Mộ Khinh Ca vừa mới trở lại tiểu viện Tang gia, nghe thấy tiếng Khương Ly hỏi. Nàng nâng mắt, thấy dưới tàng cây có bày một chiếc ghế bập bênh, Khương Ly đang ngồi lắc lư lười biếng ở đó.
Tư thái lười biếng yêu dã đầy mê hoặc.
Mộ Khinh Ca cười nói: "Nếu ta là nam tử, nhìn thấy dáng vẻ này của ngươi chắc chắn sẽ bị mê đến thần hồn điên đảo."
Khương Ly bĩu môi: "Lại nịnh ta."
Mộ Khinh Ca nhìn chung quanh một vòng, hỏi: "Chỉ có một mình ngươi?"
Khương Ly gật đầu: "Hai hầu nô của ngươi đã đưa Tô tiểu thư rời đi, nói là thuận tiện mua một số đồ dùng sinh hoạt. Tiểu tử Nguyên Nguyên cảm thấy ở đây nhàm chán nên muốn theo chân các nàng. Mai sư huynh đang kiểm tra cho nương ngươi. Còn Đại Tư Tế thì đang bế quan suy tính vị trí Hàn Tấc, chỉ còn mình ta ăn không ngồi rồi."
"Gọi bà ấy là phu nhân đi." Ánh mắt Mộ Khinh Ca tối xuống.
Nói xong, nàng đi vào phòng.
Tầm nhìn Khương Ly di động theo nàng, nói: "Cho dù ngươi không thừa nhận, nhưng ân sinh khó báo, ngươi có bẻ lại thì thế nào? Huống hồ nếu ngươi thật sự cứu sống phụ thân ngươi, tổng không thể để họ phu thê mỗi người một ngả chứ? Chẳng lẽ ngươi để họ hòa thuận vui vẻ, còn mình thì tự ngồi một góc hờn dỗi? Ngươi cần gì phải tự làm khó mình?"
Mộ Khinh Ca ra khỏi phòng, trên tay có thêm một chiếc ghế.
Đặt ghế dựa đối diện Khương Ly, nàng ngồi xuống thờ ơ hỏi: "Là ai cho ngươi chỗ tốt gì? Bảo ngươi tới nói giúp."
"Ngươi cảm thấy bổn nữ hoàng dễ bị thu mua sao!" Khương Ly ấn tay vịn, trừng mắt.
Mộ Khinh Ca cong môi, không tỏ ý kiến.
Khương Ly thở dài lắc đầu: "Ta chỉ cảm thấy nếu ngươi ở đây rồi thì đừng quá mất tự nhiên. Ngoài miệng thì không muốn gọi bà ấy, nhưng nếu trong lòng ngươi không có chút xúc động, vì sao lại bảo Mai sư huynh chiếu cố bà ấy?"
Mộ Khinh Ca trầm mặc.
Một lúc sau, nàng mới giải thích thay mình: "Ta chỉ không muốn nợ ân tình, trên đời này khó nhất chính là nhân tình."
Khương Ly dựa vào ghế, ngưng mắt nhìn Mộ Khinh Ca: "Ta hiểu ý ngươi. Ngươi giấu tâm quá kín kẽ. Người có thể vào tâm ngươi, có thể khiến ngươi nhớ mong, chỉ có những người đó mới khiến ngươi cảm nhận được thật lòng."
"Nếu biết, cần gì phải nói?" Mộ Khinh Ca ngước mắt nhìn nàng.
Khương Ly mỉm cười: "Ta tò mò, khi ngươi biết bà ấy trộm thuật luyện khí cho ngươi, bị tra tấn thành dáng vẻ kia, ngươi có cảm nhận được thật lòng không?"
"Thật lòng sao..." Mộ Khinh Ca thấp giọng khẽ nhẩm. Dường như nàng đang ngẫm lại lời nói Khương Ly, mới chậm rãi lắc đầu: "Có lẽ có thật lòng, nhưng ta cảm thấy phần lớn là sự thua thiệt. Hẳn bà ấy cảm thấy mình nợ Mộ Khinh Ca quá nhiều nên muốn làm chút gì đó cho nàng."
Nàng nói Mộ Khinh Ca không phải chỉ nàng, mà là Mộ Khinh Ca chân chính.
Dĩ nhiên Khương Ly nghe không hiểu, chỉ cho rằng nàng đang nói chính mình.
Rướn người ra trước, Khương Ly cười nói: "Biết áy áy, tối thiểu biết mình sai ở đâu. Tốt hơn nhiều so với dạng người không biết áy náy, trái lại trách ngươi không thông cảm, máu lạnh vô tình với phụ mẫu."
Mộ Khinh Ca ngước mắt nhìn nàng, khóe miệng cong lên nụ cười: "Ngươi nói câu này thật ý vị thâm trường nha."
Khương Ly nhún vai, không giải thích tiếp.
Nàng không muốn nói chi tiết, Mộ Khinh Ca cũng không tiếp tục truy hỏi. Hai người ngồi uống trà nói chuyện phiếm dưới tàng cây, thích ý tự tại. Từ khi Mộ Khinh Ca tiến vào Trung Cổ Giới, lâu rồi chưa cảm thụ cái cảm giác thả lỏng toàn thân này.
Sự thoải mái tùy tiện khi ở cùng với Khương Ly, khác với khi ở bên Tư Mạch.
"Đúng rồi, tuy kết quả đã được xác định, nhưng ta vẫn muốn hỏi một câu. Thế nào, khảo nghiệm hôm nay của ngươi có hung hăng vả mặt đám đệ tử Tang tộc đó không?" Khương Ly chớp chớp đôi mắt vàng.
Mộ Khinh Ca buông chén trà, cười nói: "Một nữ hoàng như ngươi cũng muốn so đo với những người đó sao?"
"Xùy, đây không giống nhau. Mau nói cho ta biết." Khương Ly truy vấn.
Mộ Khinh Ca gật đầu, thêm trà cho mình, mở miệng dưới cái nhìn chờ mong của ai đó: "Thành tích không tồi. Chỉ mới làm nổ tung cột đá nghiệm chứng Tang tộc thôi."
"Nổ tung!" Khương Ly trợn mắt há mồm nhìn nàng.
Mộ Khinh Ca gật đầu, tư thái thật sự nhẹ nhàng thoải mái. Hoàn toàn không nhìn ra nàng áy náy khi làm nổ nát máy trắc nghiệm nhà người ta.
"Họ... có gây sự với ngươi không?" Khương Ly chần chờ hỏi.
Mộ Khinh Ca lắc đầu, nâng chung trà nhấp nhẹ bên môi, tạm dừng một chút rồi nói: "Xem thái độ họ, hình như là rất vui vẻ." Nói xong, nàng lại bắt đầu rũ mắt thưởng trà.
Khương Ly kéo khóe miệng, ngả người ra sau dựa vào ghế, bất đắc dĩ nói: "Ngươi không sợ cứ tiếp tục như vậy, họ sẽ không nỡ để ngươi đi?"
"Sợ cái gì?" Mộ Khinh Ca thả chén trà, nhìn nàng: "Ta và Tang Thuấn Vương có ước định, tới lúc nên rời đi thì không ai có thể ngăn được ta?"
"Ngươi tự hiểu là được." Khương Ly gật đầu.
Mộ Khinh Ca nói: "Trong khoảng thời gian này, ta sẽ ở đây học thuật luyện khí. Nếu ngươi không muốn đợi ở đây thì có thể đi Lạc Tinh Thành. Nữ hoàng bệ hạ ngươi giúp ta quản lý thành trì, mới là trọng dụng người tài."
"Mơ đi! Đừng có nghĩ nô dịch ta." Khương Ly cự tuyệt dứt khoát. Nàng lười biếng phủi tay, ném ánh mắt khinh thường tới: "Ta ở Cổ Vu quốc chính là làm theo ý mình, ngươi bảo ta đi quản lý thành trì của ngươi, không sợ ta lật tung hết lên à? Nếu ta là người thích quản chuyện rối loạn vặt vãnh, cũng sẽ không tới Trung Cổ Giới tìm ngươi."
"Vậy ngươi ở đây làm gì?" Mộ Khinh Ca bất đắc dĩ buông tay.
Nàng muốn luyện khí, còn phải tu luyện, không thể mỗi ngày đều bồi Khương Ly. Lấy tính tình của nàng ấy, mỗi ngày đều ch3t dí ở Tang gia chắc chắn là không chịu nổi.
"Ngươi vội việc ngươi, không cần quan tâm ta. Ta cũng muốn tu luyện, bằng không chẳng phải sẽ kéo chân sau ngươi?" Khương Ly tùy ý nói.
Thấy nàng kiên trì, Mộ Khinh Ca đành từ bỏ khuyên bảo, gật đầu nói: "Cũng được, vậy tùy ý ngươi. Nếu ngươi thấy nhàm chán thì có thể ra ngoài đi dạo du lịch, ngươi và Mai sư huynh mới đến Trung Cổ Giới, thời gian này nhân tiện đi ngắm cảnh Trung Cổ Giới đi."
"Ừm, ta cũng định vậy. Chờ ngươi sắp xếp ở đây xong, ta sẽ cùng Mai sư huynh của ngươi tới Vô Cực phủ, không phải ngươi nói muốn tìm hiểu về châu nào thì cứ vào thẳng châu phủ là nhanh nhất sao." Khương Ly nói ra kế hoạch của mình.
Mộ Khinh Ca gật đầu: "Được, đến lúc đó ta bảo Huyễn Nhã cùng đi với các ngươi. Nàng ấy đã từng đi Vô Cực phủ, biết một số tình huống."
"Vậy chẳng phải bên cạnh ngươi không có ai sao?" Khương Ly hỏi.
Mộ Khinh Ca sắp xếp như vậy, khi họ đi, bên cạnh Mộ Khinh Ca cũng chỉ còn lại một mình Tuyết Gia. Về phần Đại Tư Tế, mỗi ngày đều nhốt trong phòng suy tính, có cũng như không. Bạch Li và Nguyên Nguyên nhìn qua không giống người biết hầu hạ.
"Cần nhiều người làm gì? Ta có tay có chân, có thể tự chăm sóc mình." Mộ Khinh Ca tỏ vẻ không sao cả.
Khương Ly bẹt miệng: "Tùy ngươi."
"Thiếu chủ."
"Thiếu chủ."
"Lão đại, chúng ta đã về."
Lúc hai người nói chuyện, ba người Huyễn Nhã đã trở về. Sau lưng là một vài gia nô Tang tộc, hai tay nâng gia cụ mới tinh.
Mộ Khinh Ca nâng mắt nhìn họ, Nguyên Nguyên tức thì trực tiếp nhảy tới chỗ nàng, nở nụ cười xán lạn khiến gương mặt xinh đẹp tỏa sáng chiếu rọi.
"Tiễn người đi rồi?" Mộ Khinh Ca hỏi.
Nguyên Nguyên gật gật đầu.
Tuyết Gia cúi người đáp lời: "Vâng, đã tiễn Tô cô nương lên xe linh thú rời khỏi Phù Sa Thành. Nàng ấy không nói muốn đi đâu, chỉ nói muốn đi du ngoạn, tạm thời sẽ không về An Mô Thành."
Mộ Khinh Ca khẽ gật đầu: "Tùy nàng ấy." Mộ Lạc Phong vừa ch3t, kiếp này giữa nàng và Tô Noãn Noãn có lẽ không bao giờ gặp lại, cần gì phải vướng bận?
"Thiếu chủ, dựa theo ngài phân phó, chúng ta thuận đường mua đồ dùng mới tân gia. Nhưng đồ dùng cũ thì phải làm sao?" Huyễn Nhã hỏi.
"Ném đi." Mộ Khinh Ca nói luôn.
Ném?
Huyễn Nhã và Tuyết Gia hai mặt nhìn nhau, có chút do dự.
Các nàng vào sống ở đây, hiểu quan hệ giữa Mộ Khinh Ca và Tang gia. Đây từng là nơi mẫu thân thiếu chủ sinh sống mười mấy năm, nghe nói bà ấy rất có tình cảm với từng món đồ vật nơi này, bây giờ cứ vậy ném đi sao? Các nàng cũng sợ phu nhân trách cứ nha!
Thấy hai người bất động, Mộ Khinh Ca nâng mắt nhìn: "Thất thần ra đấy làm gì?"
"Dạ, thiếu chủ." Sợ chọc giận Mộ Khinh Ca, hai người Huyễn Nhã đành tuân lệnh.
Chỉ là hai người không trực tiếp ném đồ Tang Lam Nhược từng dùng, mà gói gọn hết để vào một phòng.
Các nàng không gạt Mộ Khinh Ca, mà Mộ Khinh Ca có vẻ nhắm một mắt mở một mắt, không trách họ vì việc này.
Rất nhanh, bài trí trong tiểu viện rực rỡ hẳn lên, toàn bộ dựa theo sở thích của Mộ Khinh Ca. Tất cả từ đệm chăn cho đến đồ dùng trang trí đều mới tinh, không có cái nào lấy từ Tang gia.
Thậm chí ngay cả ghế dựa Mộ Khinh Ca và Khương Ly ngồi dưới tàng cây cũng đều đổi thành hai chiếc ghế mới tinh. Giữa hai ghế có một bàn tròn, bày biện trà xanh trái cây.
Huyễn Nhã và Tuyết Gia bận rộn trong ngoài, thu dọn tiểu viện. Mộ Khinh Ca vào ở phòng trống. Phòng Khương Ly ngay cạnh nàng. Phòng của Tang Lam Nhược thì để lại cho Nguyên Nguyên. Ai bảo hàn khí trong phòng đó nặng nhất, mà Nguyên Nguyên đâu có sợ?
Vốn định giữ lại phòng của Mộ Tuyết Vũ và Mộ Dực Trần. Nhưng hai người họ không yên tâm mẫu thân, nên dọn ra theo. Đơn giản, Mộ Khinh Ca sửa thành phòng cho Mai Tử Trọng và hai người Huyễn Nhã Tuyết Gia.
Bạch Li nhìn trúng hầm băng từng đặt di thể Mộ Liên Thành. Nàng ấy thích nhất là hoàn cảnh âm lãnh ẩm ướt.
Trong lúc nhất thời, tiểu viện hẻo lánh quạnh quẽ được nhóm Mộ Khinh Ca bố trí thành tiểu viện không phân tranh náo nhiệt.
"Đêm nay ăn lẩu!" Chạng vạng, Mộ Khinh Ca nổi hứng hạ một cái lệnh.
"Oa! Quá tuyệt vời! Lão đại, ta muốn ăn thịt nướng!" Nguyên Nguyên kích động nhảy dựng lên.
Mộ Khinh Ca đá tới: "Ăn thịt nướng cái gì? Có thể ăn nhiều vậy sao? Không biết tiết kiệm tiền cho ta à? Đêm nay ăn lẩu trước, ngày mai ăn thịt nướng."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT