Edit: Diệp Lưu Nhiên

Mộ Khinh Ca bình tĩnh nhìn hai người kích động, nhàn nhạt nói: "Làm được yêu cầu của ta, các ngươi dĩ nhiên có thể gặp."

"Nhưng, nhưng Truyền tống trận của Tang gia đã hỏng, không thể sử dụng nữa. Trưởng bối gia tộc không thể vì chúng ta mà mở thông đạo nối tới Lâm Xuyên. Chúng ta phải về thế nào?" Tang Dực Trần sốt ruột.

Ánh mắt Mộ Khinh Ca chợt loé, tầm mắt hướng tới Tang Dực Trần.

Câu nói của hắn khiến nàng chú ý.

"Các ngươi không biết Khổ Hải và sa mạc Du Hồn sao?" Mộ Khinh Ca nheo mắt hỏi.

Tang Tuyết Vũ và Tang Dực Trần nhìn nhau, đều lắc đầu.

Mộ Khinh Ca chau mày, mím môi trầm mặc.

Khổ Hải và sa mạc Du Hồn nối tới Trung Cổ Giới, cả Lâm Xuyên đều biết. Vì sao ở Trung Cổ Giới, phản ứng của Tang Tuyết Vũ và Tang Dực Trần đều là chưa từng nghe qua?

"Tiểu Ca nhi, từ Lâm Xuyên đến Trung Cổ Giới và từ Trung Cổ Giới về Lâm Xuyên, linh áp Khổ Hải và sa mạc Du Hồn là khác nhau. Tuy người Trung Cổ Giới có thể đi qua thông đạo này vào Lâm Xuyên, nhưng đa số người sẽ không chọn cách tốn sức này. Truyền tống trận, hoặc thông đạo mở ra tạm thời mới là cách Trung Cổ Giới thường dùng để đến Lâm Xuyên." Thanh âm Tư Mạch vang lên trong đầu Mộ Khinh Ca.

"Thì ra là vậy!" Mộ Khinh Ca đại khái đã hiểu.

Có lẽ từ Trung Cổ Giới tới Lâm Xuyên có độ khó, dựa theo nhận thức của mọi người, chuyện tốn công tốn thời gian tới vùng đất nghèo nàn rất lỗ vốn.

Cho nên con đường này dần bị từ bỏ, con cháu sau này không biết.

"Muốn đi Lâm Xuyên, không nhất thiết cần người trợ giúp." Mộ Khinh Ca nói với hai người.

Thấy hai người nghiêm túc, Mộ Khinh Ca mới nói: "Đi qua vùng biển phía nam của Nam châu là có thể tới Cổ Vu quốc Lâm Xuyên."

Đây là con đường nàng từng đi qua, cũng là con đường an toàn nhất.

Di tộc, Hải yêu ở Khổ Hải đều có giao tình với nàng. Chỉ cần có tín vật của nàng, qua biển không khó, chỉ cần phòng bị linh thú tập kích thôi.

Lấy thực lực của người Trung Cổ Giới, đối phó với linh thú biển hẳn là dư dả.

Chỉ cần tiến vào Cổ Vu quốc, vậy càng không phát sinh chuyện gì. Tìm được Khương Ly, đương nhiên có thể dẫn hai người họ bình bình an an đến Mộ phủ Tần quốc.

Đây là con đường an toàn, chỉ tốn thời gian và quyết tâm.

Nếu bọn họ ngay cả quyết tâm và dũng khí còn không có, vậy cần gì nói đến chuyện quay về Mộ gia?

"Thật sao?! Tốt quá rồi! Đệ còn tưởng phải đi tìm Truyền tống trận mới có thể đến Trung Cổ Giới." Tang Dực Trần lập tức hưng phấn.

Tang Tuyết Vũ nở nụ cười tuyệt mỹ, nói: "Lão đại, nếu có đường đi, vậy chúng ta có thể trở về. Chờ xong chuyện này, chúng ta về Phù Sa thành gặp mẫu thân báo cáo, rồi lập tức khởi hành về Lâm Xuyên."

"Lúc rời đi, chúng ta cũng sẽ xin ông ngoại cho chúng ta sửa họ Mộ. Sau này đệ chính là Mộ Dực Trần!" Mộ Dực Trần nói ngay sau đó.

"Ông ngoại?" Mộ Khinh Ca híp mắt.

Tang Dực Trần gật đầu: "Đúng vậy, ông ngoại bọn đệ chính là ông ngoại lão đại, chính là gia chủ Tang gia hiện giờ."

Thì ra Tang Lam Nhược là con gái tộc trưởng Tang gia, khó trách Tang gia sẽ tốn công sức tìm bà ta, còn muốn mang bà về Tang gia.

Mộ Khinh Ca hiểu rồi.

"Vốn ta chỉ định cho các ngươi một năm. Nhưng đi theo lộ tuyến ta nói, từ bờ biển Nam châu tới Cổ Vu quốc Lâm Xuyên đại khái gần một năm. Cho nên ta sẽ kéo dài thêm nửa năm cho các ngươi. Nửa năm đủ cho các ngươi từ Cổ Vu quốc tới Tần quốc tìm được Mộ phủ." Mộ Khinh Ca nói với hai người.

Nàng cố chấp muốn hai người trở về Lâm Xuyên, chỉ bởi vì trong lời gia gia truyền tin, hy vọng hai đứa cháu chưa bao giờ gặp có thể trở lại Mộ phủ Lâm Xuyên nhận tổ quy tông.

Cho nên nàng coi đó là điều kiện.

Nếu họ làm được, vậy đệ đệ muội muội này, nàng nhận.

Tuy không có tình nghĩa cùng nhau lớn lên, nhưng nàng cũng sẽ gánh lấy trách nhiệm và danh phận trưởng tỷ.

Nếu họ không làm được, vậy Tang Tuyết Vũ và Tang Dực Trần khỏi cần dây dưa với nàng. Mọi người coi nhau như người dưng là được.

...

Công đạo xong, Mộ Khinh Ca hạ lệnh xuất phát tới đáy đàm Ám Uyên trước.

Mộ Khinh Ca không bảo họ đi theo, phân phó họ hợp cùng nhóm Mặc Dương. Nàng và Tư Mạch tới đáy đàm Ám Uyên là đủ rồi.

"Tu vi Song Đầu Lâu Giao đã lên Kim cảnh tầng ba, đối chiến nhất định phải cẩn thận." Tư Mạch trên đường nhắc nhở.

Mộ Khinh Ca cười tủm tỉm: "Đánh không lại, không phải còn có chàng sao?"

Tư Mạch sửng sốt, ôn nhu cười nói: "Tiểu Ca nhi, ta thích nàng ỷ vào ta như vậy."

Mộ Khinh Ca thở dài, bất mãn lắc đầu: "Chàng cứ ngốc ở bên ta lâu, ta sắp thành chúa lười rồi. Nếu là lúc trước, gặp phải cường địch ta sẽ vắt óc mưu kế đối sách. Nhưng bây giờ, chàng nhìn xem, ta căn bản chẳng cần nghĩ ngợi, đánh không lại còn có chàng."

"Vậy không tốt sao?" Tư Mạch cười nói.

Mộ Khinh Ca lắc đầu: "Không tốt, ta sẽ mất ý chí chiến đấu." Giọng điệu nàng mang theo mấy phần nghiêm túc.

Tư Mạch lại đau lòng: "Tiểu Ca nhi, có ta ở đây, nàng cứ ỷ lại vào ta đi, thả lỏng một chút."

"Nhưng chàng cũng có thương tích." Mộ Khinh Ca nhíu mày.

Tư Mạch cười khẽ ra tiếng: "Hống tu vi Kim cảnh tầng sáu còn không phải đối thủ của ta. Huống chi một con Song Đầu Lâu Giao tu vi Kim cảnh tầng ba? Tiểu Ca nhi, phu quân của nàng mạnh lắm đấy."

Mộ Khinh Ca cười xinh đẹp, khều cằm hoàn mỹ của hắn, đánh giá: "Ừm, vậy ta đây dựa cả vào chàng."

"Yên tâm dựa đi." Tư Mạch nhìn nàng, đôi mắt hổ phách ôn nhu lưu luyến.

Có Tư Mạch dẫn đường, hai người cơ hồ nhẹ nhàng tới bên bờ đáy đàm Ám Uyên.

Tư Mạch hiểu rõ về Thương Lan sơn mạch làm Mộ Khinh Ca kinh ngạc. Mà hắn chỉ thong thả đáp: Rất lâu trước kia đã tới một lần.

Hắn không nói rõ rất lâu là bao lâu, Mộ Khinh Ca đoán chừng là ngàn năm trước, hoặc vạn năm trước. Ai bảo tuổi tác Tư Mạch vẫn là dấu hỏi chấm chứ?

"Nàng đi vào quấy đục hồ nước, nó sẽ xuất hiện. Chờ nàng đánh chán rồi, thì gọi ta qua." Tư Mạch bảo Mộ Khinh Ca.

Mộ Khinh Ca cổ quái nhìn hắn: "Chàng nói khó hiểu gì đó?"

Tư Mạch chỉ cười thần bí, không giải thích.

Bất đắc dĩ, Mộ Khinh Ca đành phải tự đi vào.

Xuyên qua một đoạn khu rừng, Mộ Khinh Ca nghe thấy tiếng nước róc rách. Nghe có vẻ là tiếng thác nước đổ xuống, đi gần hơn, nàng mới thấy rõ dưới thác nước là một đầm nước đen.

Hồ nước vẩn đục không nhìn thấy đáy, cực kỳ bằng phẳng. Ngoại trừ thác nước đổ xuống b4n r4 bọt nước, những góc khác đều phẳng như gương.

Tay phải Mộ Khinh Ca chợt loé ngân quang, Linh Lung Thương xuất hiện.

Nàng cẩn thận tiếp cận đàm Ám Uyên, dò xét một chút rồi mới nghe theo lời Tư Mạch.

Mộ Khinh Ca nhảy lên không trung, cắm đầu mũi thương xuống hồ nước, dùng linh lực khuấy.

Nàng vừa khuấy, hồ nước yên tĩnh xuất hiện lốc xoáy. Hồ nước càng thêm vẩn đục.

"Rống!"

Đáy đàm truyền lên tiếng thú rống phẫn nộ.

Mộ Khinh Ca rùng mình rút Linh Lung Thương ra, ngả người ra sau đáp xuống bờ hồ Ám Uyên.

Khi hai chân nàng chạm đất, hồ nước bị quấy dâng lên cột nước cao cao. Một con cự thú hung mãnh viễn cổ xông lên trời, bại lộ trước mặt Mộ Khinh Ca.

Con thú này dài như mãng, mọc ra hai cái đầu dữ tợn. Chiều cao ước chừng trăm trượng lộ ra ngoài mặt nước. Toàn thân cốt cách dựng nên, làn da nhạt màu có thể thấy rõ nội tạng huyết mạch lưu động.

Bốn mắt hai đầu to như chuông đồng phiếm màu đỏ sậm, loé hàn quang lạnh lẽo. Trên đỉnh đầu còn có một sừng dữ tợn, một vàng một bạc nhìn qua cực kỳ sắc bén.

"Song Đầu Lâu Giao!" Thanh âm Mộ Khinh Ca trầm thấp, cầm chặt Linh Lung Thương.

Khẩn trương trước giờ chưa từng có xuất hiện trong lòng nàng. Khẩn trương không phải do sợ hãi, mà là hưng phấn. Một cảm giác hưng phấn quyết đấu với cao thủ!

Tương tự là nhân loại Kim cảnh tầng ba ở trước mặt Song Đầu Lâu Giao, chỉ có thể bị treo lên đánh!

Đây là ưu thế thuộc về Thú tộc, đối với nàng mà nói cũng là cơ hội rèn luyện tuyệt hảo.

"Hôm nay, để ta xem thử sự lợi hại của ngươi!" Mộ Khinh Ca cười đến tà tứ, Linh Lung Thương vung lên xẹt qua ngân huy. Nàng phóng lên cao chủ động nghênh chiến Song Đầu Lâu Giao.

Thân thể Song Đầu Lâu Giao khổng lồ, đối với Mộ Khinh Ca, ưu thế lớn nhất chính là cơ thể linh hoạt. Nàng có thể tấn công trước khi Song Đầu Lâu Giao kịp phản ứng.

Thương ảnh như điện, nhanh đến mức không thấy Mộ Khinh Ca.

Song Đầu Lâu Giao cũng bắt đầu công kích, truy đuổi Mộ Khinh Ca nhưng tốn công vô ích. Vài lần công kích đều thất bại.

Nó phẫn nộ nổi giận gầm lên. Gai xương trên người vọt ra phóng tới Mộ Khinh Ca. Gai xương rậm rạp như mũi tên, nàng xoay tròn thân thương chặn đám gai xương lại.

Gai xương bị chặn xẹt qua người nàng, đánh trúng hòn đá cây cỏ đều bị hoá thành bụi.

"Thật mạnh!" Mộ Khinh Ca thầm khen.

Lực công kích của Song Đầu Lâu Giao quả nhiên danh bất hư truyền!

Chỉ là gai xương đã sắc bén cường hãn như thế, càng đừng nói đến cốt cách khác trên người nó.

Tấn công thất bại, Song Đầu Lâu Giao rống giận. Thanh âm chấn khắp núi rừng, cát bay đá chạy. Gai xương b4n r4 bay ngược về nhập vào cơ thể nó.

Mộ Khinh Ca chú ý tới chiếc sừng vàng bạc trên đỉnh đầu nó phát ra linh quang. Linh lực cường hãn hoá thành vô số mũi nhọn bắn tới nàng.

Mộ Khinh Ca dùng Tinh Thủy Bộ, không ngừng biến hoá nhưng vẫn có chút chật vật.

Chỉ chốc lát, y phục trên người nàng bị rách.

"Rống!"

Một cỗ áp lực cực lớn giáng xuống, trực tiếp nện lên đầu vai Mộ Khinh Ca. Áp nàng từ không trung xuống, hai chân trực tiếp đập xuống mặt đất. Đầu gối hoàn toàn lún xuống.

Sống lưng toát mồ hôi lạnh, lập tức khiến y phục nàng ướt nhẹp. Sắc mặt nàng tái nhợt miễn cưỡng ngẩng đầu, đôi mắt sung huyết nhìn về phía Song Đầu Lâu Giao.

"Linh áp cường giả Kim cảnh!"

Áp lực trên người khiến nàng hiểu mình gặp chuyện gì.

Bốn mắt Song Đầu Lâu Giao ẩn chứa hài hước.

Ánh mắt nhìn về phía Mộ Khinh Ca y như đang nhìn một con kiến.

"Thì ra, dưới linh áp cường giả Kim cảnh, ta hoàn toàn không phản kháng nổi." Mộ Khinh Ca cắn chặt răng, cường ngạnh chống đỡ. Nàng cảm thấy xương cốt mình như đang kêu răng rắc, cơ bắp bị đè ép xé rách, máu chảy chậm lại. Ngay cả linh lực cũng bị đè trong đan điền không thể điều động.

Giờ khắc này, Mộ Khinh Ca cảm thấy mình chính là người gỗ biết đau.

"Phốc!"

Tiếng vang rất nhỏ vang lên, là thanh âm kinh mạch bạo liệt.

Linh áp lên Mộ Khinh Ca đã chạm đến cực hạn của nàng.

"A Mạch!" Mộ Khinh Ca cắn răng nói ra cái tên khiến nàng an tâm. Thanh âm rất nhỏ, nhưng nàng khẳng định Tư Mạch nhất định có thể nghe thấy.

Tiếng nàng vừa dứt, cung linh kim sắc bên hông lay động. Tiếng chuông thanh thúy đột ngột vang lên, khiến linh áp xung quanh chợt thả lỏng rồi biến mất.

Ngay sau đó, Mộ Khinh Ca bị quấn vào cái ôm quen thuộc.

"Tiểu Ca nhi." Tư Mạch đau lòng lẩm bẩm bên tai nàng.

Mộ Khinh Ca cười khổ dựa vào hắn, nói: "Ta không đánh lại nó." Ngữ khí có chút uể oải, nhưng không nản chí.

"Không sao, ta giúp nàng đánh." Tư Mạch thấp giọng an ủi. Nâng mắt nhìn Song Đầu Lâu Giao, thanh âm cao lãnh: "Song Đầu Lâu Giao, ngươi còn nhớ rõ ta?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play