"Tang trưởng lão, mời mang ba món Bảo khí này về đi." Mộ Khinh Ca mở miệng.
Năm người Tang gia nghe vậy đều lắp bắp kinh hãi.
Bất kể là Tam trưởng lão, tỷ đệ Tang Tuyết Vũ, hay hai người Tang Chỉ Lan, đều có cùng một ý nghĩ...
Mộ Khinh Ca cự tuyệt!
Tam trưởng lão hơi cứng mặt kinh ngạc. Ba món Bảo khí tuy không phải Thần khí, nhưng cũng có giá trị.
Tuy hắn quát Tang Chỉ Lan và Tang Dã, nhưng nội tâm không phủ nhận những gì họ nói.
Mộ Khinh Ca từ chối không do dự?
Binh khí do Tang gia luyện chế từ khi nào trở nên mất giá như vậy?
"Mộ công tử không cân nhắc chút sao?" Tam trưởng lão không từ bỏ, đè nén lửa giận trong lòng, lại mặt dày hỏi một câu.
Nếu gặp tình huống này trước kia, hắn dĩ nhiên sẽ phẫn nộ phất tay áo bỏ đi. Nhưng Tang gia bây giờ đã thiếu mất sự tự tin ấy.
"Tam trưởng lão, nếu người ta không hiếm lạ, chúng ta cần gì tiếp tục cưỡng cầu?" Tang Chỉ Lan bất mãn.
Tang Dã cũng nói theo: "Đúng vậy, Tam trưởng lão. Binh khí Tang gia chúng ta lấy ra, tùy tiện tìm một đội Lưu Khách nào mà chẳng được?"
Tam trưởng lão không mở miệng ngăn cản, có vẻ định mượn miệng của hai hậu bối để phát ti3t bất mãn trong lòng mình.
Không khí trong chủ trướng có chút xấu hổ.
Tang Tuyết Vũ lo lắng nhìn Tam trưởng lão, rồi lại trộm nhìn Mộ Khinh Ca.
Nhưng thần sắc Mộ Khinh Ca vẫn nhàn nhạt như thường, không hề quan tâm Tang gia người ta đang nói gì.
Lát sau, Mộ Khinh Ca mới chậm rãi lên tiếng: "Ta đích xác không cần binh khí Tang gia. Nhưng nếu Tang gia có thể lấy ra năm trăm linh thạch trung cấp, vậy ta sẽ suy nghĩ tiếp nhận nhiệm vụ này."
Nàng không cần binh khí, chỉ cần linh thạch!
Đương nhiên, nếu hôm nay Tang gia không lấy ra ba món Bảo khí mà là ba món Thần khí, nàng cũng sẽ vui lòng nhận.
Bảo khí không có sức hấp dẫn với nàng.
"Cái gì! Ngươi muốn năm trăm linh thạch trung cấp? Không khỏi quá công phu sư tử ngoạm đi!" Tam trưởng lão còn chưa nói, Tang Chỉ Lan đã kêu ré lên.
Mộ Khinh Ca quét mắt nhìn nàng, nhếch mép: "Vị tiểu thư này là người phương nào? Liên tục chõ cái miệng vào, người không biết còn tưởng rằng ngươi mới là chủ sự Tang gia."
"Chỉ Lan câm miệng, ở đây không đến lượt con nói chuyện." Tam trưởng lão lập tức lên tiếng mắng Tang Chỉ Lan.
"Con... trưởng lão, hắn rõ thật quá đáng!" Tang Chỉ Lan không phục.
Tam trưởng lão càng phẫn nộ: "Ta và Mộ công tử trao đổi hợp tác, khi nào đến lượt con nói ra nói vào? Học hỏi Tuyết Vũ đi!"
Nhắc tới Tang Tuyết Vũ, Tang Chỉ Lan giận tái mặt. Ánh mắt đầy giận dữ trừng Tang Tuyết Vũ.
Hành động này rơi vào mắt Mộ Khinh Ca, khiến con ngươi nàng tối xuống.
Răn dạy xong Tang Chỉ Lan, Tam trưởng lão lại nói Mộ Khinh Ca: "Mộ công tử, năm trăm linh thạch trung cấp có phải hơi đắt quá rồi không? Ngươi xem..."
"Ta đổi ý rồi." Mộ Khinh Ca đột nhiên mở miệng cắt ngang Tam trưởng lão.
Tam trưởng lão sửng sốt, chờ Mộ Khinh Ca nói tiếp.
Mộ Khinh Ca lười biếng nâng tay, chỉ vào Tang Chỉ Lan: "Mang theo nàng ta, bảy trăm linh thạch trung cấp. Không mang theo nàng ta, ba trăm linh thạch trung cấp. Không mặc cả."
Nàng nói xong, trong chủ trướng đầy im lặng.
Tam trưởng lão ngẫm lại, quay đầu nhìn Tang Chỉ Lan, rồi lại nhìn Mộ Khinh Ca.
Tang Chỉ Lan đầy vẻ kinh ngạc, vẫn chưa cẩn thận suy nghĩ chuyện là thế nào.
Mà Tang Dực Trần thì trộm cúi đầu nhịn cười.
"Ngươi nói cái gì!" Tang Chỉ Lan rốt cuộc suy nghĩ xong, khó thở kêu.
Vẻ mặt Tam trưởng lão cổ quái: "Mộ công tử, cái này..."
"Nàng ta, phiền toái." Mộ Khinh Ca cho ra lý do đơn giản.
Hai chữ phiền toái, lập tức khiến ngũ quan Tang Chỉ Lan vặn vẹo. Tang Dã cũng oán giận bất bình thay nàng ta.
Tam trưởng lão hiểu ý Mộ Khinh Ca.
Tang Chỉ Lan ở trong mắt đối phương chính là vật thể phiền toái. Có nàng ta ở, sẽ tăng cao hệ số khó khăn khi làm nhiệm vụ, cho nên cần phải tăng giá. Nếu muốn không có nàng ta, vậy thà thu bớt hai trăm linh thạch trung cấp.
Suy nghĩ cẩn thận, Tam trưởng lão im lặng suy tư.
Mục đích của hắn là tạo cơ hội cho Mộ Khinh Ca và Tang Tuyết Vũ ở chung. Mang theo đệ tử trẻ Tang gia đi rèn luyện chỉ là cái cớ thôi.
Mà lấy tính tình của Tang Chỉ Lan, xác thật có khả năng phá hủy bố trí hắn tỉ mỉ nghĩ cách an bài.
Tam trưởng lão gật đầu, trong lòng đã có quyết đoán: "Được rồi, vậy theo lời Mộ công tử, mang Tuyết Vũ và Dực Trần đi là được."
"Tam trưởng lão, dựa vào cái gì?"
"Đúng vậy, Tam trưởng lão, ngài cũng quá bất công đi!"
Tang Chỉ Lan và Tang Dã không nhịn được nói.
Tam trưởng lão trầm mặt, nói: "Ta thấy các ngươi không phải thật lòng muốn đi rèn luyện, ở bên cạnh ta là được rồi."
"Tam trưởng lão con không phục!"
"Con cũng không phục!"
Tang Chỉ Lan và Tang Dã cực lực đấu tranh.
"Các ngươi phản đối đúng không? Quyết định của ta từ khi nào cần các ngươi xen vào? Câm miệng hết cho ta! Nói thêm nửa câu, các ngươi lập tức cút về Phù Sa thành đi." Tam trưởng lão rốt cuộc nổi giận.
Càng nhìn biểu hiện của Tang Chỉ Lan và Tang Dã, hắn càng thấy Mộ Khinh Ca có dự kiến trước. Không mang hai người này đi là đúng!
Phát ti3t lửa giận vào hai người, không biết là do Mộ Khinh Ca hay do hai vãn bối chọc giận.
"Mộ công tử, cứ định vậy đi. Ngày mai xuất phát, Tuyết Vũ và Dực Trần sẽ mang theo ba trăm linh thạch trung cấp đi cùng ngươi." Tam trưởng lão đứng lên nói.
Tang Tuyết Vũ và Tang Dực Trần kinh ngạc vui vẻ nhìn về phía Mộ Khinh Ca.
Niềm vui này được che giấu rất khá. Nhưng vẫn bị Tang Chỉ Lan luôn oán hận nhìn chằm chằm Tang Tuyết Vũ nhìn thấy.
Mộ Khinh Ca nhẹ gật đầu, phân phó Mặc Dương: "Tiễn khách."
Người Tang gia ra khỏi doanh địa Long Nha.
Hoàn thành một chuyện lớn, Tam trưởng lão cảm thấy khoan khoái hẳn. Mặc dù cuộc nói chuyện vẫn khiến hắn bực bội, nhưng nghĩ đến sau này mối quan hệ với Long Nha sẽ bởi vậy mà thay đổi, hắn không khỏi đắc ý.
"Tuyết Vũ, ngày mai đi theo Long Nha vào Thương Lan sơn mạch, phải hiểu chuyện đừng gây thêm phiền toái gì cho họ, cũng đừng để bị người ta xem nhẹ." Tam trưởng lão dặn dò Tang Tuyết Vũ.
"Vâng, Tam trưởng lão." Tang Tuyết Vũ ôn nhu đồng ý.
Tam trưởng lão gật đầu hài lòng, lại nhìn về phía Tang Dực Trần: "Lần này con đi cùng tỷ tỷ, chớ có nghịch ngợm gây hoạ. Ngoan ngoãn học hỏi Long Nha, tuổi tác bọn họ không lớn hơn con bao nhiêu mà đã ổn trọng rất nhiều."
"Đã biết, Tam trưởng lão." Nếu là người khác, Tang Dực Trần tất không phục. Nhưng nói đến tỷ tỷ hắn, là tỷ tỷ của hắn thì hắn phải phục rồi.
Ba người không khí hoà hợp, vừa nói vừa cười đi đằng trước.
Tang Chỉ Lan và Tang Dã u ám theo sau, cực kỳ chói mắt nhìn hình ảnh phía truớc.
"Hừ, ngày thường giả bộ thánh nữ, thì ra còn không phải là nữ nhân Ph0ng đãng? Gặp được nam tử tuấn mỹ thì hớn hở hận không thể dán mình vào." Ngữ khí Tang Chỉ Lan khắc nghiệt lẩm bẩm.
Tang Dã nhìn nàng, gật đầu: "Lần này Tam trưởng lão quá bất công. Chờ về gia tộc, ta nhất định phải cáo trạng phụ thân ta, cáo trạng gia chủ."
"Cáo trạng gia chủ có tác dụng sao?" Tang Chỉ Lan trừng mắt oán độc: "Bọn chúng chính là cháu ngoại bảo bối của ông ta."
"Chỉ Lan, vậy chúng ta phải làm sao?" Tang Dã có chút bất lực.
Tang Chỉ Lan hung hăng liếc xéo hắn: "Chừng nào ngươi tu luyện vượt qua tiện nhân Tang Tuyết Vũ kia, các trưởng bối trong nhà sẽ xem trọng ngươi."
Tang Dã ngơ ngẩn nói: "Ngươi còn không phải đối thủ của nàng ta, ta làm sao có thể?"
Ánh mắt Tang Chỉ Lan càng thêm âm u.
Nàng ta nhìn chằm chằm bóng lưng Tang Tuyết Vũ, căm hận: "Chờ xem, ta sớm muộn gì cũng luyện chế ra Thần khí nhanh hơn Tang Tuyết Vũ!"
...
Trong doanh địa Long Nha, mọi người mới vừa ra khỏi chủ trướng, Mộ Khinh Ca đã bị Tư Mạch kéo vào lòng.
Người sau âm trầm nhìn nàng, dáng vẻ nghiến răng nghiến lợi kia khiến tâm trạng Mộ Khinh Ca vô cùng sung sướng.
"Tiểu Ca nhi, nàng đốt lửa xong rồi chạy, có nghĩ qua cảm thụ của ta chưa?" Tư Mạch buồn bực nhìn nữ nhân vẻ mặt đắc ý trong lòng, vừa tức giận vừa buồn cười.
Mộ Khinh Ca quay người chọt chọt ng.ự.c hắn, hỏi: "Biết gia lợi hại chưa?"
Dáng vẻ ngạo kiều kia khiến Tư Mạch bất đắc dĩ thở dài, chỉ đành gật đầu thuận theo. Nếu còn mạnh miệng nữa, đoán chừng đêm nay hắn không thể bò lên giường.
"Chàng muốn vào núi cùng ta?" Mộ Khinh Ca chủ động hỏi.
"Muốn." Tư Mạch nói không chút nghĩ ngợi.
Đại vây săn kết thúc hắn sẽ phải rời đi. Từng giây phút ở bên Mộ Khinh Ca, hắn đều cực kỳ quý trọng.
"Vậy đi cùng nhau, nhưng mà chàng phải chú ý chừng mực, đừng khiến ta bị khó xử." Mộ Khinh Ca nghiêm khắc cảnh cáo. Nàng thật sợ nam nhân này phát điên, không màng đến gì cả làm ra chuyện khác người.
Mộ Khinh Ca phát hiện từ khi người nam nhân này khai bao, hắn ở phương diện này quả thực chính là dã thú. Tùy thời tùy chỗ đều có thể động dụ.c!
"Tiểu Ca nhi ám chỉ cái gì?" Tư Mạch chớp mắt vô tội.
Mộ Khinh Ca méo miệng, cắn răng nói: "Đừng có giả vờ ngây ngô, giả vờ vô tội!"
"Vậy đêm nay nàng phải cho ta ăn no đã. Ăn no rồi ta sẽ không làm chuyện gì khác người. Nếu không ta cũng không bảo đảm được." Tư Mạch lời lẽ uy hiếp.
Mộ Khinh Ca hít một hơi trợn trắng mắt. Trong lòng phỉ báng: "Phải ăn no á?"
...
Hôm sau là thời gian xuất phát đi Thương Lan sơn mạch.
Dựa theo quy củ đại vây săn, từng đoàn đội Lưu Khách tiến vào núi vượt qua mười ngày. Trong thời gian này cướp được linh thú, thú hạch, dược liệu vân vân, đều có thể cho vào túi, đồng thời lấy làm thành tích.
Mộ Khinh Ca ăn mặc gọn gàng ra trận, một thân giỏi giang xuất hiện trước mặt nhóm Long Nha Vệ.
Tựa như về tới thời điểm Tần Lĩnh, một mình nàng dẫn theo Long Nha Vệ vào núi huấn luyện.
Tư Mạch xuất hiện bên cạnh nàng, trong lòng vẫn đang ôm con thỏ cổ quái.
Sự xuất hiện của hắn là bình thường đối với Mặc Dương và Long Nha Vệ. Nhưng trong mắt người khác thì là không thấy rõ người này, không hề có ấn tượng với hắn.
"Chuẩn bị xong, vậy xuất phát đi." Mộ Khinh Ca chắp tay ra sau, nói Long Nha Vệ.
Mấy trăm người chỉnh tề ra khỏi doanh địa Long Nha, liếc mắt thấy Tang Tuyết Vũ và Tang Dực Trần đứng chờ bên ngoài.
Hai người họ đi đến, Tang Tuyết Vũ lấy ra ba trăm linh thạch đưa cho Mộ Khinh Ca: "Tam trưởng lão bảo muội mang đến."
Mộ Khinh Ca nhìn lướt qua, bảo Mặc Dương nhận lấy, sau đó nói với hai người: "Đi theo."
Giọng điệu nàng lạnh nhạt xa cách, nhưng không ảnh hưởng đến tâm trạng Tang Tuyết Vũ và Tang Dực Trần nhảy nhót.
Mà Tang Tuyết Vũ và Tang Dực Trần cũng không lưu ý tới Tư Mạch, cơ bản "làm như không thấy" hắn. Mộ Khinh Ca cổ quái nhìn sang hắn, trong lòng có chút tò mò hắn sao làm được.
Cảm nhận được ánh mắt Mộ Khinh Ca, Tư Mạch cực kỳ đắc ý đảo qua, đôi mắt hổ phách nhiễm ý cười.
Đi xuống đồi núi, ngoài ý muốn xuất hiện người, khiến Mộ Khinh Ca lại phải dừng bước.
Hơi thở bên cạnh khẽ thay đổi, khiến khoé miệng nàng giựt giựt. Trong hơi thở đó xen lẫn tia mất kiên nhẫn. Một người có thể khiến Tư Mạch sinh ra cảm xúc mất kiên nhẫn, từ phương diện nào đó quả thực ghê gớm.
Nghĩ nghĩ, Mộ Khinh Ca đi tới chỗ người chặn đường.
"Ngươi ở đây làm gì?" Tới trước mặt người nọ, Mộ Khinh Ca chủ động hỏi.
Tang Dực Trần đứng sát Tang Tuyết Vũ, tò mò đánh giá: "Hình như ta từng gặp người này, ở trong doanh địa Bắc châu Hàn gia."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT