Tang Dực Trần rướn cổ: "Đương nhiên! Chuyện này có liên quan đến Tang Tuyết Vũ, ta là đệ đệ của Tang Tuyết Vũ, đương nhiên phải đi ra."
Thì ra là đệ đệ của Tang Tuyết Vũ.
Mộ Khinh Ca rốt cuộc hiểu thân phận nam tử đứng trước mặt nàng. Rồi vì sao lại đem đến cảm giác quen thuộc, nhìn kỹ thì thấy ngũ quan của hắn và Tang Tuyết Vũ cư nhiên cực kỳ giống nhau.
Doanh Trạch nở nụ cười, chỉ là nụ cười lạnh băng không có độ ấm. Hắn phớt lờ Tang Dực Trần, mà nhìn về phía Mộ Khinh Ca: "Hắn nói, muốn thay ngươi đỡ chiêu thứ ba."
Lời này cơ hồ đã giao quyền quyết định cho Mộ Khinh Ca, khiến người ta cảm thấy hắn thật rộng lượng.
Mộ Khinh Ca cười khinh miệt, một tay nhấc Tang Dực Trần ra một bên, đứng ra nói với Doanh Trạch: "Không cần."
"Tốt!" Doanh Trạch gật đầu, ý cười không rõ.
Tang Dực Trần bị nhấc ra, còn muốn giải thích, nhưng đã bị Mặc Dương túm áo. Hắn trở tay không kịp, bị trực tiếp ném về chỗ Tang gia.
"Không, đệ nói thật mà! Để đệ..."
"Dực Trần, con im lặng chút đi!" Tam trưởng lão ngăn Tang Dực Trần giãy giụa, phân phó hai chấp sự Tang gia theo dõi hắn chặt chẽ.
Tang Tuyết Vũ rối bời, nàng không thể để Tang Dực Trần xảy ra chuyện, càng không thể để Mộ Khinh Ca đi ch3t.
Mà hiện tại nàng đứng ngoài, sợ rằng không thay đổi được gì.
Nàng nhanh chóng tới trước mặt Tam trưởng lão, đột nhiên quỳ xuống cầu xin: "Tam trưởng lão, cầu ngài nghĩ biện pháp. Mộ công tử là ân nhân cứu mạng của Tuyết Vũ, không thể để người đó xảy ra chuyện!"
"Tuyết Vũ, con làm gì vậy? Mau đứng lên!" Tam trưởng lão vội nâng Tang Tuyết Vũ dậy.
Tang Tuyết Vũ không chịu đứng dậy, liên tục cầu xin.
Tang Chỉ Lan không nhìn nổi, nói với Tang Tuyết Vũ: "Ngươi muốn làm khó Tam trưởng lão sao? Chuyện còn không phải do ngươi gây ra à? Tang Tuyết Vũ, ngươi xem ngươi làm chuyện tốt gì, không chỉ liên lụy gia tộc mà còn làm liên lụy người khác!"
"Tuyết Vũ, việc này chúng ta không thể khống chế được. Hiện tại chỉ hy vọng Mộ công tử cát nhân thiên tướng, có thể hóa hiểm thành an!" Tam trưởng lão thở dài.
"Các ngươi đều câm miệng!" Mặc Dương xoay người quát đám Tang gia.
Nhóm con cháu Tang gia đều bị hắn làm cho hãi hùng, không dám ho he gì.
Mặc Dương lạnh lùng quét mắt, ngữ khí kiên định: "Tiểu tước gia nhà ta sẽ không ch3t!"
Tín niệm này không chỉ tồn trong đáy lòng hắn, mà cũng tồn trong đáy lòng mỗi một Long Nha Vệ.
"Các ngươi nói xong chưa? Đừng lãng phí thời gian của ta." Doanh Trạch thần thái cao ngạo.
Phản ứng của Tang gia rơi vào mắt hắn, chẳng khác gì trò hề.
Mộ Khinh Ca nhàn nhạt nói: "Thời gian của ta cũng có hạn, bắt đầu đi."
Doanh Trạch quét mắt tới, hừ lạnh: "Tự ngươi tìm ch3t, xuống hoàng tuyền nếu còn muốn tìm ta báo thù, vậy ta chờ ngươi!" Dứt lời hắn nhảy lên không trung.
Mộ Khinh Ca ngưng mắt, cũng nhảy lên không trung giằng co với hắn.
Hai người trôi nổi đứng đối diện giữa bầu trời. Gió thổi qua Nhật Mộ thảo nguyên khiến mái tóc hai người bay múa, vạt áo phất phới.
Người dưới đất kinh hô sôi nổi ngẩng đầu, không muốn bỏ lỡ một màn xuất sắc này.
Mặc Dương, Tang Tuyết Vũ, Tang Dực Trần đều ngẩng đầu lên nhìn Doanh Trạch và Mộ Khinh Ca trên bầu trời.
Doanh Trạch nâng đôi tay, chậm rãi tạo thế trước ng.ự.c.
Sau lưng hắn dần xuất hiện phù văn kim sắc cực lớn, như ẩn như hiện...
"Đây là cái gì?" Mộ Khinh Ca nghi hoặc.
"Hắn không nói dối, hiện tại đang dùng hết toàn lực. Huyết mạch Doanh gia là cự lực mà vị đó để lại cho họ, nếu toàn lực một kích, đến ta cũng phải né xa ba thước. Cái tên trước mắt tuy kém hơn vị kia một phần ngàn, nhưng muốn gi3t ngươi vẫn dư dả." Thanh âm Hống đột nhiên vang lên trong đầu Mộ Khinh Ca.
Mộ Khinh Ca sửng sốt, kinh ngạc nói: "Ngươi về lúc nào thế?"
Chẳng phải Hống đang kiếm ăn ở Thương Lan sơn mạch sao?
Hống buồn bực: "Ta vẫn đang ở Thương Lan sơn mạch, đang chạy về đây! Ta mới không ở một lát mà ngươi đã liều mạng, muốn ta ch3t có phải không? Bất kể thế nào ngươi cũng phải kéo dài, chờ ta trở lại!"
Mộ Khinh Ca hiểu rồi.
Nàng và Hống có liên hệ, nó nhận ra mình nguy hiểm, hơn nữa còn thông qua liên hệ biết bên này phát sinh chuyện gì.
Có Hống tương trợ, Mộ Khinh Ca đương nhiên sẽ bình yên vô sự.
Nhưng nàng cảm nhận được chung quanh Doanh Trạch đang tỏa ra lực lượng cường đại, bình thản nói: "Không còn kịp rồi."
"Này! Ngươi đừng có xằng bậy! Ngươi muốn ch3t cũng đừng lôi kéo ta!" Hống vội vàng réo.
"Mộ Khinh Ca, ngươi không tệ, ta nhớ kỹ ngươi! Hôm nay là ngày giỗ của ngươi, ngày này sang năm ta sẽ trở về đây thương tiếc một hồi." Doanh Trạch nhìn về phía Mộ Khinh Ca, thân thể phát kim quang.
Một lực lượng không thuộc về thiên địa này, dần hội tụ vào đôi tay hắn.
Ánh mắt biểu cảm Mộ Khinh Ca đều ngưng trọng chưa từng có. Cảm giác này giống hệt như trước mặt nàng là ngàn tấn thuốc nổ, kh.ủng b0 dị thường.
Doanh Trạch còn chưa phát động công kích, Mộ Khinh Ca đã cảm nhận được uy hiếp tử vong.
Quan trọng nhất là, nàng còn không thể đánh trả, chỉ có thể tự dựa năng lực bản thân đỡ lấy!
Như vậy, vấn đề tới rồi!
Thân thể của nàng, có thể đỡ được không?
Thân thể của nàng đầu tiên là được thay đổi từ dược cải tạo gien, có năng lực khôi phục cực mạnh. Sau đó trải qua Lôi Trì rèn luyện, trình độ phòng ngự vượt xa người thường.
Nhưng hôm nay, lần đầu tiên nàng đối đầu trực diện lực lượng thuần túy.
Áp xuống đáy lòng không xác định, Mộ Khinh Ca trả lời Doanh Trạch: "Rượu thương tiếc của ngươi, ta vô phúc hưởng thụ. Ta nói rồi, ngươi không gi3t ch3t được ta!" Mặc kệ thế nào, khí thế không thể kém.
"Manh Manh, ta lấy thân thể làm trung gian, truyền một phần lực lượng vào không gian, ngươi chuẩn bị!" Cách duy nhất Mộ Khinh Ca nghĩ ra chính là lợi dụng nàng và không gian một thể, giúp nàng ngăn cản một phần lực lượng từ Doanh Trạch.
"Chủ nhân ngài yên tâm đi!" Manh Manh lập tức đáp.
Mộ Khinh Ca nói, khiến Doanh Trạch hừ lạnh: "Kẻ tự đại, luôn ch3t rất nhanh!"
Hắn đột nhiên nhảy lên, lực lượng cường đại hóa thành cự long chiếu sáng trời đất, rít gào phóng tới Mộ Khinh Ca. Mà trong nháy mắt kia, phảng phất toàn bộ đại địa đều tối sầm xuống.
"Chiêu thứ ba!" Mộ Khinh Ca thì thầm. Ánh mắt kiên định chưa từng có, phản chiếu rõ ràng cự long hướng tới nàng.
Cự long xẹt qua, ở nơi nào đó trong Nhật Mộ thảo nguyên, một con thỏ nhanh như chớp đột nhiên ngừng lại đứng tại chỗ, cứng đờ đến hóa đá.
Cỏ xanh xung quanh che lấp thân ảnh nó.
"Quá kh.ủng b0!"
"Lực lượng này quá kh.ủng b0! Đây là sức mạnh của Doanh gia sao?"
"Lực lượng này đủ hủy diệt một tòa thành trì, huống chi là một người?"
Cự long hiện ra, thu hút toàn bộ ánh mắt mọi người.
Mà Doanh Trạch thả cự long ra tựa như hoàn thành sứ mệnh, ngạo nghễ đứng trên không trung. Chắp tay ra sau lưng, khóe môi nở nụ cười thắng lợi nhìn Mộ Khinh Ca hôi phi yên diệt trước mặt hắn.
Dưới mặt đất, Mặc Dương căng cứng người, thấp thỏm bất an nhìn chằm chằm chỗ Mộ Khinh Ca, không dám sai sót.
Tang Tuyết Vũ ngã ngồi dưới đất, Tang Dực Trần cũng ngốc ngốc nhìn lên không trung.
Ánh sáng chói mắt khiến nơi đây biến thành trung tâm của Nhật Mộ thảo nguyên. Người nơi xa đều tụ lại về bên này.
Trên đồi núi, trong doanh địa Long Nha Vệ, một đám người nhìn bầu trời, trong lòng đều trầm xuống.
"Đã xảy ra chuyện!" Thanh âm Bạch Li trầm xuống, hóa thành bạch quang biến mất tại chỗ.
Ngay sau đó, Ngân Trần cũng hóa thành ngân quang đuổi theo.
Nguyên Nguyên hóa thành ánh lửa biến mất ngay trước mặt mọi người.
Huyễn Nhã và Tuyết Gia liếc mắt nhìn nhau, lập tức chạy ra ngoài. Sau lưng nàng là đám người Huyễn Khuê, Kinh Hải, Ấu Hà Hoa Nguyệt đi theo.
Trong lúc nhất thời, an nguy của Mộ Khinh Ca tác động đến lòng mỗi người.
Rầm rầm!!!
Lực lượng cường đại xé rách bầu trời, thanh âm bùng nổ oanh tạc.
Lúc thanh âm vang lên, ba người Bạch Li đã tới trước một bước. Đứng bên cạnh Mặc Dương nhìn lên bầu trời. Đợi ánh sáng chói mắt dần ảm đạm, đám người Huyễn Nhã cũng đuổi tới, trong lòng sợ hãi không thôi.
Ánh sáng lóa mắt rốt cuộc biến mất, tầm mắt mọi người dần khôi phục.
Một bóng người rơi xuống, Bạch Li và Ngân Trần đồng thời nhảy lên đón được Mộ Khinh Ca.
"Khinh Ca!"
Đột nhiên toát ra nhóm người này khiến quần chúng đều tò mò. Nhưng hiện tại bọn hắn càng quan tâm hơn chính là, Mộ Khinh Ca rốt cuộc có ch3t không.
Thời điểm Mộ Khinh Ca rơi xuống, Doanh Trạch nhíu mày, nụ cười vụt tắt.
"Huyễn khí của ta." Thân hình được Ngân Trần và Bạch Li che đậy. Mộ Khinh Ca nhỏ giọng nhắc nhở.
Thanh âm của nàng vô cùng suy yếu, giọng nữ bị khôi phục.
Bạch Li lập tức hiểu, trao đổi ánh mắt với Ngân Trần. Nàng lập tức ôm Mộ Khinh Ca biến mất ngay trước mắt mọi người.
Tốc độ nhanh chóng vánh làm người ta không kịp phản ứng.
"Ơ sao tự dưng không thấy?"
"Người đâu? Rốt cuộc đã ch3t chưa?"
"Ai thắng?"
Mộ Khinh Ca đột nhiên rời đi, khiến người vây xem bất mãn.
Mặc Dương xuất Linh khí khỏi vỏ, cùng Long Nha Vệ bày tư thế sẵn sàng.
Ngân Trần đứng dậy. Tóc trắng mắt đỏ, tuấn mỹ như yêu, lập tức hấp dẫn tầm mắt đám đông: "Chủ nhân của ta bị thương, đương nhiên phải nhanh chóng chữa thương. Về phần sống hay ch3t, chẳng phải đại vây săn còn chưa bắt đầu sao?"
Một câu của hắn, khiến người vây xem dâng lòng hiếu kỳ.
Cũng khiến ánh mắt Doanh Trạch tối xuống.
Hắn đảo mắt qua nhóm Ngân Trần, Nguyên Nguyên, phát hiện bọn họ đều không giống người thường. Lại nhìn về phía Huyễn Nhã Tuyết Gia, đều sắc đẹp tuyệt mỹ.
"Doanh thiếu chủ, chủ nhân của ta đã đỡ được ba chiêu của ngươi. Lời hứa trước đó của ngươi, còn tính hay không?" Ngân Trần trực tiếp nhìn về phía Doanh Trạch, ngữ khí không kiêu ngạo không siểm nịnh.
Ánh mắt Doanh Trạch đen tối, nhìn Ngân Trần: "Có tính hay không, phải chờ ta nhìn thấy Mộ Khinh Ca sống sờ sờ mới biết được." Dứt lời, hắn đáp xuống từ không trung trực tiếp cưỡi lên linh thú, cao ngạo mang theo Doanh gia rời đi.
Trên đồi núi, trong doanh địa Long Nha, Mặc Dương cố ý chuẩn bị chủ trướng cho Mộ Khinh Ca. Bạch Li vừa đỡ nàng vào chủ trướng, Mộ Khinh Ca liền phun ngụm máu.
Y phục nàng sớm bị tổn hại, tóc tai tán loạn, chật vật chưa từng có.
"Khinh Ca! Ngài không sao chứ?" Bạch Li khẩn trương.
Mộ Khinh Ca lắc đầu, nâng tay lên, dùng mu bàn tay lau vết máu bên khóe miệng, nói: "Không sao, chỉ là máu đen, phun không ra mới là có chuyện."
Khuyên tai của nàng bị tổn hại dưới lực lượng kịch liệt, bây giờ khôi phục thân nữ nhi. Một thân chật vật dính máu, nhìn qua trông đến đáng thương.
"Ngươi thủ thay ta, không được để bất kỳ ai tiến vào. Ta muốn về không gian điều tức!" Mộ Khinh Ca phân phó, xoay người biến mất trước mặt Bạch Li.
Bạch Li lập tức ra ngoài trướng trông cửa.
"Manh Manh, không gian có bị sao không?" Vừa vào không gian, Mộ Khinh Ca vội hỏi.
Manh Manh xuất hiện trước mặt Mộ Khinh Ca, chỉ vào núi xa phía trước: "Không sao, chỉ nổ tung một ngọn núi thôi."
Ánh mắt Mộ Khinh Ca chợt lóe, lẩm bẩm: "Không thể tưởng được Doanh Trạch thần lực lợi hại như thế. Nếu ta thừa nhận toàn bộ, chắc chắn sẽ nguy hiểm."
"Chủ nhân, ngài mau đi điều tức đi, huyễn khí của ngài cần thời gian mới có thể khôi phục. Ta giúp ngài điều chỉnh tăng tốc thời gian, miễn để người bên ngoài lo lắng." Manh Manh nói.
Mộ Khinh Ca gật đầu, bay thẳng tới Lôi Trì.
Thương thế nặng của nàng đang chậm rãi khôi phục, nhưng huyễn khí tổn hại cần thời gian khôi phục.
Trong thời gian này, nàng không thể gặp người!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT