe được khóe miệng càng mãnh liệt rút. 

"Gia gia, vì sao ta không thể tu luyện?" Đột nhiên, lời nói Mộ Ca xoay chuyển, đem cuộc nói chuyện dời trên bản thân. 

Mộ Hùng sững sờ, thần sắc lập tức ảm đạm. Cố giả bộ nét mặt tươi cười, đối với Mộ Ca an ủi: "Không quan hệ, Ca nhi kể cả không thể tu luyện, cũng là tiểu tước gia của Mộ phủ ta, tương lai là Vĩnh Ninh công."

"Gia gia." Mộ Ca nhíu mày, nàng không phải là muốn nghe những lời này. Mà là muốn tìm ra nguyên nhân bản thân không thể tu luyện. 

Thế nhưng, Mộ Hùng cũng không nguyện ý tiếp tục đàm luận đề tài này, vỗ vỗ đầu vai của nàng nói: "Ca nhi, có một số việc đã được định trước. Coi như là ông trời trừng phạt gia gia cả đời giết chóc đi." 

"..." Mộ Ca yên lặng. 

"Đúng rồi, hỗn trướng Hà gia kia, ta đem hắn trói lại trong phủ. Lần này nếu không phải tại hắn ở trước mặt ngươi ăn nói bậy bạ, ngươi cũng sẽ không mạo hiểm hành động. Sau khi trở về, ngươi có thể trút giận, nhưng không thể giết hắn." Mộ Hùng đột nhiên nói. 

Mộ Ca sững sờ, không có nói tiếp. 

Không cần giải thích, nàng cũng biết họ Hà này chính là kẻ giật dây kích nàng đến hoang nguyên Lạc Nhật. Nguyên bản nàng có ý định quay về tự mình trả thù, lại không nghĩ Mộ Hùng thế mà lại đem hắn trói lại. 

"Ca nhi, sự tình lần này khiến gia gia rất thương tâm, nhưng hôm nay quyết định của ngươi lại làm cho gia gia cảm thấy kiêu ngạo. Qua chuyện này, cũng khiến ngươi trưởng thành. Tốt rồi, sớm nghỉ ngơi đi. Sau khi trở về, nên ít cùng Duệ Vương lui tới, Mộ gia chúng ta khinh thường cuốn vào sự tình bẩn thỉu của hoàng thất." Nói xong, Mộ Hùng liền đứng dậy đi ra lều vải, lưu lại Mộ Ca một mình. 

Mộ Hùng vừa đi, hồn phách Mộ Khinh Ca liền hiện lên rõ ràng. 

Trên thực tế, từ đầu đến cuối nàng đều ở bên người Mộ Ca, chỉ là như nàng nói, ngoại trừ Mộ Ca, người khác không nhìn thấy nàng mà thôi. 

"Ngươi so với ta càng giống người Mộ gia." Mộ Khinh Ca ngắm nhìn phương hướng Mộ Hùng rời đi, thấp giọng nói. Nàng không thể không thừa nhận, tại lúc Mộ Ca thản nhiên tiếp thụ hình phạt, còn chủ động nhận thêm hình phạt để an ủi linh hồn tướng sĩ, nàng đã bị chấn động. 

Khi nàng nhìn thấy trong mắt gia gia vui mừng, nàng mới hiểu được tất cả hành vi trước kia của bản thân có bao nhiêu sai lầm. Người thừa kế của Mộ gia, không phải là một thiếu gia ăn chơi ngang ngược càn rỡ, mà phải là một kẻ cứng cỏi bất khuất, đầu đội trời chân đạp đất. Ngay cả khi nàng không thể tu luyện, đã định trước là phế vật. 

"Lão gia tử không biết thân phận thật của ngươi?" Mộ Ca không có tiếp câu của Mộ Khinh Ca, mà nhíu mày nói. 

Mộ Khinh Ca trầm mặc một hồi, mới nói: "Gia gia vẫn cho ta là nam tôn Mộ gia."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play