Edit: Diệp Lưu Nhiên

Mộ Khinh Ca nghe đến sáng mắt, biểu tình có chút kích động.

"Cách gì?" Mộ Khinh Ca vội vàng hỏi.

Khương Ly nói: "Thứ nhất, dựa theo cách của họ, chuyển thác bản đồ lên người ta. Vừa rồi ta có hỏi qua, một người có thể chuyển thác một phần, nhưng trong cơ thể ta còn có huyết mạch Tu Xà. Ta có thể đồng thời nhận chuyển thác hai bản đồ, sau đó thông qua huyết mạch Tu Xà hợp nhất hai bản đồ làm một."

"Sau đó?" Mộ Khinh Ca nhíu mày hỏi.

"Ngươi đừng vội." Khương Ly trầm giọng nói: "Cổ Vu quốc có một bí pháp có thể rút ký ức. Hợp xong bản đồ, ta sẽ chuyển sang thân xà, phóng thích Tu Xà. Tu Xà vô tính và có thể tự sinh sản, vì vậy thiết lập cho bản đồ sẽ bị phá. Mà Tu Xà và ta là một thể, đồ trên người nó ta đều có thể cảm giác được. Nếu điều kiện bị hỏng, ta có thể nhìn thấy bản đồ. Sau đó ngươi rút ký ức ta ra là được."

"Rút trí nhớ ngươi ra?" Ánh mắt Mộ Khinh Ca hơi trầm xuống.

Khương Ly gật đầu: "Tuy hơi rườm rà, nhưng cũng là một cách. Vận khí tốt thì ngươi có thể xem được bản đồ trước khi chúng ta xuống núi. Họ đang ngâm mình dưới nước, thử hay không đều phải tùy ngươi."

Mộ Khinh Ca dạo bước trong phòng, mở miệng hỏi: "Cách này đối với ngươi, hay với hai người họ có nguy hiểm gì không?"

"Họ thì không nguy hiểm gì, chỉ cần chuyển thác thành công là không sao. Với ta mà nói, cũng chỉ ở thời điểm ngươi rút ký ức ta ra, khả năng sẽ có chút nguy hiểm. Nếu không nắm chắc tốt, ta sẽ biến thành ngu ngốc." Khương Ly nói thật.

Khương Ly biến thành ngu ngốc?

Sắc mặt Mộ Khinh Ca biến đổi, lập tức lắc đầu: "Ta cự tuyệt."

"Ngươi không cần lo lắng cho ta, ta tin tưởng ngươi." Khương Ly đứng lên khuyên nhủ.

Mộ Khinh Ca vẫn kiên trì: "Không được, ta không thể để ngươi mạo hiểm vì ta." Nàng chưa bao giờ thử qua chuyện rút ký ức, vạn nhất thì sao? Nếu là người khác, hoặc là địch nhân, nàng tuyệt đối sẽ không bận tâm. Nhưng Khương Ly...

Mộ Khinh Ca lắc đầu: "Không cần nói nữa, phương pháp này không được."

Khương Ly bất đắc dĩ buông tay: "Kẻ khắc bản đồ chính là muốn cắt đứt hết mọi đường lui, buộc họ phải trở thành người của ngươi thì ngươi mới có được bản đồ. Ta chỉ có thể nghĩ đến cách này, nếu ngươi không muốn, ta không còn cách gì nữa đâu."

"Vậy cũng không được, ta sẽ nghĩ cách khác." Mộ Khinh Ca kiên định cự tuyệt.

Khương Ly bất đắc dĩ đứng lên: "Vậy được rồi, ta vào xem họ, thuận tiện ngẫm lại xem còn cách gì không."

Nói xong, nàng đi vào suối nước nóng.

Mộ Khinh Ca vừa trải qua quá trình từ hy vọng đến thất vọng, không lưu ý động tác của nàng ấy. Chỉ đang nghĩ đến cách của Khương Ly không thể thực hiện được, vậy phải làm thế nào mới có được bản đồ?

"A!!!"

Đột nhiên hậu thất suối nước nóng vang lên thanh âm đau đớn của nữ tử.

Mộ Khinh Ca ngẩn ra, ánh mắt trầm xuống, thầm nghĩ: "Không tốt!"

Thân ảnh nàng hóa thành hư ảo nhảy vào suối nước nóng, vừa vặn nhìn thấy dòng nước ôn tuyền bắn khắp ao. Y phục của Tuyết Gia và Huyễn Nhã bị ướt hết, phần lưng lõa lồ, cơ thể bị bay lên rồi rơi xuống bên bờ.

Mộ Khinh Ca vội giựt màn che ném tới chỗ các nàng. Màn che như xà ở trong tay Mộ Khinh Ca trở nên vô cùng linh hoạt, lập tức quấn lấy mang các nàng tới bên cạnh Mộ Khinh Ca.

Một tay Mộ Khinh Ca vừa đón được họ, rũ mắt nhìn mới phát hiện các nàng hôn mê.

"Ngươi yên tâm, họ không sao. Chỉ là bản đồ bị chuyển thác nên tạm thời ngất đi, ngủ một giấc sẽ tỉnh." Trong ao truyền ra tiếng Khương Ly.

Mộ Khinh Ca giật mình, đặt hai nàng xuống đất, nhảy vào màn sương mù lượn lờ, la lớn: "Khương Ly!"

"Ta ở đây." Khương Ly đáp lại rất nhanh, thanh âm nghe ra có vẻ bình tĩnh.

Mộ Khinh Ca chém linh lực thổi tan sương mù, rốt cuộc thấy được Khương Ly khoanh chân ngồi dưới ao. Y phục nàng ướt đẫm, tóc đẹp nhỏ giọt bọt nước.

Bên cạnh nàng có một đại xà hư ảo không ngừng vặn vẹo.

Gương mặt Khương Ly tuyệt mỹ dính nước, căn bản không phân ra đâu là nước đâu là mồ hôi.

Mộ Khinh Ca trừng lớn mắt, nổi giận.

Nàng tức giận Khương Ly tự làm theo ý mình, tức giận nàng ấy đi mạo hiểm!

"Ngươi sao rồi?" Mộ Khinh Ca quỳ một gối bên bờ ao, khẩn trương hỏi.

Khương Ly nhoẻn nụ cười thắng lợi: "Hiện tại bản đồ đang ở người ta. Hoặc là ngươi làm theo cách ta nói, hoặc là ngươi đi tìm nam nhân phá thân ta, sau đó rút ký ức hắn."

"Ngươi!" Mộ Khinh Ca tức giận, Khương Ly đây là đang ép nàng.

Nàng đứng dậy vòng ra sau lưng Khương Ly.

Quả nhiên phần lưng bị nước suối thấm ướt lóe bản đồ kim quang như ẩn như hiện. Mà trên thân rắn cũng có quang mang tương tự.

"Ch3t tiệt!" Mộ Khinh Ca ảo não đấm một quyền vào núi đá bên cạnh. Núi đá ầm một tiếng vỡ vụn.

Khương Ly hơi hơi mỉm cười, nói: "Hiện tại ta sẽ dung hợp bản đồ. Ngươi có thời gian cân nhắc là tự mình làm, hay đi tìm nam nhân cho ta. Ngươi biết ta thích kiểu nam nhân nào, nếu ngươi tìm kẻ xấu xí vô dụng, ta nhất định gi3t ngươi."

Mộ Khinh Ca bị nàng chọc giận đến không nói ra nổi.

Tìm nam nhân cái gì?

Sao nàng có thể tùy tiện tìm nam nhân hủy đi trong sạch của Khương Ly?

Đây rõ ràng là ép nàng rút ký ức nàng ấy ra!

"Hỗn đản! Chờ chuyện này kết thúc, ta sẽ hung hăng đánh ngươi một trận!" Mộ Khinh Ca mắng Khương Ly.

Khương Ly cười đến vui vẻ, vứt mị nhãn tới chỗ nàng: "Sự thành, ta chính là đại công thần của ngươi, ngươi nỡ đánh ta sao?"

Mộ Khinh Ca tức giận đến nghiến răng: "Rút thế nào?"

Khương Ly cười xinh đẹp, truyền mật pháp Cổ Vu quốc cho nàng. Phương thức rút ký ức này chỉ là rút ra một đoạn mà không phải toàn bộ, cho nên nguy hiểm cũng hơi lớn chút.

Như lời Khương Ly nói, nếu không nắm chắc tốt, nói không chừng sẽ phá hủy trí nhớ, dẫn tới người bị rút ký ức hỗn loạn, trở thành ngu ngốc.

...

Suối nước nóng một mảnh hỗn độn.

Cách xa hơn là hai mỹ nhân tuyệt thế y phục không chỉnh tề nằm dưới đất hôn mê.

Trong ao là một mỹ nhân tuyệt sắc yêu dã dị vực, nhắm chặt mắt, giữa trán thấm mồ hôi mỏng.

Bên bờ là nam tử hồng y, khoanh chân ngồi tựa như suy ngẫm.

Sau một lúc, nữ tử trong ao nói với Mộ Khinh Ca: "Tốt, có thể bắt đầu."

Nghe giọng nàng, Mộ Khinh Ca chậm rãi mở mắt. Ánh mắt kiên định nói: "Ta đã nhớ kỹ mật pháp. Tin ta, ta tuyệt sẽ không khiến ngươi gặp chuyện phát sinh."

Khương Ly nở nụ cười tuyệt mỹ, nhẹ gật đầu.

Nàng tín nhiệm Mộ Khinh Ca.

Gật gật đầu, Khương Ly bảo Mộ Khinh Ca: "Bắt đầu đi."

Mộ Khinh Ca đứng dậy tới trước mặt Khương Ly. Chân bước xuống ao chậm rãi đến gần Khương Ly. Bàn tay dính nước đặt l3n đỉnh đầu nàng.

Bọt nước thuận theo cánh tay Mộ Khinh Ca chảy xuống, vài giọt rơi xuống mặt Khương Ly.

"Đừng sợ." Mộ Khinh Ca ôn nhu trấn an.

Khương Ly không cam lòng yếu thế trừng mắt: "Con mắt nào của ngươi nhìn thấy lão nương đang sợ?"

Mộ Khinh Ca cong môi, không nói chuyện tào lao với nàng. Nàng hít sâu một hơi, nín thở lẩm bẩm đoạn mật pháp Cổ Vu quốc.

Một vài âm tiết cổ quái thốt ra từ miệng, hóa thành phù văn kim quang theo cánh tay nàng chảy xuống lòng bàn tay. Lại xoay quanh đỉnh đầu Khương Ly, bao quanh đầu nàng.

Phù văn kim sắc vừa xuất hiện, Khương Ly nhăn mày. Gương mặt tuyệt mỹ thống khổ, vốn là sắc mặt hồng nhuận ngâm trong ao, bây giờ lại trở nên trắng bệch.

Mộ Khinh Ca vẫn luôn chú ý đến tình huống của nàng. Thấy thế trong lòng có chút lo lắng, nhanh chóng ổn định tinh thần chuyên tâm rút ký ức Khương Ly.

Mộ Khinh Ca nhắm mắt, trong đầu hiện ra rất nhiều ký ức không thuộc về mình.

Những ký ức đó giống như thước phim nhanh chóng hiện lên trước mắt nàng, khiến nàng căn bản không thấy rõ là gì. Một lát sau, ký ức bản đồ hoàn chỉnh xuất hiện.

Mộ Khinh Ca giật mình, lập tức biết đây là đồ nàng muốn.

Bàn tay Mộ Khinh Ca trên đỉnh đầu Khương Ly chợt dùng sức, năm ngón bóp lấy đỉnh đầu nàng thật mạnh. Một cỗ hấp lực lao ra từ lòng bàn tay, chui vào thiên linh Khương Ly.

Ngay sau đó, sắc mặt Khương Ly càng thêm khó coi. Thậm chí gân xanh chằng chịt, như vô cùng thống khổ.

Mà trong ý thức Mộ Khinh Ca, nàng thấy bản đồ kia dần rút khỏi ký ức của Khương Ly, lao vào hắc động.

Nhưng mọi chuyện không thuận lợi như thế.

Dưới lực hút của hắc động, ký ức bản thân Khương Ly cũng bài xích bị rút ra, liều mạng kéo lấy hình ảnh kia không cho nó rời đi.

Mộ Khinh Ca càng khẩn trương, nàng không thể từ bỏ ngay lúc này, nếu không sẽ kiếm củi ba năm thiêu một giờ. Khương Ly cũng sẽ gặp nguy hiểm.

Cắn chặt răng, Mộ Khinh Ca tự cổ vũ tinh thần, đột nhiên rút bản đồ từ trí nhớ Khương Ly.

Bản đồ kiên trì cuối cùng bị rút ra bay vào hắc động, biến mất trong trí nhớ Khương Ly. Mà đồng thời Khương Ly cũng không nhịn được la lên, trực tiếp nhào vào lòng Mộ Khinh Ca ngất đi.

Mộ Khinh Ca cũng không chịu nổi.

Ký ức không thuộc về nàng xông vào bộ não, khiến đầu óc nàng như bị va đụng.

Nhưng nàng vẫn nhịn xuống trạng thái muốn ngất, đón lấy cơ thể Khương Ly.

Bản đồ có liên quan với Thần Sách dần trở nên rõ ràng trong đầu Mộ Khinh Ca, khắc vào trí óc không vứt đi được.

Rốt cuộc có được đồ mình muốn, tảng đá lớn trong lòng chậm rãi buông.

Ôm Khương Ly ra khỏi ao, đưa vào phòng. Mộ Khinh Ca dùng linh lực hong khô y phục nàng, an trí nàng trên giường rồi mới trở lại hậu thất hong khô y phục Huyễn Nhã và Tuyết Gia, giúp họ mặc y phục xong rồi đưa vào phòng cùng nằm trên giường với Khương Ly.

Hoàn thành xong, Mộ Khinh Ca mới khoanh chân ngồi dưới đất, nhắm mắt điều tức.

Nàng không tu luyện, mà cẩn thận xem xét bản đồ trong đầu. Hợp hai bản đồ làm một, trong đầu nàng dần hiện lên dãy núi con sông chưa từng thấy qua bao giờ.

Nàng không quen Trung Cổ giới, căn bản không nhìn ra đây là đâu. Duy nhất có thể khẳng định là địa điểm trên bản đồ không phải Lâm Xuyên.

Đột nhiên ở góc bên phái bản đồ có chữ viết, còn có góc trái cũng viết hàng chữ khiến nàng chú ý.

[Nhất Niên... Hàn Tấc]

"Nhất Niên Hàn Tấc? Có ý gì?" Mộ Khinh Ca chậm rãi mở mắt, mày hơi chau, không nghĩ ra bốn chữ trên bản đồ mang ý nghĩa gì.

"Khụ khụ!" Một tiếng ho nhẹ vang lên từ trên giường.

Mộ Khinh Ca thu liễm tinh thần nhìn sang, thấy Tuyết Gia chống giường ngồi dậy.

Đôi mắt có thần hơi tỉnh táo, thấy Mộ Khinh Ca mới thất thanh: "Thiếu chủ, Khương cô nương nàng..."

Mộ Khinh Ca giơ tay cắt ngang, gật đầu nói: "Ta biết rồi."

"Bản đồ kia..." Tuyết Gia có chút nôn nóng.

Mộ Khinh Ca mím môi: "Ta lấy được bản đồ rồi."

Nghe Mộ Khinh Ca nói, Tuyết Gia nhẹ nhàng thở ra. Cùng với đó là mấy phần mất mát. Bản đồ đã được thu đi, có phải đồng nghĩa nàng đã mất đi tác dụng?

Khi Tuyết Gia thất thần, Mộ Khinh Ca đến bên cạnh nàng, rũ mi hỏi: "Khó chịu ở đâu sao?"

Tuyết Gia cuống quít ngẩng lên, che giấu nội tâm cảm xúc, lắc đầu nói: "Không có, ta chỉ là cao hứng thay Thiếu chủ."

Mộ Khinh Ca không nghi ngờ, gật đầu phân phó: "Chờ họ tỉnh, chúng ta khởi hành trở về."

"Vâng, Thiếu chủ." Tuyết Gia cúi đầu.

...

Khương Ly và Huyễn Nhã tỉnh lại, đã là ban đêm.

Dùng qua bữa tối ở khách đi3m suối nước nóng, Mộ Khinh Ca mang theo ba nàng trở về thành.

Trên đường, sắc mặt Mộ Khinh Ca không tốt bảo Khương Ly: "Sau này ngươi còn dám làm thế, ta nhất định sẽ xử lý ngươi."

Khương Ly khiêu khích nhướng mày: "Ngươi muốn xử lý ta? Tới nè!"

Mộ Khinh Ca bất đắc dĩ lắc đầu, đôi mắt thanh thấu nhìn chăm chú vào Khương Ly, tức giận và trách cứ cuối cùng đều hóa thành cảm kích: "Đa tạ."

"Giữa chúng ta không cần khách khí." Khương Ly tùy ý xua tay, giống như chuyện nàng làm chỉ là việc nhỏ như uống chén trà: "Ngươi xem, hiện tại chẳng phải ta không có việc gì sao?"

"Tóm lại sau này đừng có lỗ mã.ng mạo hiểm." Mộ Khinh Ca nghiêm túc nhìn nàng.

"Biết rồi, biết rồi!" Khương Ly không kiên nhẫn móc lỗ tai.

Đột nhiên, vẻ mặt Tuyết Gia kinh hỉ nhìn về phía Mộ Khinh Ca: "Thiếu chủ, Đại Tư Tế tới rồi!" 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play