Tang Tuyết Vũ nói, chỉ khiến nhóm Long Nha Vệ khinh thường.
Nhưng Mộ Khinh Ca lại chậm rãi nâng mắt, nhìn nàng hỏi: "Ngươi có hứng thú?"
Tang Tuyết Vũ liên tục gật đầu.
Chẳng cần biết có hứng thú hay không, nàng chỉ mong muốn được làm chuyện trong khả năng của mình.
Nàng vừa gật đầu, Mộ Khinh Ca đã ném Lân Giáp Địa Long tới chỗ nàng. Tang Tuyết Vũ hốt hoảng đón được, lòng trào dâng vui sướng.
Cảnh này khiến Tư Mạch lặng lẽ cười, không nói.
"Chuẩn bị bữa tối." Mộ Khinh Ca phân phó một tiếng, vài Long Nha Vệ quỳ dưới đất, tính cả Huyễn Khuê đều bắt đầu công việc.
Tang Dực Trần nhìn nhìn, cũng thò ra hỗ trợ.
Hắn cảm thấy Mộ Khinh Ca nói không sai, hắn chính là người Mộ gia, ở chung với Long Nha Vệ cảm giác rất thân thiết. Nếu hắn sống ở Lâm Xuyên, nói không chừng đã con kế nghiệp cha, trở thành thiếu tướng quân tiếng tăm lừng lẫy.
Tang Tuyết Vũ bưng da Lân Giáp Địa Long, ngồi trên tảng đá cẩn thận cảm thụ kết cấu, trong đầu phác ra bộ dáng áo giáp có thể luyện chế.
Mộ Khinh Ca khoanh tay đi ra chỗ khác, Tư Mạch yên lặng đi cùng.
Độ tồn tại của hắn rất thấp, bất kỳ động tác nào đều không khiến người ta chú ý. Hắn cùng Mộ Khinh Ca đi tới một chỗ an tĩnh, hỏi: "Tiểu Ca nhi muốn nhìn thủ đoạn luyện khí của Tang gia?"
Mộ Khinh Ca gật đầu: "Ta từng thấy binh khí Tang gia, nhưng chỉ vội vàng nhìn qua. Bây giờ ta muốn nhìn xem độ chênh lệch của mình với Tang gia tới đâu."
"Ở trong mắt ta, Tiểu Ca nhi luyện chế binh khí càng tốt hơn đám người Tang gia ấy." Tư Mạch cười nói.
Mộ Khinh Ca nhìn hắn, nhướng cao mày trêu ghẹo: "Chàng đúng là biết khen."
Tư Mạch lại lắc đầu: "Không phải khen. Tang gia suy tàn ngoại trừ vấn đề huyết mạch liên tục nhạt đi, cũng là vì họ không biết sáng tạo. Pháp luyện khí Tang gia đều là một pháp luyện khí cổ xưa trước giờ, tuy bảo đảm phẩm chất nhưng lại không thể bắt kịp thời đại."
Mộ Khinh Ca nghẹn họng trân trối nhìn Tư Mạch.
Tư đại thần thật sự không phải là xuyên đến sao? Cư nhiên còn hiểu "bắt kịp thời đại"!
Nhìn dáng vẻ nàng khiếp đảm, Tư Mạch cười cười giải thích: "Sống lâu xem nhiều, có một số việc dĩ nhiên thấu hiểu hơn chút."
"Chàng đúng là không thèm khiêm tốn." Mộ Khinh Ca kéo khóe miệng.
"Tiểu Ca nhi, nếu có cơ hội, ta hy vọng nàng có thể chân chính tiếp xúc thủ pháp luyện khí Tang gia, kết hợp với sáng chế của nàng. Nói không chừng phương diện luyện khí sẽ có đột phá mới." Tư Mạch nghiêm túc nói.
Hắn nói lời này, Mộ Khinh Ca không phải không nghĩ tới.
Tìm Tang gia, ngoại trừ làm rõ chuyện Tang Lam Nhược mất tích, chính là muốn tìm hiểu Tang gia luyện khí thế nào.
"Ta sẽ đi Phù Sa thành, gặp người cần gặp, làm chuyện nên làm." Mộ Khinh Ca nói với Tư Mạch.
Về chuyện nàng có huyết mạch luyện khí thì không cần, nàng cũng không muốn để Tang gia biết.
"Tuy da Lân Giáp Địa Long cứng rắn, nhưng còn chưa đủ." Tư Mạch nhắc nhở.
Mộ Khinh Ca gật đầu: "Ta biết." Khi nàng tiếp xúc da Lân Giáp Địa Long cũng biết nếu muốn dùng nó làm áo giáp, tuy cứng rắn hơn áo giáp bình thường nhưng vẫn chênh lệch so với suy nghĩ của nàng.
"Một chốc một lát ta rất khó tìm được tài liệu phù hợp. Áo giáp còn tốt, áo giáp Long Nha Vệ đều chế từ da Giao. Tuy con Giao đó chỉ tu vi Tử cảnh, nhưng phòng ngự lân giáp vẫn không tồi. Chỉ có binh khí..." Mộ Khinh Ca nhăn mày.
Tư Mạch cong môi: "Ta biết ở Thương Lan sơn mạch có một đàn Huyền Giáp Long Tê. Ừm, dưới đáy đàm Ám Uyên trong Thương Lan sơn mạch cũng có một con Song Đầu Lâu Giao tu luyện tới Kim cảnh tầng ba."
"Huyền Giáp Long Tê! Song Đầu Lâu Giao!" Mộ Khinh Ca trừng lớn mắt.
Cặp mắt thấu triệt lấp lánh kim quang, giống như vừa thấy được tài phú vậy.
Thân là Luyện Khí Sư, nàng đương nhiên không xa lạ hai loại linh thú từ miệng Tư Mạch!
"Huyền Giáp Long Tê chính là vương phòng ngự ngay cả Kim cảnh cũng khó phá trong truyền thuyết? Nghe nói xương cốt Song Đầu Lâu Giao cứng rắn vô cùng, sắc bén như nhận (mũi nhọn), có thể dễ dàng phá vỡ phòng ngự áo giáp Thần cấp?" Thanh âm Mộ Khinh Ca kích động.
Khi nàng nói, trong đầu bỗng hiện lên ý tưởng.
Đó là dùng xương Song Đầu Lâu Giao đi cắt da Huyền Giáp Long Tê, sẽ cho ra hiệu quả gì.
Đương nhiên ý niệm này chỉ lóe qua não bộ, đã bị nàng vứt sang một bên.
Bộ dáng Mộ Khinh Ca kích động lấy lòng Tư Mạch.
Hắn mỉm cười gật đầu, ánh mắt đầy cưng chiều.
"Ở nơi nào? Mang ta đi!" Mộ Khinh Ca vội vã nói.
"Vậy còn họ?" Tư Mạch cười nhìn về phía Long Nha Vệ và đôi tỷ đệ Tang Tuyết Vũ.
Mộ Khinh Ca nhíu mày nghĩ nghĩ, nói: "Mang bọn họ theo luôn."
Săn gi3t Huyền Giáp Long Tê là cuộc huấn luyện hiếm có.
Về phần Tang Tuyết Vũ và Tang Dực Trần, nếu đã thu ba trăm linh thạch của nhà họ, vậy không thể vứt bọn họ đi được.
"Ngày mai chúng ta đi tới chỗ Huyền Giáp Long Tê trước, thu phục xong rồi đi đáy đàm Ám Uyên tìm Song Đầu Lâu Giao." Mộ Khinh Ca nói với Tư Mạch.
Tư Mạch gật đầu.
Mộ Khinh Ca hưng phấn nói: "Muốn lột da Huyền Giáp Long Tê, không có chủy thủ sắc bén là không thể được. Ta đi chế tạo mấy cái." Nói xong, nàng xoay người biến mất.
Tư Mạch cười khổ lắc đầu.
Đã sớm đoán được nha đầu này sẽ nhân cơ hội lấy cớ trốn đi, nhưng hắn vẫn không nhịn được nói ra, chỉ bởi vì không muốn thấy nàng phiền não.
...
Một đêm yên lặng, Mộ Khinh Ca đột nhiên mất tích, Long Nha Vệ và Huyễn Khuê đều hiểu rõ.
Dù sao chuyện "mất tích" không phải một hai lần.
Mà Tang Tuyết Vũ và Tang Dực Trần tức thì tò mò, nhưng không tiện hỏi nhiều.
Sáng cùng ngày, Mộ Khinh Ca đi ra từ không gian. Huyễn Khuê bưng bữa sáng là thịt khô nướng từ tối qua: "Thiếu chủ, tối qua ngài chưa ăn gì, mau ăn chút thịt khô lót bụng."
Mộ Khinh Ca nhận thịt khô, trước mặt lại thấy bình nước.
Mộ Khinh Ca nâng mắt, thấy Tang Dực Trần cười ngây ngô.
Nhận bình nước, Mộ Khinh Ca thu hồi mắt phân phó mọi người: "Xuất phát."
Nói xong, nàng và Tư Mạch đi đằng trước.
Tư Mạch lấy ra điểm tâm được gói kỹ từ trong lòng, đưa tới Mộ Khinh Ca. Lại từ tay nàng cầm đi thịt khô. Dưới ánh mắt kinh ngạc của nàng, giải thích: "Thịt khô quá thô, ăn nhiều không tốt. Ta bảo Ấu Hà chuẩn bị điểm tâm này lúc xuất phát."
Ách!
Tuy Mộ Khinh Ca không phải tiểu thư thân kiều thịt quý, dưới hoàn cảnh gian nan nàng còn ăn qua thịt tươi sống, ăn qua bùn đất và côn trùng chứa nhiều chất đạm.
Nhưng cầm điểm tâm do Tư Mạch cố ý chuẩn bị cho nàng, trong lòng vẫn có cảm động nho nhỏ.
Áp xuống chóp mũi chua chua, Mộ Khinh Ca mở bao giấy dầu, điểm tâm hoàn hảo không bị nát vụn. Đầu ngón tay cầm một miếng đặt lên miệng, cảm giác vào miệng là tan khiến lòng Mộ Khinh Ca ngọt lự.
Để tiết kiệm thời gian, đi được một lúc, Mộ Khinh Ca phân phó Long Nha Vệ thả phi hành thú ra. Mọi người cưỡi phi hành thú hướng tới chỗ Huyền Giáp Long Tê.
Muốn luyện khí, không chỉ mỗi tài liệu chủ chốt, mà còn cần thêm tài liệu phụ trợ. May mắn trong không gian Mộ Khinh Ca có một nhà kho chứa các tài liệu luyện khí nàng sưu tầm được, còn có một số do chủ nhân đời trước của Manh Manh để lại.
Chỉ cần nắm được hai tài liệu chủ, nàng tin tưởng có thể thăng cấp trang bị cho toàn thể Long Nha Vệ.
"Tiểu Ca nhi chưa có phi hành thú nhỉ." Cưỡi trên lưng phi hành thú, Tư Mạch chợt nói.
Mộ Khinh Ca gật đầu, cười nói: "Lúc trước mang đống trứng từ không gian thí luyện, bị Bạch Li ăn vụng mấy quả, lại hỏng thêm mấy quả. Cuối cùng số lượng ấp ra trùng hợp đủ cho Long Nha Vệ."
Trong mắt Tư Mạch thương tiếc.
Tiểu Ca nhi của hắn luôn có thói quen đặt mình sau cùng, có thứ gì tốt là nghĩ đến người khác.
Mặc dù Long Nha Vệ là thân vệ của Mộ Khinh Ca, là thanh kiếm sắc bén nhất của nàng, nhưng trong lòng Tư Mạch vẫn chỉ là "người khác". Bất đắc dĩ thở dài, Tư Mạch nói: "Ta cho nàng một con nhé?"
Mộ Khinh Ca sáng mắt, không chút khách khí: "Được nha." Tư Mạch ra tay, nhất định không phải vật phàm!
Tư thái của nàng khiến sủng nịch trong mắt Tư Mạch càng đậm: "Lần sau ta mang đến cho nàng."
Ánh mắt Mộ Khinh Ca vừa chuyển, nghiền ngẫm nói: "Chàng phái Cô Nhai hoặc Cô Dạ đưa qua đây là được. Chàng bận rộn như vậy, sao có thể làm phiền chàng?"
Đôi mắt hổ phách trầm xuống, thanh âm Tư Mạch lộ ra một tia nguy hiểm: "Tiểu Ca nhi chán ghét ta sao? Ăn sạch sẽ xong là muốn phủi trách nhiệm?"
Trời mía!
Mộ Khinh Ca kinh dị nhìn Tư Mạch, không thể nào hiểu được dưới bề ngoài thiên thần lại có thể nói ra một câu vô sỉ tràn ngập u oán thế kia.
Cười ngượng ngùng, Mộ Khinh Ca vuốt lông Tư Mạch: "Nào có? Ta là người như vậy sao? Yên tâm đi, nếu chàng đã là của ta, ta sẽ không bội tình bạc nghĩa. Muốn tới thì tới đi."
Trông điệu bộ của Mộ Khinh Ca, Tư Mạch tức giận nghiến răng, hận không thể hung hăng cắn một miếng thịt từ người nàng.
Nhưng hắn sẽ không làm vậy, vì hắn không nỡ.
Bất đắc dĩ, Tư Mạch chỉ có thể thở dài: "Trên trời dưới đất, ba ngàn thế giới, cũng chỉ có nàng dám đối xử ta như vậy." Ai bảo ta muốn cưng chiều, không muốn thương tổn nàng đây.
"Trên trời dưới đất, ba ngàn thế giới, ta cũng chỉ làm vậy với chàng." Mộ Khinh Ca nhướng mày.
Mi tâm khí khách càn rỡ.
Tư Mạch sửng sốt, khóe miệng nhẹ giương, chợt cười ha hả. Tiếng cười kia ẩn chứa sủng nịch vô tận, tựa hồ muốn nói cho tất cả mọi người hắn rất vui sướng.
Đằng trước truyền ra tiếng cười to, khiến người đi sau có chút kinh ngạc.
Bọn họ nhìn nhau, không rõ lắm đằng trước xảy ra chuyện gì.
"Người kia là ai vậy? Thân cận với lão đại như thế, ta lại cứ luôn quên hắn." Tang Dực Trần tò mò hỏi Tang Tuyết Vũ.
Tang Tuyết Vũ nhíu mày lắc đầu: "Ta cũng không biết."
Phi hành nửa ngày, được Tư Mạch dẫn đường, mọi người đáp cánh.
"Hẻm núi phía trước, có mười chín con Huyền Giáp Long Tê." Tư Mạch chỉ tới lối vào hẻm núi, nói với Mộ Khinh Ca.
"Mười chín con?" Mộ Khinh Ca thầm tính toán, gật đầu: "Vậy là đủ rồi."
Nói xong, nàng xoay người bảo Huyễn Khuê và mấy tên Long Nha Vệ: "Mục tiêu ở trong hẻm núi, các ngươi qua đó ẩn núp, chiếm cứ điểm cao tranh thủ nhanh chóng giải quyết. Nhớ kỹ, da Huyền Giáp Long Tê rất cứng rắn, phải bắn vào mắt hoặc vào miệng."
Mấy người Huyễn Khuê gật đầu, bọn họ lập tức phân tán đi các hướng khác nhau vào hẻm núi.
Trong tay bọn họ là con dao Mộ Khinh Ca cố ý chế tạo để lột da Huyền Giáp Long Tê.
"Huyền Giáp Long Tê!" Tang Tuyết Vũ giật mình buột miệng thốt ra. Tới giờ này nàng mới biết được, Mộ Khinh Ca đánh chủ ý vào Huyền Giáp Long Tê.
Huyền Giáp Long Tê có sức phòng ngự kinh người, người bình thường căn bản khó phá.
Cho nên tuy da Huyền Giáp Long Tê là tài liệu luyện khí thượng giai, nhưng rất hiếm có.
Nếu người của Mộ Khinh Ca thật sự có thể đạt được da Huyền Giáp Long Tê, vậy nàng nhất định có nắm chắc luyện chế ra áo giáp Thần cấp, đột phá cảnh giới luyện khí của mình.
Tang Tuyết Vũ kích động, nàng thấp thỏm thỉnh cầu Mộ Khinh Ca: "Lão đại, muội có thể đi qua đó không?"
Mộ Khinh Ca nâng mắt nhìn nàng, hỏi thẳng: "Ngươi cũng muốn da Huyền Giáp Long Tê?"
Tang Tuyết Vũ không phủ nhận, thành thật nói: "Muội đã dừng lại ở Bảo cấp quá lâu, muốn nhân cơ hội này đột phá Thần cấp."
Luyện Khí Sư Bảo cấp!
Ánh mắt Mộ Khinh Ca hơi co rụt lại.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT