Hắn đẩy hai người hầu bị thương ra, nở nụ cười giảo hoạt nhìn Tang Tuyết Vũ: "Tuyết Vũ, có phải hiện tại ngươi cảm thấy mình hơi mệt mỏi không? Linh lực dần dần biến mất?"
Tang Tuyết Vũ chợt lóe quang mang mịt mờ trong mắt, mặt đẹp căng thẳng.
Mà Mộ Khinh Ca núp trong góc tối, ánh mắt chợt lóe tương tự nhìn Tang Tuyết Vũ. Sống lưng nàng ấy thẳng tắp không hề tỏ ra suy yếu.
Nhưng lời Doanh Xuyên nói vẫn khiến Mộ Khinh Ca nhận ra một tia khác trước.
Thanh âm Doanh Xuyên tiếp tục vang lên: "Ngươi cho rằng ta không biết kiếm pháp phong hoa tuyết nguyệt của ngươi có năng lực làm chậm? Biết rõ không phải đối thủ của ngươi còn muốn lên, ta không phải ngốc. Nói thật cho ngươi biết, mặt ngoài hai tên đấy triền đấu với ngươi, thực tế trong lúc đánh nhau đã rắc xuống dược phấn vô sắc vô vị. Tác dụng của dược phấn chính là khắc chế linh lực vận chuyển, khiến ngươi trở nên suy yếu vô lực, không thể phản kháng."
Nếu có thể, hiện tại nàng muốn gi3t ch3t tiểu nhân đê tiện hắn!
Chỉ là thân thể nàng y như lời Doanh Xuyên nói, suy yếu đi nhiều. Thậm chí cổ tay cầm chuôi kiếm giấu dưới tay áo đang run rẩy.
Hiện giờ nàng nỏ mạnh hết đà, chống đỡ hoàn toàn bằng ý chí.
"Đê tiện? Không, chỉ có thể nói lên quyết tâm ta phải có được ngươi! Chờ ngươi trở thành nữ nhân của ta, ngươi sẽ cảm tạ ta." Doanh Xuyên càng thêm đắc ý.
"Cảm tạ ngươi? Hừ!" Tang Tuyết Vũ cười châm chọc.
Doanh Xuyên chú ý tới cơ thể Tang Tuyết Vũ run rẩy, hắn chậm rãi đi tới chỗ nàng, vừa đi vừa nói: "Đương nhiên phải cảm tạ ta. Chờ ngươi trở thành nữ nhân của ta, trở thành tức phụ Doanh gia, ngươi không cần vất vả gánh vác Tang gia, tập trung sinh nhi dục nữ cho ta là được rồi! Ha ha ha ha!!!"
Doanh Xuyên cười bừa bãi.
Lúc hắn tới gần Tang Tuyết Vũ, Tang Tuyết Vũ dùng hết sức lực cuối cùng chém một kiếm ra.
Kiếm quang hiện lên, Doanh Xuyên sợ tới mức nhanh chóng nhảy ra sau, hiểm hiểm tránh được kiếm của Tang Tuyết Vũ. Nhưng sau khi Tang Tuyết Vũ chém một kiếm ra, cũng vô lực chống đỡ. Kiếm quang chợt lóe, thần kiếm biến mất trở lại thành chiếc nhẫn trên tay nàng.
Mà bản thân nàng thì lảo đảo vài bước, xém chút té ngã.
Doanh Xuyên lấy lại tinh thần, nhìn thấy Tang Tuyết Vũ chật vật, lập tức đắc ý: "Ngươi còn muốn phản kháng? Ta nói cho ngươi, hôm nay không ai thay đổi được vận mệnh ngươi đâu!"
"Tang cô nương, thì ra cô nương ở đây."
Doanh Xuyên vừa dứt lời, một thanh âm réo rắt truyền tới.
Trong thanh âm còn kèm theo một tia kinh hỉ.
Doanh Xuyên và Tang Tuyết Vũ đều nhìn người tới. Chỉ thấy ở đầu hẻm có một người tuyệt sắc phi y đi ra. Tư dung hiếm có, khí chất càng xuất sắc khiến người vừa gặp khó quên. Hồng y quyến rũ mặc lên người tựa thiên thành hồn nhiên, lập tức kéo thấp hồng bào Doanh Xuyên đang mặc.
Sự so sánh mãnh liệt hệt như giữa thiên nga và vịt đực.
"Là ngươi!" Trong mắt Tang Tuyết Vũ hơi co lại, lập tức nhận ra Mộ Khinh Ca.
Hai người từng gặp mặt một lần trước tấm bia Phượng Hoàng Bảng. Chỉ là nàng chưa từng báo tên tuổi, sao người này biết được?
Lúc Tang Tuyết Vũ nghi hoặc, Mộ Khinh Ca lại chạy tới bên nàng cười cười, sau đó lại nở nụ cười xán lạn nhìn Doanh Xuyên: "Vị công tử này là..."
Sắc mặt Doanh Xuyên lại âm trầm, nói: "Cút sang một bên! Không thấy bổn thiếu đang làm việc sao?"
Nụ cười Mộ Khinh Ca không thay đổi: "Thì ra công tử đang làm việc, vậy chúng ta không quấy rầy." Nói xong nàng nâng Tang Tuyết Vũ dậy, định rời đi.
Bị một người xa lạ mới gặp một lần đột nhiên thân mật đỡ lấy, khiến Tang Tuyết Vũ chấn động.
Mà Doanh Xuyên nhìn thấy, giữa trán che phủ khói mù, lạnh lùng nói: "Buông nàng ra! Nữ nhân của ta há ngươi có thể sờ? Xem ra ngươi muốn đi, phải để đôi tay của ngươi lại."
"Doanh Xuyên, ngươi đừng có xằng bậy, làm thương người vô tội!" Tang Tuyết Vũ vừa nghe, lạnh giọng cảnh cáo.
Tang Tuyết Vũ bảo vệ khiến ngũ quan Doanh Xuyên trở nên dữ tợn: "Được lắm! Ngươi còn nói chuyện thay hắn! Đôi cẩu nam nữ các ngươi chắc chắn có tư tình, ta còn tưởng Tang Tuyết Vũ ngươi ngọc khiết băng thanh, không ngờ ngươi cư nhiên âm thầm giấu tình nhân! Đúng là lả lơi, ta nhổ!"
"Ngươi nói bậy!" Tang Tuyết Vũ tức giận đến mặt đỏ lên.
Mộ Khinh Ca lạnh mắt, nhàn nhạt nói: "Miệng chó không phun được ngà voi."
Dứt lời ngân quang chợt lóe, một đường màu bạc lấy thế sét đánh không kịp bưng tai phóng tới Doanh Xuyên.
"A!" Động tác cực nhanh khiến người căn bản không thấy rõ, không thể phản ứng. Chỉ nghe thấy Doanh Xuyên thống khổ la lên, đôi tay bưng lấy mồm miệng máu chảy đầm đìa.
"A a!!! A!!!" Doanh Xuyên đau đến khó nói nên lời, khiếp đảm sợ hãi oán hận pha trộn vào nhau.
Mà hai người hầu của hắn cũng vô cùng kinh hoảng, quên mất nên làm gì.
Tang Tuyết Vũ há hốc mồm nhìn một màn này. Nàng không thể tin tưởng người bên cạnh cư nhiên cắt lưỡi Doanh Xuyên! Cắt một phát không hề do dự?
Hắn rốt cuộc có biết người bị hắn cắt lưỡi là ai không?
"Hắn là thân đệ của Doanh Trạch." Tang Tuyết Vũ phục hồi tinh thần, lo lắng nhắc nhở Mộ Khinh Ca.
Trước đó Mộ Khinh Ca có suy đoán về thân phận Doanh Xuyên. Nghe Tang Tuyết Vũ nói cũng không thấy gì ngoài ý muốn. Nhưng bởi vì hắn là đệ đệ Doanh Trạch thì có thể làm gì thì làm sao?
Mộ Khinh Ca cười lạnh.
Nàng vung tay lên, Nguyên Nguyệt đột nhiên xuất hiện trong hẻm.
Thiếu niên áo tím xinh đẹp đến tận cùng đột ngột xuất hiện, giữa trán hắn điểm nốt chu sa đỏ tươi như lửa.
Tròng mắt Tang Tuyết Vũ đột nhiên co rụt lại, thanh âm cực kỳ nhỏ thở nhẹ ra câu: "Dị hỏa!"
Mộ Khinh Ca kinh ngạc nhìn nàng, Nguyên Nguyên cũng ném ánh mắt tò mò tới, sau đó cười xán lạn với Mộ Khinh Ca: "Lão đại, có gì phân phó?"
Mộ Khinh Ca hất cằm hướng ba người Doanh Xuyên, phân phó Nguyên Nguyên: "Dạy dỗ bọn chúng cách làm người, không đánh ch3t là được."
Nguyên Nguyên sáng mắt, xắn tay áo hưng phấn nói: "Bảo đảm hoàn thành nhiệm vụ!" Nói xong thân ảnh nhoáng lên vọt tới.
Mộ Khinh Ca đỡ Tang Tuyết Vũ đang khiếp sợ xoay người rời khỏi ngõ nhỏ, nhàn nhạt để lại một câu: "Đánh xong thì về, đừng có chạy loạn."
"Đã biết, lão đại!!!" Thanh âm Nguyên Nguyên siêu cấp hưng phấn bay tới cùng với tiếng kêu thảm thiết của ba người.
Tang Tuyết Vũ hoảng hốt, bị Mộ Khinh Ca mang đi.
Mộ Khinh Ca trực tiếp đưa nàng tới một tiệm cơm. Dùng thỏi vàng muốn đặt nhã gian không cho ai quấy rầy.
Vào nhã gian, Mộ Khinh Ca trực tiếp bắt mạch cho Tang Tuyết Vũ, sau đó nói: "Không phải dược vật lợi hại gì, qua một canh giờ là dược lực sẽ qua. Tang cô nương nếu không vội có thể đợi ở đây một hồi, chờ dược lực đi qua rồi vận chuyển linh lực một vòng, xác định không bị gì rồi hẵng rời đi."
Nói xong, nàng đưa một chén trà nóng tới.
Nhìn trà ấm trước mặt mình, Tang Tuyết Vũ ngước mắt về phía Mộ Khinh Ca: "Doanh Trạch là đệ tứ Thanh Anh Bảng, là khôi thủ thế hệ trẻ Doanh gia. Tu vi tuyên bố ra ngoài là Ngân cảnh tầng bốn. Doanh Xuyên là thân đệ hắn, rất được sủng ái. Hôm nay cắt lưỡi Doanh Xuyên, hắn sẽ không bỏ qua, Doanh Trạch càng sẽ không thiện bãi cam hưu."
(*) Thiện bãi cam hưu (善罢甘休): Cam tâm tình nguyện bỏ qua/chấm dứt. Ý chỉ mọi người vui vẻ chấm dứt tranh cãi, không khiến tình hình kéo dài nữa.
"Gây phiền phức cho Tang cô nương sao?" Thần sắc Mộ Khinh Ca bình tĩnh, rót cho mình chén trà.
Tang Tuyết Vũ chậm rãi lắc đầu: "Ngươi vì cứu ta, chuyện này ta sẽ không đứng ngoài cuộc. Ta chỉ muốn nhắc nhở công tử, Doanh gia cường thế trước nay đều duy ngã độc tôn. Thanh danh Doanh Trạch càng là như thế. Kẻ có gan khiêu khích hắn đều có kết cục thê thảm. Công tử phải cẩn thận đề phòng. Ít nhất trước khi ta giải quyết chuyện này, đừng chạm trán Doanh Trạch."
Câu trả lời bất ngờ khiến Mộ Khinh Ca giương mắt hiếu kỳ: "Tang cô nương sẽ giải quyết thế nào?"
Tang Tuyết Vũ mím môi: "Nếu công tử biết tên ta, hẳn đã đoán được thân phận của ta. Tang gia và Doanh gia đều là Cổ tộc, đợi ta trở về gia tộc báo trưởng lão, hội trưởng lão sẽ đi giải thích với Doanh gia, hóa giải ân oán."
Một điều nhịn chín điều lành sao?
Mộ Khinh Ca chậm rãi rũ mắt, nâng chén trà lên nhẹ nhấp bên môi.
Từ lúc ban đầu Tang Tuyết Vũ đã nhường nhịn Doanh Xuyên. Cho dù cảnh cáo cũng chưa từng chân chính xúc phạm tới hắn. Mà phương pháp giải quyết vẫn là chuyện lớn hóa nhỏ.
Dựa vào trưởng bối gia tộc đi giải thích, khiến Doanh gia hiểu nguyên nhân chuyện này là do Doanh Xuyên khơi mào. Sau đó Tang gia lại hiến hai kiện thần binh làm bồi thường chuyện cắt lưỡi Doanh Xuyên, hóa giải chuyện này sao?
Đáy mắt Mộ Khinh Ca phiếm ra một tầng lãnh quang, thầm nghĩ: Tang gia quả thật suy đồi đến tình trạng này rồi sao?
Nàng thả nhẹ chén trà, bình thản nói: "Tang cô nương đã nói Doanh gia cường thế duy ngã độc tôn, sao có thể chấp nhận Tang gia giải thích? Tang cô nương làm thế không sợ Doanh gia nhân cơ hội công phu sư tử ngoạm, đưa ra yêu cầu quá mức sao?"
Tang Tuyết Vũ buồn rầu.
Nàng sao không lo lắng chứ? Nhưng có cách nào? Tang gia không thể đắc tội Doanh gia, nếu không sẽ nghênh đón tính đả kích hủy diệt.
"Công tử yên tâm, nguyên nhân là do ta, công tử chỉ gặp chuyện bất bình ra tay tương trợ. Tang Tuyết Vũ không phải người vong ân phụ nghĩa, tuyệt sẽ không liên lụy đến công tử. Chuyện này ta nhất định sẽ xử lý tốt." Tang Tuyết Vũ bảo đảm với Mộ Khinh Ca.
"Chắc cô nương không định nghĩ rằng thật sự đường cùng thì ủy thân gả thấp cho Doanh Xuyên đấy chứ?" Mộ Khinh Ca nhìn nàng nói.
Trái tim Tang Tuyết Vũ run rẩy.
Nàng đúng là nghĩ như vậy, không ngờ bị Mộ Khinh Ca trực tiếp nhìn thấu.
Mộ Khinh Ca cười bình đạm: "Lưỡi Doanh Xuyên là ta cắt, người cũng là ta phái người đánh. Nếu Doanh gia muốn tìm người báo thù, thì cứ bảo chúng tới tìm ta."
Tang Tuyết Vũ khiếp sợ nhìn nàng, không rõ nàng lấy tự tin từ đâu ra.
Chọc đến Doanh gia, cho dù hắn có thể thắng Doanh Xuyên, nhưng người lợi hại hơn trong Doanh gia rất nhiều. Những Ngân cảnh tầng năm, tầng sáu, thậm chí trưởng lão Kim cảnh, cộng thêm tiểu gia tộc khác, rất nhiều.
"Công tử, ngươi có lẽ không biết Doanh gia đại biểu cho cái gì." Tang Tuyết Vũ vội vàng muốn giải thích.
Nhưng Mộ Khinh Ca lại đứng lên, đánh gãy lời nàng.
Nàng nhìn Tang Tuyết Vũ, ngữ khí bình tĩnh: "Tang cô nương vẫn luôn không hỏi họ tên ta và ý đồ ta đến, tâm ý của ngươi ta cảm nhận được. Nhưng ta không phải loại người dám làm không dám nhận. Nếu chuyện do ta làm, thì khi Doanh gia tìm tới, Tang cô nương cứ việc nói thật, không cần giấu giếm thay ta."
"Ngươi..." Tang Tuyết Vũ ngơ ngẩn nhìn nàng.
Mộ Khinh Ca thở dài.
Đối với Tang Tuyết Vũ, nội tâm nàng không hy vọng nàng ấy bị thương tổn. Nếu không, sao nàng lại xen vào việc người khác. Nếu quản, vậy nàng sẽ không buông tay giữa chừng.
"Ta gọi là Mộ Khinh Ca. Nếu Doanh gia tới hỏi, ngươi hãy nói cho chúng." Mộ Khinh Ca dứt lời, xoay người rời khỏi nhã gian.
Thẳng đến khi thanh âm đóng cửa phòng vang lên, Tang Tuyết Vũ mới tỉnh táo lại.
Nàng cạch một phát đứng bật dậy, thần sắc đại biến: "Mộ Khinh Ca! Đó là Mộ Khinh Ca?"
Tang Tuyết Vũ như bị k1ch thích cực lớn, lao ra khỏi phòng, nhưng trên hành lang đã không còn thân ảnh Mộ Khinh Ca.
Tang Tuyết Vũ chưa hết kinh hãi, thì thầm: "Mộ Khinh Ca, sẽ là Mộ Khinh Ca đó sao? Tỷ ấy..." Đôi mắt Tang Tuyết Vũ đột nhiên nhiễm tầng sương mù, đáy mắt luôn bình tĩnh ẩn ẩn kích động.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT