Edit: Diệp Lưu Nhiên

Mặc Dương và Ấu Hà đi cạnh Mộ Khinh Ca, tới chỗ cao trên doanh địa.

"Mặc Dương, ta mang Huyễn Khuê đến, trong một hai ngày ngươi phải dạy hắn cách sử dụng súng. Đồng thời ngươi phải chọn lựa ra một số người có thị lực và sức chịu đựng cực tốt, ta sẽ huấn luyện cho họ. Nhật Mộ thảo nguyên là sân huấn luyện rất tốt, một tháng này không thể lãng phí."

"Vâng! Tiểu tước gia." Mặc Dương nghe đến đôi mắt tỏa sáng.

Bởi vì hắn biết, Tiểu tước gia lại sắp truyền thụ tuyệt kỹ sở trường!

Bước lên điểm cao, góc nhìn không khác khi đứng trên vọng đài, có thể bao quát toàn cảnh núi non Nhật Mộ thảo nguyên.

Trên bãi cỏ có hàng vạn lều trại kéo dài như biển, không rõ điểm cuối.

Đám người càng nhiều đến không xuể.

Mộ Khinh Ca nhàn nhạt quét một vòng, tầm mắt đột nhiên trông thấy cảnh tượng. Góc trống trải ấy đối lập với xung quanh chen chúc, muốn không chú ý cũng khó.

Mộ Khinh Ca nheo mắt, hình như có hai bên thế lực giằng co. Một đội trong đó rất rõ ràng, khí thế cường hãn cưỡi linh thú, còn giơ cao lá cờ.

Mộ Khinh Ca nhìn lá cờ, mặt trên thêu chữ "Doanh", khiến nàng lẩm bẩm: "Doanh gia."

Nhanh như vậy đã gặp người Doanh gia, làm Mộ Khinh Ca bất ngờ.

Đại vây săn Lưu Khách có thể thu hút người Doanh gia, cũng khiến người ta bất ngờ.

Đôi mắt Mộ Khinh Ca lưu chuyển, đăm chiêu: Bên tranh chấp với Doanh gia sẽ là nhà nào?

Không hiểu sao, trong đầu Mộ Khinh Ca hiện lên dung mạo Tang Tuyết Vũ.

Nàng nhíu mày thầm nghĩ: Nàng ấy sẽ không tới Nhật Mộ thảo nguyên đấy chứ.

"Phái người tìm hiểu xem bên đó xảy ra chuyện gì." Mộ Khinh Ca phân phó Mặc Dương.

Mặc Dương lập tức phái Long Nha Vệ âm thầm dò la.

Vốn là cùng ở Nhật Mộ thảo nguyên, chẳng qua một bên trên đồi núi, một bên dưới đồi núi. Rất nhanh Long Nha Vệ đã trở về quỳ một gối trước mặt Mộ Khinh Ca, nhanh chóng thưa: "Hồi bẩm Tiểu tước gia, Doanh gia và Tang gia đã xảy ra tranh chấp. Nguyên nhân bởi vì Tang tiểu thư cắt lưỡi Doanh nhị thiếu Doanh Xuyên, hiện tại Doanh gia đang tính mang Tang tiểu thư đi."

Quả nhiên có liên quan.

Ánh mắt Mộ Khinh Ca trầm xuống. Nàng bình tĩnh hỏi: "Ai dẫn đội Doanh gia?"

"Là thiếu chủ Doanh gia Doanh Trạch." Long Nha Vệ ngẩng đầu trả lời câu hỏi của Mộ Khinh Ca.

Mộ Khinh Ca híp mắt, khe hở xẹt qua tia lạnh lẽo. Không nghĩ tới nhanh như vậy đã phải chạm mặt với một trong năm người đứng đầu Thanh Anh Bảng.

Mộ Khinh Ca nghĩ, nhảy xuống khỏi chỗ cao, ra cửa doanh địa.

"Tiểu tước gia, ngài đi đâu vậy?" Mặc Dương hỏi.

Mộ Khinh Ca không quay đầu nhanh chóng rời đi, nhàn nhạt nói: "Lưỡi Doanh Xuyên, là do ta cắt."

Dứt lời, nàng mở cổng đi ra ngoài.

Mặc Dương sửng sốt, sắc mặt lập tức đại biến.

Ở giới Lưu Khách, hắn không thể không biết Doanh Trạch là ai!

Hắn lập tức bàn giao Ấu Hà: "Trong doanh giao cho ngươi."

Sau đó lập tức phát mệnh lệnh: "Toàn thể Long Nha Vệ tập hợp!"

Một cái quyết định của Mộ Khinh Ca, phát khởi cục diện phong vân. Đám Lưu Khách vẫn luôn đợi ngoài doanh Long Nha chợt nghi hoặc, suy đoán đã xảy ra chuyện gì mà khiến Long Nha mở trận thế sẵn sàng đón quân địch.

...

"Doanh Trạch, ngươi đừng có quá phận! Người Tang gia ta mà ngươi nói mang là mang đi sao?" Tam trưởng lão căng mặt, cảnh giác nhìn chằm chằm Doanh Trạch.

Nhưng Doanh Trạch không cho là đúng, tựa hồ không để Tang gia vào mắt.

Hắn nghe Tam trưởng lão cảnh cáo, ngữ khí khinh miệt: "Tang gia hiện giờ, có ai đáng để ta cố kỵ ba phần sao?"

Kiêu ngạo! Bá đạo! Miệt thị!

Thái độ và ngữ khí của Doanh Trạch, thậm chí là lời lẽ đều phác họa ba điểm trên cực tốt.

Một câu chế nhạo của hắn về Tang gia suy tàn, hung hăng vả vào mặt người Tang gia.

"Hừ, buồn cười, cư nhiên dám khinh nhờn Tang gia ta." Tang Chỉ Lan tức giận nhìn đăm đăm Doanh Trạch.

Nhưng Doanh Trạch nào thèm để ý đến nhân vật nhỏ?

"Doanh Trạch, người ngươi muốn tìm là ta, căn bản không có ai. Đáp án của ta là thế, về sau cũng là thế." Tang Tuyết Vũ cất cao giọng.

Ánh mắt Doanh Trạch hài hước đảo qua, lạnh lùng nói: "Ngươi cho ta là tên ngốc sao?"

"Doanh Trạch, ngươi rốt cuộc muốn thế nào? Chuyện này vốn là Doanh Xuyên sai, hiện giờ ngươi còn muốn hùng hổ dọa người?" Tam trưởng lão lạnh lùng.

Thái độ Doanh Trạch, cho hắn biết tình cảnh bây giờ khó khăn.

Nhưng vô luận thế nào, hắn đều phải bảo đảm an toàn cho tiểu bối Tang gia, trở về Tang gia, cho dù hắn có phải ném mạng tại đây!

"Ta nói, giao kẻ gây tổn hại đệ đệ ta ra." Doanh Trạch kiên trì.

Tam trưởng lão chuyển mắt nhìn về phía Tang Tuyết Vũ, dùng ngữ khí nghiêm khắc: "Tuyết Vũ, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Rốt cuộc là ai làm Doanh Xuyên bị thương?"

"Tuyết Vũ, ngươi nói chuyện đi?" Tang Dực Trần cũng cảm thấy kỳ quái, truy hỏi Tang Tuyết Vũ.

Ánh mắt Tang Tuyết Vũ phức tạp, trầm giọng nói: "Nếu không phải do ta làm, ta cần gì tranh vào vũng nước đục này?"

Tam trưởng lão không tin: "Nhưng Doanh Trạch kia luôn miệng nói..."

Tang Tuyết Vũ cắn răng đánh gãy lời Tam trưởng lão, đột nhiên đẩy Tang Dực Trần tới hướng Tam trưởng lão, cắt ngang lời chất vấn chưa xong của hắn.

Sau đó mọi người khiếp sợ thấy trong tay nàng chợt lóe ánh sáng, thần kiếm xuất hiện đâm tới Doanh Trạch. Tang Tuyết Vũ lạnh giọng trả lời: "Doanh Xuyên là do ta làm, ngươi muốn báo thù cần gì tìm lý do? Ngươi muốn trả thù, ta phụng bồi là được."

Hành động của nàng, khiến người Tang gia hoảng hốt.

"Tuyết Vũ!" Tam trưởng lão sợ hãi kêu.

Tang Tuyết Vũ sao có thể là đối thủ Doanh Trạch? Hành động như vậy sẽ chỉ làm chọc giận Doanh Trạch ra sát thủ!

"Đây không giống Tuyết Vũ ngày thường, Tuyết Vũ bình thường tuyệt sẽ không xúc động." Tam trưởng lão thầm nói.

Hắn không biết Tang Tuyết Vũ đã bị buộc bất đắc dĩ phải ra kế hiểm. Bởi vì nàng muốn bảo vệ người đó, bất kể người kia có phải là người đó hay không, nàng đều cần bảo vệ, không cho đối phương bị thương tổn.

"Tang Tuyết Vũ, ngươi làm gì!" Tang Dực Trần quýnh lên, cũng muốn đuổi theo.

Nhưng Tam trưởng lão gắt gao giữ chặt hắn lại, không cho hắn nhúc nhích.

Chỉ trong chớp mắt, Tang Tuyết Vũ đột nhiên ra tay hướng Doanh Trạch.

Mà Doanh Trạch lại không hề thay đổi ngồi lưng linh thú, ánh mắt lạnh lẽo quét tới Tang Tuyết Vũ: "Không biết tự lượng sức mình."

Mấy chữ nhàn nhạt xen lẫn lực lượng bàng bạc, như dời non lấp biển nghiền áp Tang Tuyết Vũ.

Nàng còn chưa tới gần Doanh Trạch, đã bị cỗ lực lượng đụng phải, nhịn không được phun ngụm máu, thân thể bay ngược ra ngoài.

"Tuyết Vũ!!!"

"Tuyết Vũ!"

Tam trưởng lão và Tang Dực Trần hoảng sợ hô vang lên không trung.

Cả người đau đớn như xương cốt gãy nát, Tang Tuyết Vũ không nghe thấy tiếng hô quan tâm, nàng chỉ cảm thấy mình bay theo gió, thấy mây trời Nhật Mộ thảo nguyên.

Đột nhiên bên hông nàng căng thẳng, cả người được ôm vào lòng. Nàng ngước mắt, thấy gương mặt Mộ Khinh Ca. "Là ngươi!" Đáy mắt nàng ẩn chứa khiếp sợ.

Mộ Khinh Ca lạnh lẽo nhìn nàng, giơ tay lau vết máu bên khóe miệng nàng, một viên đan dược đột ngột xuất hiện trực tiếp nhét vào mồm Tang Tuyết Vũ, ra lệnh: "Ăn."

Tang Tuyết Vũ không phản kháng, ngoan ngoãn nuốt đan dược. Nhìn chằm chằm mặt Mộ Khinh Ca, hốc mắt ửng đỏ.

Biểu cảm hệt như hài tử bị ủy khuất, rốt cuộc tìm được chỗ dựa của mình.

Mộ Khinh Ca hơi nhíu mày, không hiểu hàm nghĩa trên biểu cảm Tang Tuyết Vũ.

Nàng mang Tang Tuyết Vũ đáp xuống nhẹ nhàng, đứng giữa Tang gia và Doanh gia.

"Tuyết Vũ, con không sao chứ?" Tam trưởng lão đột nhiên xông tới, hỏi thăm Tang Tuyết Vũ.

Tang Dực Trần cũng đồng thời chen tới, bắt lấy vai Tang Tuyết Vũ cẩn thận đánh giá. Sắc mặt hắn tái nhợt, phần nhiều là bị kinh hách.

Tang Tuyết Vũ dần tỉnh táo lại, chậm rãi lắc đầu với Tam trưởng lão. Ban đầu còn thấy xương đau như nứt, bây giờ tốt hơn nhiều, cơ hồ không còn đau đớn.

"Là đan dược kia!" Tang Tuyết Vũ lập tức hiểu, ánh mắt phức tạp nhìn bóng lưng thẳng tắp cách nàng không xa.

"Hắn là ai? Vì sao ta cảm thấy rất thân thiết vậy?" Tang Dực Trần xác định Tang Tuyết Vũ không sao, mới nhìn về phía bóng lưng hồng y như lửa.

Nội tâm Tang Tuyết Vũ đập bộp.

Mà Tam trưởng lão không chú ý, chỉ trách cứ Tang Tuyết Vũ: "Tuyết Vũ sao con lại xúc động như thế? Thật sự không muốn sống nữa sao?"

"Tang Tuyết Vũ, nếu ngươi họ Tang, thì đừng có hành động xúc động, không sợ liên lụy Tang gia chúng ta sao?" Sắc mặt Tang Chỉ Lan cũng hơi trắng bệch, ngữ khí khắc nghiệt chỉ trích.

Nhưng hiện tại, Tang Tuyết Vũ chẳng muốn trả lời, chỉ lo lắng nhìn về phía Mộ Khinh Ca.

Chú ý tới tầm mắt nàng, Tam trưởng lão nghi hoặc hỏi: "Hắn là..."

"Ngươi là ai? Dám nhúng tay vào chuyện của ta?" Doanh Trạch chất vấn, âm thanh như băng trùy đâm vào tai mọi người.

Mộ Khinh Ca khoanh tay đứng, mi tâm cuồng ngạo không hề giảm bớt. Nàng cười lạnh lùng, khiêu khích: "Thế nào? Doanh Xuyên trở về không nói được, chẳng lẽ không tự viết được sao? Hắn ta không nói cho ngươi kẻ cắt lưỡi hắn mặc y phục gì diện mạo thế nào sao?"

"Thì ra là ngươi!" Con ngươi Doanh Trạch hơi co lại, lệ khí quanh thân càng nặng.

"Công tử hồng y tuấn mỹ khuynh thế này rốt cuộc là ai?"

"Ai biết, chưa bao giờ thấy qua, cũng chưa từng nghe qua gia tộc nào có công tử thiên nhân chi tư như vậy."

"Quả thật tuấn mỹ phi phàm, quang hoa lóng lánh, như mặt trời chói mắt người nhìn."

Tiếng bàn tán nổi lên xôn xao.

"Tuyết Vũ, hắn là ai? Hắn mới là người làm Doanh Xuyên bị thương? Ngươi vì sao lại bao che cho hắn?" Tang Dực Trần hỏi.

"Câm miệng!" Đột nhiên Tang Tuyết Vũ nghiêm khắc trừng hắn.

Tang Dực Trần sửng sốt, Tang Tuyết Vũ chưa bao giờ quát mắng hắn như thế.

"Là... là..." Trong đôi mắt Tang Tuyết Vũ bao hàm cảm xúc phức tạp.

Mà lúc này thanh âm Doanh Trạch vang lên lần hai: "Hãy xưng tên ra."

Hắn vừa dứt lời, tiếng bước chân đồng loạt tới.

Đám người vây xem nhanh chóng bị tách ra. Một đám người có tổ chức mặc áo giáp đen, khí chất lạnh lùng sát khí xuất hiện.

"Là Long Nha!"

"Đúng là Long Nha!"

"Bọn họ sao lại xuất hiện ở đây?"

Có người nhận ra thân phận bọn họ.

"Mau xem, đó là thống lĩnh Long Nha Mặc đại nhân!"

Cũng có người nhận ra Mặc Dương.

"Cư nhiên là Long Nha? Bọn họ cư nhiên nghe tin mà đến?" Tam trưởng lão khiếp sợ.

Tận mắt nhìn thấy Long Nha Vệ, trong lòng hắn càng muốn hợp tác với Long Nha. Đội ngũ có tố chất như vậy, so với ám vệ do đại gia tộc tỉ mỉ bồi dưỡng chỉ có hơn chứ không kém.

Tinh khí thần đều thể hiện ra, không giống người thường!

"Đây là Long Nha sao?" Tang Tuyết Vũ cũng khiếp sợ nhìn đoàn người đột nhiên xuất hiện.

Tang Dực Trần cũng quên mất lời nói bị đánh gãy của Tang Tuyết Vũ, há mồm nhìn Long Nha Vệ khí thế hơn người.

"Bọn họ chính là Long Nha Vệ? Thật là lợi hại!" Tang Chỉ Lan nhỏ giọng nói, khó nén tò mò và khiếp sợ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play