Edit: Diệp Lưu Nhiên

Gào!

Độc Lang vương ba sừng tru lên, quanh quẩn khắp núi rừng.

Kinh Hải cong người, cơ bắp toàn thân căng cứng. Đôi mắt sáng ngời có thần nhìn chằm chằm Độc Lang vương ba sừng, không hề tỏ ra kinh hoảng thất thố trước sự cách biệt cảnh giới.

Mộ Khinh Ca rất hài lòng với tâm thái đối địch này.

Nàng dựa vào lòng Tư Mạch, nhẹ gật đầu. Chờ mong biểu hiện kế tiếp của Kinh Hải.

Rèn luyện sinh tử đối với bất kỳ ai đều là cơ hội nâng cao tuyệt hảo, Kinh Hải tuyệt không ngoại lệ. Huống chi Mộ Khinh Ca có nắm chắc tuyệt đối cứu được Kinh Hải trong chớp mắt.

Nọc độc dưới răng nanh của Độc Lang vương nhỏ giọt xuống đất, tản ra mùi hôi tanh tưởi ăn mòn thực vật.

So sánh với độc của Hống, độc của Lang vương không tính là gì. Nhưng đối với Kinh Hải mà nói, nọc độc của Độc Lang vương ba sừng đã đủ khiến hắn chí mạng.

Chợt, Độc Lang vương ba sừng vồ tới Kinh Hải. Thân ảnh mạnh mẽ như gió tựa điện, nháy mắt xuất hiện ở vị trí Kinh Hải.

Động tác Kinh Hải không chậm, nhanh chóng né sang trái dưới cái chớp mắt kia...

Một người một sói vật nhau giữa không trung, đáy mắt Kinh Hải phản chiếu con mắt âm ngoan của Độc Lang vương.

Phốc!

Độc Lang vương vồ hụt, sau khi đáp đất thì lập tức điều chỉnh góc độ, lần hai đuổi theo Kinh Hải.

Kinh Hải lăn hai vòng dưới đất, nhanh chóng bò dậy rút ra chủy thủ tùy thân. Chủy thủ này được Mộ Khinh Ca cải tạo dựa theo đao quân đội chuyên dụng, cực kỳ thích hợp ẩu đả dã ngoại.

Lưỡi dao sắc bén kết hợp với đường răng cưa. Một đao bổ xuống da tróc thịt bong, có thể nhanh chóng đổ máu.

Kinh Hải giơ ngang chủy thủ trước ng.ự.c, đôi mắt bình tĩnh nhìn chằm chằm Độc Lang vương liên tục vồ hụt.

Độc Lang vương nổi giận gầm lên, lại vồ tới Kinh Hải. Nó chém lợi trảo ra, mang theo linh quang màu xám nhạt thể hiện tu vi của nó.

Kinh Hải linh hoạt nghiêng người tránh đi, khiến linh quang sượt qua sườn cắt y phục hắn, lưu lại vết thương dài bằng ngón tay.

Mà chủy thủ Kinh Hải đã đi tới trước cổ Độc Lang vương. Hắn lật cổ tay duỗi chủy thủ ra, mũi dao sắc bén tàn nhẫn đâm xuống cổ Độc Lang vương.

Mộ Khinh Ca nheo mắt, khen ngợi: "Một chiêu này không tồi, quyết đoán lớn mật. Xem ra ngày thường luyện tập không phải bỏ phí."

"Nhưng sợ rằng không hiệu quả." Tư Mạch vừa nói ra câu, một trận tia lửa loé ra trước mắt họ.

Chủy thủ Kinh Hải cứa qua cổ Độc Lang vương, nhưng không cứa đứt được da, chỉ ma sát loé tia lửa.

Công kích của hắn căn bản không phá được phòng ngự của Độc Lang vương!

Nếu cảnh giới hai bên ngang nhau, Kinh Hải chém một kích không ch3t thì cũng sẽ da tróc thịt bong. Nhưng phòng ngự của Thú tộc vốn mạnh hơn nhân loại, da thịt lông tóc của chúng đều chứa năng lực phòng ngự siêu mạnh, như được khoác thêm áo giáp vậy.

Cho nên công lực và binh khí của Kinh Hải không thể phá vỡ được.

Trái lại một chiêu của hắn còn chọc giận Độc Lang vương, khiến mắt nó đỏ ngầu càng thêm hung ác.

"Xem ra phải dành chút thời gian nâng cấp trang bị vũ khí." Mộ Khinh Ca hơi chau mày, lẩm bẩm.

Ở Lâm Xuyên, địch nhân Long Nha đa số là nhân loại, trang bị những thứ đó là đủ dùng. Nhưng tới Trung Cổ Giới, thân phận Long Nha là Lưu Khách, ngoại trừ tiếp xúc nhân loại còn phải chạm trán Thú tộc.

Nếu trong tay không có vũ khí sắc bén, sẽ rất bất lợi khi chiến đấu.

Thân là chủ soái, nàng sẽ không để chuyện này phát sinh ở Long Nha, muốn chẻ củi phải mài đao!

Độc Lang vương ba sừng mang theo lửa giận tấn công Kinh Hải. Tư thế kia như muốn nuốt Kinh Hải vào bụng vậy. Tốc độ Độc Lang vương quá nhanh, Kinh Hải ở trong mắt nó không đáng nhắc tới.

Không cần tốn nhiều sức, Kinh Hải bị Độc Lang vương đè gục xuống đất. Chân trước sắc bén đè lên vai hắn, giam cầm động tác hắn.

Rống!

Cổ họng Độc Lang vương ba sừng phát ra tiếng gầm gừ.

Tròng mắt đỏ tươi nhìn Kinh Hải chằm chằm, toả ra sát ý hung ác lạnh lẽo. Nó nâng chân trước ấn lên khuỷu tay Kinh Hải.

Răng rắc!

Tiếng xương cốt vỡ vụn.

Đau đớn khiến sắc mặt Kinh Hải trắng bệch, tay nắm chủy thủ buông ra rơi xuống.

Nhưng bất kể đau thế nào, Kinh Hải đều không hét lên.

Sự cứng cỏi trong đôi mắt hoá thành thực chất như hình viên đạn bắn thẳng Độc Lang vương ba sừng. Mà Độc Lang vương nhìn hắn lại chỉ cười xùy khinh miệt.

Mộ Khinh Ca nhíu mày, đôi mắt chiết xạ quang mang lạnh băng.

"Không vội, chờ một lát." Tư Mạch thấp giọng nói bên tai nàng.

Đôi mắt thanh thấu Mộ Khinh Ca xẹt qua tia u quang. Nàng biết đạo lý bộc phát tiềm lực trong nghịch cảnh. Tư Mạch ném Kinh Hải vào Thương Lan sơn mạch, mục đích là vì thế.

Nàng thu hồi sát ý, nhẫn nại tiếp tục chờ.

Nọc độc nhỏ xuống từ răng nanh Độc Lang vương, Kinh Hải theo phản xạ nghiêng đầu tránh đi nọc độc rơi xuống mặt.

Động tác này như khiêu khích Độc Lang vương.

Đôi mắt đỏ tươi lạnh lẽo loé tia trào phúng.

Móng vuốt đè lên vai trái Kinh Hải, hơi dùng sức ấn xuống...

Răng rắc, răng rắc!

"A!!!" Xương cốt đau đớn tưởng chừng vỡ vụn từng khúc, móng vuốt sắc bén cũng đâm thủng qua da, chảy máu.

Mùi máu tươi bay ra từ vết thương Kinh Hải.

Cảm giác thống khổ khiến hắn không nhịn được kêu lên.

Mồ hôi lạnh thấm ướt tóc Kinh Hải.

Toàn bộ cánh tay trái vô lực rũ xuống, hoàn toàn không thể sử dụng.

Mục đích đạt thành, Độc Lang vương vẫn không chịu buông tha hắn. Nó chậm rãi nâng chân phải lên, ấn mặt Kinh Hải không cho đầu hắn động đậy.

Độc Lang vương há miệng khổng lồ, nọc độc lại nhỏ giọt ra.

Kinh Hải không thể nhúc nhích đầu, chỉ có thể nhìn xuyên qua khe hở móng vuốt Độc Lang vương thấy nọc độc màu xanh lục chuẩn bị rơi xuống.

Nọc độc có màu xanh biếc cực kỳ mỹ lệ, nhưng lại tỏa mùi tanh hôi, rơi xuống má trái Kinh Hải vỡ thành đoá hoa nhỏ.

"A!!! A!!!"

Kinh Hải thống khổ kêu to, liều mạng giãy giụa.

Nọc độc ăn mòn má trái, không ngừng mở rộng vết thương, hư thối làn da máu thịt làm lộ ra xương cốt trắng hếu.

Kinh Hải bị đau đớn không ngừng k1ch thích, Độc Lang vương lại có tâm tra tấn hắn, không nóng lòng muốn mạng hắn, chỉ coi hắn như món đồ chơi đùa bỡn.

Tiếng kêu thống khổ vang lên rừng cây.

Hắn không biết cách hắn không xa là người hắn kính trọng nhất, sư phụ hắn, giáo quan đang nhìn mình.

Đáy mắt hắn hiện lên tuyệt vọng và không cam lòng, con ngươi đơn thuần loé ra hận ý và sát ý. Hắn nhìn chằm chằm Độc Lang vương, như muốn dùng ánh mắt gi3t ch3t nó!

Tư Mạch nhìn xuống Mộ Khinh Ca. Hơi lo lắng tiểu nhân nhi bình tĩnh trong lòng mình.

Mộ Khinh Ca mở miệng: "Nam hài tử bị chút thương không sao cả. Chỉ cần hắn còn một hơi thở, ta có thể cứu hắn."

Tuy nàng nói thế, nhưng ánh mắt vẫn dõi chặt Kinh Hải đau đớn, nhất là thương tích trên má trái hắn. Máu me như ẩn như hiện xương trắng, khiến khí tức nàng lạnh lẽo.

Tư Mạch nắm tay nàng, không nói gì.

Tra tấn Kinh Hải trở thành thú vui của Độc Lang vương.

Nó đập vụn xương cốt Kinh Hải, cơ hồ không còn khúc xương lành lặn nào trong cơ thể hắn. Bây giờ dù nó rời đi, Kinh Hải cũng không thể nhúc nhích nữa.

Cuối cùng nó chơi chán rồi. Nó thét dài một tiếng há mồm to như chậu máu, ngoạm vào cổ Kinh Hải.

Mạch máu nhảy lên nơi đó như đang mời gọi nó thưởng thức!

Nhưng, khi nó sắp cắn đứt mạch máu Kinh Hải, cặp mắt đơn thuần của Kinh Hải chợt ẩn hiện tia sáng mỹ lệ.

Ánh mắt hắn có vẻ khác hơn bình thường, toàn thân như thay đổi thành người khác.

Độc Lang vương sửng sốt.

Trong lúc sửng sốt, thần trí nó như bị ai thao túng, ánh mắt hung ác lập tức trở nên dịu ngoan.

"Lui ra." Miệng Kinh Hải trào máu, hạ lệnh Độc Lang vương.

Mệnh lệnh này cực kỳ buồn cười. Nếu người khác ở đây nghe thấy Kinh Hải chật vật ra lệnh Độc Lang vương hung ác như vậy, chắc chắn sẽ cười to ầm ĩ.

Nhưng Độc Lang vương lại nghe lệnh nâng đầu mình lên, chậm rãi thối lui hai bước, thả Kinh Hải ra.

Mộ Khinh Ca giật mình, từ từ đứng thẳng khỏi lòng Tư Mạch. Đôi tay khoanh trước ng.ự.c cũng thả xuống, nghiêm túc nhìn Kinh Hải.

Không còn bị Độc Lang vương khống chế, Kinh Hải vỡ vụn xương cốt vẫn không thể di chuyển.

Hắn nằm dưới đất, tiếp tục hạ lệnh: "Rời đi."

Con mắt Độc Lang vương có tia giãy giụa nhỏ, cuối cùng hoá thành hư ảo. Nó không thể phản kháng mệnh lệnh đến từ Kinh Hải.

"Thật là niềm vui bất ngờ!" Thanh âm Tư Mạch đột nhiên truyền đến.

Mộ Khinh Ca quay đầu nhìn hắn ý hỏi.

Tư Mạch rũ mắt nhìn Mộ Khinh Ca, đôi mắt hổ phách chứa ý cười: "Tiểu Ca nhi có hiểu rõ về huyết mạch Kinh gia không?"

Mộ Khinh Ca động não, đáp: "Còn không phải là thân cận Thú tộc, có thể thuần hoá Thú tộc sao?"

Tư Mạch gật đầu, bổ sung: "Nghiêm khắc mà nói, nguồn gốc huyết mạch Kinh gia là đến từ một Thần thú. Cho nên trong dòng máu họ có năng lực thân cận Thú tộc. Có thể hạ thấp độ nguy hiểm khi tiếp xúc Thú tộc. Cộng thêm trận pháp khế ước tổ truyền là có thể thuần phục một số Thú tộc. Nhưng tiểu đệ tử của nàng lại mang huyết mạch biến dị."

"Huyết mạch biến dị!" Mộ Khinh Ca co rụt mắt, kinh sợ.

Tư Mạch gật đầu: "Đây là chuyện ngoài dự kiến của ta. Trong huyết mạch của hắn có thêm một loại năng lực. Đó chính là thao túng! Hắn có thể thao túng tư duy Thú tộc dưới tình huống chưa thuần hoá chúng. Một khi hắn khai phá được năng lực này, theo tu vi tăng dần, sẽ là năng lực kh.ủng b0 cỡ nào?"

Mộ Khinh Ca dần mở to mắt theo lời nói của Tư Mạch.

Trước mắt nàng dường như hiện ra hình ảnh Kinh Hải chỉ huy đại quân vạn thú.

Năng lực thao túng đó tương tự với Ngự thú sáo. Chẳng qua Ngự thú sáo là vật bên ngoài, mà hắn thì dựa vào bản thân.

"Vậy coi như hắn thức tỉnh huyết mạch rồi sao?" Kinh sợ trong lòng không khiến Mộ Khinh Ca quên đi mục đích ném Kinh Hải tới đây.

Tư Mạch gật đầu: "Xem như thức tỉnh rồi, nhưng hiện giờ chỉ ở trạng thái vô thức tự bảo vệ mình. Hắn muốn hoàn toàn nắm giữ và khai phá năng lực này, thì cần một thời gian rất dài."

Nói xong, hắn dừng một chút rồi bổ sung: "Một khi hắn có thể hoàn toàn điều khiển năng lực này, là có thể trở thành vương chân chính của đàn Thú tộc. Mức độ thao túng của hắn với Thú tộc sẽ thành mãi mãi."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play