Edit: Diệp Lưu Nhiên

Mai Tử Trọng vân đạm như mây, sương khói vô trần đứng bên cạnh Mộ Khinh Ca, trả lời: "Bảo cấp."

Bảo cấp!

Mộ Khinh Ca nở nụ cười: "Vậy là đủ rồi."

Rất nhanh, người Tang gia đi ra đón họ vào trong. Ở sảnh chính Tang gia, Mộ Khinh Ca lại được gặp Tang Thuấn Vương. Ngoại trừ ông còn có thêm hai người, họ cũng có mặt vào ngày đầu tiên tới.

Là Nhị trưởng lão và Tam trưởng lão Tang gia.

Gia chủ Tang gia là Tang Thuấn Vương, ngoại trừ là gia chủ đồng thời cũng là Đại trưởng lão. Huynh đệ ông được phân công chấp sự quản lý công việc khác nhau, trở thành Nhị trưởng lão và Tam trưởng lão.

Thế hệ trước đa số đều mặc kệ sự vụ, hoặc là chuyên tâm tu luyện. hoặc là bế quan luyện khí.

Nhưng Tang gia hiện giờ chỉ còn dư lại ba bốn người thuộc lớp già cả. Tuổi trẻ còn chưa trưởng thành, không có thiên phú tuyệt diễm. Tang gia điêu tàn lộ rõ.

Dùng bốn chữ đơn giản có thể miêu tả tình trạng Tang gia hiện nay... thời kỳ suy thoái.

Tam trưởng lão, Mộ Khinh Ca còn nhận ra. Nhưng Nhị trưởng lão mới chỉ từng gặp một lần. Cho nên khi nàng ngồi ở sảnh chính, tầm mắt dĩ nhiên nhàn nhạt đảo qua chỗ ông ta.

"Con thật sự tới." Mộ Khinh Ca ngồi xuống, Tang Thuấn Vương mở miệng. Giọng nói mang theo tư thế trưởng bối.

Mộ Khinh Ca không quan tâm: "Đã nói ba ngày sau tới đón người, đương nhiên sẽ không thất tín."

Ánh mắt Tang Thuấn Vương chợt lóe, phân phó gia nhân: "Đi đi." Gia nhân khom người lui xuống, có vẻ là đi tìm Tang Lam Nhược.

Sảnh chính im lìm trầm mặc.

Thừa dịp Tang Lam Nhược chưa đến, Mộ Khinh Ca nói với Tang Thuấn Vương: "Tang gia chủ, có một giao dịch muốn trao đổi riêng với ngài."

Tang Thuấn Vương ngưng mắt, mới đứng lên nói: "Con đi theo ta."

Mộ Khinh Ca hơi mỉm cười, đứng lên đi theo Tang Thuấn Vương tới góc sảnh chính.

Hai người đứng đối diện, Tang Thuấn Vương vươn tay lên, linh lực màu vàng bao phủ hai người tạo thành tấm chắn ngăn cách.

Bọn họ có thể nhìn nhau, nhưng không thể nghe được Tang Thuấn Vương và Mộ Khinh Ca đối thoại.

"Con muốn nói gì?" Tang Thuấn Vương mở miệng hỏi.

Mộ Khinh Ca khẽ cười, tầm mắt xuyên qua tấm chắn nhìn về hướng Mai Tử Trọng: "Tang gia chủ, ngài có nhìn thấy vị nam tử như trích tiên kia không?"

Tang Thuấn Vương nhìn theo tầm mắt nàng, Mai Tử Trọng xuất trần yên lặng rất xuất sắc.

Ông gật đầu, muốn xem Mộ Khinh Ca định làm cái quỷ gì.

"Người đó chính là Luyện đan sư Bảo cấp." Mộ Khinh Ca sâu xa nói ra thân phận Mai Tử Trọng. Tuy thuật luyện đan của Mai Tử Trọng không học ở Trung Cổ Giới, tuy hắn chưa nhận được lệnh bài luyện đan thuật do Trung Cổ Giới tán thành, nhưng nàng có!

Nàng có thể lấy điều này ra trao đổi, nhưng nàng không muốn.

Lấy ra tấm bài mà lão nhân Dược Tháp năm đó cho nàng, Mộ Khinh Ca đưa tới trước mặt Tang Thuấn Vương.

Tang Thuấn Vương rũ mắt, tiếp nhận tấm lệnh bài của Mộ Khinh Ca cẩn thận xem xét rồi đưa trả lại, ngữ khí bình tĩnh gật đầu: "Ừm, đúng là Luyện đan sư Bảo cấp. Thế nào, con muốn nói rằng con tìm được luyện đan sư Bảo cấp, cho nên có thể cứu sống phụ thân con?"

Mộ Khinh Ca chậm rãi lắc đầu: "Không, ta muốn nói đến không phải là Mộ Liên Thành, mà là Tang Lam Nhược."

"Lam Nhược?" Đôi mắt thâm thúy Tang Thuấn Vương hơi co rụt, thanh âm có thêm mấy phần kinh ngạc: "Lam Nhược có chuyện gì?"

Mộ Khinh Ca không hề hoang mang: "Ngày đầu tiên vị Luyện đan sư ấy đến Tang gia, vừa hay nhìn ra kinh mạch bà ta tích tụ hàn khí. Hàn khí ăn mòn kinh mạch và nội tạng bà. Hơn nữa vì bà tiếp xúc với Mộ Liên Thành quá nhiều, bị tử khí lây nhiễm liên tục ăn mòn thân thể. Nếu không nhanh chóng trị liệu, sợ rằng không sống được bao lâu."

Nàng nói ra kết quả hơi khuếch đại, nhưng không khác biệt lắm,

Ban đầu lúc nàng tiếp xúc với thân thể Tang Lam Nhược, mơ hồ cảm giác thân thể bà có vấn đề. Lần thứ hai gặp mặt, nàng càng thêm chắc chắn. Nếu không xử lý, tuy Tang Lam Nhược không lập tức ch3t đi, nhưng sẽ bị ăn mòn thân thể trở nên hao gầy, càng yếu kém suy nhược. Cứ tiếp tục như thế, đương nhiên sẽ ảnh hưởng đến tuổi thọ.

"Con nói cái gì!" Tang Thuấn Vương trừng lớn mắt, gắt gao nhìn chằm chằm Mộ Khinh Ca như muốn biết nàng nói thật hay giả.

Mộ Khinh Ca tiếp tục nói: "Mai đại sư nói có thể giải quyết vấn đề sức khỏe Tang Lam Nhược. Nhưng hắn có ra tay hay không, quyết định nằm ở ta."

Tang Thuấn Vương lập tức hiểu ra, trầm giọng hỏi: "Con muốn thế nào? Nếu lấy điều này ra đe dọa để lấy lại di thể phụ thân con, thì cứ việc lấy đi." Những năm gần đây ông không tiếp xúc Tang Lam Nhược nhiều. Mỗi lần gặp bà đều cảm thấy gầy ốm hẳn đi, tưởng do thương tâm gây ra, ai ngờ là sức khỏe tiềm ẩn tai họa ngầm.

Mà Mộ Khinh Ca lại đề cập với ông ngay lúc này, ông cảm thấy nàng có kế hoạch khác.

Mộ Khinh Ca muốn điều gì?

Đơn giản chính là di thể phụ thân nàng thôi!

Nhưng Mộ Khinh Ca lại lắc đầu: "Ta đương nhiên sẽ đón di thể Mộ Liên Thành về. Hôm nay ta tới đây còn không phải vì việc này sao? Ta muốn giao dịch thứ khác với Tang gia chủ. Ta có thể để Mai đại sư ra tay trị liệu Tang Lam Nhược, nhưng có một điều kiện trao đổi."

"Cái gì?" Tang Thuấn Vương lập tức hỏi.

"Thuật luyện khí hoàn chỉnh của Tang gia." Mộ Khinh Ca nói ra yêu cầu của mình.

Tròng mắt Tang Thuấn Vương đột nhiên co rụt lại, con ngươi sắc bén như đao nhìn chằm chằm Mộ Khinh Ca.

"Ta có thể bảo đảm với Tang gia chủ, sau khi có được thuật luyện khí, ta tuyệt đối không truyền ra ngoài. Cứu hay không cứu, quyết định nằm ở Tang gia chủ." Mộ Khinh Ca nói.

"Con muốn thuật luyện khí Tang gia làm gì?" Tang Thuấn Vương cảnh giác. Ông từng hoài nghi Mộ Khinh Ca kế thừa huyết mạch Tang gia, nhưng bị Tang Lam Nhược phủ định.

"Không tiện trả lời." Mộ Khinh Ca cười, không nói đáp án.

Tang Thuấn Vương lại nhìn nàng chằm chằm: "Chỉ khi kế thừa huyết mạch Tang gia mới có thể cảm thấy hứng thú với thuật luyện khí." Cho nên đứa cháu ngoại này của ông cũng kế thừa huyết mạch Tang gia phải không? Trong mắt Tang Thuấn Vương mơ hồ kích động.

Mộ Khinh Ca không hề tỏ ra thất thố, nụ cười nhàn nhạt: "Tang gia chủ nghĩ nhiều, ta chỉ xuất phát từ tò mò muốn xem một chút. Thuật luyện khí của Tang gia rốt cuộc thần kỳ thế nào?"

Lời nói của nàng, phải nói là thái độ bình tĩnh của nàng khiến Tang Thuấn Vương nhíu mày không xác định.

Mộ Khinh Ca rốt cuộc có kế thừa huyết mạch Tang gia không?

Tạm thời bỏ qua vấn đề này, ngữ khí Tang Thuấn Vương trầm thấp lạnh lùng: "Nàng là mẫu thân con, hiện giờ con lấy tính mạng mẫu thân ra trao đổi với ta. Làm vậy không cảm thấy thẹn với tâm sao?"

Mộ Khinh Ca không cho là đúng: "Mẫu thân? Tang gia chủ nói đùa, mười chín năm qua ta không biết mình còn có một mẫu thân đấy. Ở Lâm Xuyên ta chính là một kẻ ăn chơi trác táng, không phải quân tử gì, càng không hiểu đạo hiếu. Cho nên ngài đừng lấy điều này chèn ép ta. Một cái mạng đổi lấy thuật luyện khí hoàn chỉnh, theo ta thấy vẫn là Tang gia chủ kiếm lời. Đồng ý hay không đều dựa vào Tang gia chủ ngài."

"Ngươi!" Sắc mặt Tang Thuấn Vương trầm xuống.

Ông không ngờ Mộ Khinh Ca có thể nói ra câu nói vô tình bạc nghĩa tới vậy.

Một già một trẻ âm thầm giao phong. Một lúc sau, Tang Thuấn Vương nói: "Ngươi thấy mình có thể uy hiếp ta? Ta cũng có thể tìm một đan sư Bảo cấp khác tới chữa bệnh cho Lam Nhược."

Mộ Khinh Ca nhún vai không sao cả: "Vậy xin cứ tự nhiên. Chỉ là theo ta được biết, Luyện đan sư ở Tây châu cực ít, càng đừng nói đến Luyện đan sư Bảo cấp. Ngay cả Tang gia chủ đi Đông châu xin thuốc, tìm được người cũng không biết có thể luyện chế ra đan dược trừ bệnh hay không. Càng không biết, Tang Lam Nhược có thể chịu đựng được tới lúc đó không."

"Ngươi rốt cuộc có trái tim không?!" Tang Thuấn Vương lạnh lùng nói.

"Tang gia chủ quá khen. Ta có trái tim hay không, đương nhiên không cần Tang gia chủ lo lắng. Mà hiện tại ta muốn hỏi, trong lòng Tang gia chủ ngài, rốt cuộc tánh mạng nữ nhi quan trọng, hay thuật luyện khí quan trọng?" Đôi mắt thanh thấu cộng với biểu cảm như gương sáng, chiếu vào lòng người.

Tang Thuấn Vương như bị sét đánh, ông thấy được chính mình dưới đôi mắt thanh thấu kia. Thấy ngũ quan vặn vẹo dữ tợn của bản thân, thấy sự rối rắm trong đôi mắt mình.

"Ta từ chối!" Dưới ánh mắt ấy, ông đưa ra đáp án.

Ánh mắt Mộ Khinh Ca trầm xuống. Đột nhiên, nàng nở nụ cười: "Xem ra Tang gia chủ cũng là người vô tình. Được thôi, chuyện này coi như ta chưa nói gì. Đương nhiên trong khoảng thời gian ta ở Phù Sa Thành, Tang gia chủ có đổi ý cũng có thể tùy thời đến tìm ta."

Nói xong, nàng xoay người ra khỏi tấm chắn của Tang Thuấn Vương, về chỗ ngồi ban đầu. Chỉ là nụ cười bên khóe môi chậm rãi thu lại, con mắt phủ miếng băng mỏng.

Người vô tình!

Sắc mặt Tang Thuấn Vương xanh trắng, bàn tay giấu dưới tay áo nắm chặt thành quyền.

Tang gia có một quy củ do tổ tiên truyền lại, ngoại trừ người Tang gia không ai được phép chạm vào thuật luyện khí. Từ thiên cổ tới nay, quy củ vẫn luôn canh giữ nghiêm ngặt, tuyệt không thể bị phá ở tay ông.

Mộ Khinh Ca trở về chỗ ngồi. Mai Tử Trọng nhìn nàng, nhẹ giọng nói: "Thế nào rồi?"

"Ông ta cự tuyệt." Giọng điệu Mộ Khinh Ca âm trầm.

Đây là cách giải quyết hòa bình nhất, nhưng Tang Thuấn Vương lại từ chối không chút do dự.

"Đừng nóng vội, sẽ có cách khác." Mai Tử Trọng an ủi.

Mộ Khinh Ca nhẹ gật đầu, bình ổn cảm xúc.

Tang Thuấn Vương cũng về chỗ ngồi.

"Gia chủ..." Tam trưởng lão lo lắng nói. Trông sắc mặt Tang Thuấn Vương không tốt lắm.

Nhị trưởng lão cũng nhìn sang mang ý thắc mắc.

Tang Thuấn Vương chậm rãi lắc đầu: "Không sao."

Ông vừa dứt lời, Tang Lam Nhược được Tang Tuyết Vũ và Tang Dực Trần đỡ vào sảnh chính. Vào sảnh chính, cặp mắt Tang Lam Nhược mang theo phức tạp chăm chú nhìn Mộ Khinh Ca.

"Ca nhi..." Bà thì thầm.

Mộ Khinh Ca căn bản không nhìn lại một cái.

"Lam Nhược, ngồi đi." Biết tình huống thân thể Tang Lam Nhược, Tang Thuấn Vương bất tri bất giác hạ ngữ khí nhu hòa đi rất nhiều.

Tang Lam Nhược được Tang Tuyết Vũ và Tang Dực Trần dìu tới ngồi xuống vị trí đối diện. Đôi song sinh quy quy củ củ đứng sau mẫu thân, thần sắc cũng rất phức tạp nhìn tỷ tỷ mình.

Tỷ tỷ muốn mang di thể phụ thân đi, bọn họ không biết đúng hay sai.

Một bên là tỷ tỷ, một bên là mẫu thân, bọn họ không nghĩ ra vì sao người một nhà không thể ở bên nhau? Vì sao phải bắt lựa chọn một trong hai bên?

"Tang phu nhân, kỳ hạn ba ngày đã đến, ta tới đón người." Mộ Khinh Ca trực tiếp mở miệng.

Nghe nữ nhi gọi mình là "phu nhân", Tang Lam Nhược vô cùng đau lòng. Bà cố nén nước mắt, mỉm cười: "Ca nhi, nhất định phải thế sao? Ta và phụ thân con làm bạn đến nay, nếu con khăng khăng muốn mang chàng đi, ta cũng phải đi theo."

"Ta phiêu bạc khắp nơi, phu nhân vẫn nên ở Tang gia cho khỏe. Còn bọn họ..." Mộ Khinh Ca nhìn hai người Tang Tuyết Vũ, nói: "Bọn họ sớm muộn cũng phải đi Mộ phủ Lâm Xuyên một chuyến."

"Làm càn!" Nhị trưởng lão Tang gia không nghe nổi nữa, giận dữ quát.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play