Edit: Diệp Lưu Nhiên

Hoàng hôn buông xuống, sắc trời đổi màu.

Mặt trời lặn bên bãi cỏ lau cực kỳ mỹ lệ, đám mây trên trời cũng nhiễm màu sắc mỹ lệ ấy.

Nha hoàn Tô tiểu thư dần tỉnh lại, đầu óc choáng váng, tầm mắt hơi mơ hồ.

Sau khi nàng hoàn toàn thanh tỉnh, sắc mặt biến đổi, hô lớn: "Tiểu thư! Tiểu thư!!!"

Nàng bò dậy trên mặt đất, tay chân hoảng loạn nhảy vào bãi cỏ lau.

Nàng đột nhiên té xỉu, tiểu thư chậm chạp chưa về, tất nhiên là đã xảy ra chuyện!

"Tiểu thư... Tiểu thư... Ta là Tiểu Bình! Tiểu thư... Ngài ở đâu... Ngài đáp lại ta một tiếng đi..." Nàng vừa chạy vừa hô, hy vọng được tiểu thư nhà mình đáp lại.

Cuối cùng nàng gạt cỏ lau che đậy tầm mắt ra, thấy một bóng người nằm trên cỏ lau đã rạp xuống tạo thành bãi đất trống.

Tiểu thư nhà nàng không mảnh vải che thân, trên mặt còn lụa đỏ, an tĩnh giống như mất đi sinh mệnh.

"A!!!" Tiểu Bình thét lên kinh hách.

Dấu vết trên da tiểu thư, nàng không khó suy đoán ra tiểu thư gặp chuyện gì.

Lập tức, nàng cảm thấy như trời sập.

Nàng khóc hô, nghiêng ngả lảo đảo chạy đến quỳ trước mặt Tô tiểu thư, hoảng loạn cởi áo ngoài của mình đắp cho tiểu thư, lại kéo xuống lụa đỏ trên mặt nàng: "Tiểu thư, ngài làm sao vậy! Tiểu thư ngài nói chuyện với nô tỳ đi!"

Ánh mắt Tô tiểu thư dại ra, con ngươi tro tàn. Vô luận Tiểu Bình hô kêu thế nào, nàng đều không có phản ứng.

Cảm giác bị xé rách dưới thân đã không còn mãnh liệt, nhưng không thể làm nàng quên được cơ thể đã xảy ra chuyện gì.

"Tiểu thư, ngài nói cho Tiểu Bình, rốt cuộc là súc sinh nào làm!" Tiểu Bình nâng Tô tiểu thư dậy, ôm vào lòng mình, khóc giàn giụa.

Là ai làm?

Lời này khiến ánh mắt tan rã của Tô tiểu thư xuất hiện một tia tụ quang.

Nàng tràn ngập hận ý vô tận, thanh âm nghẹn ngào: "Mộ Khinh Ca ta muốn ngươi không được chết tử tế!"

...

"Lạc Phong, người chạy đi đâu vậy?" Mộ Thần nhìn Mộ Lạc Phong hoang mang rối loạn chạy về, kinh ngạc hỏi.

"Ta, ta chỉ tùy ý đi dạo một chút." Thần sắc Mộ Lạc Phong hoảng loạn.

Mộ Thần nghi hoặc đánh giá Mộ Lạc Phong, thấy y phục gã hỗn độn bèn hỏi: "Người vừa làm gì, y phục lung tung vậy?"

"Không có gì, không có gì." Mộ Lạc Phong tùy ý nói. Bây giờ gã không muốn đối mặt Mộ Thần chất vấn, nói: "Tộc thúc, nếu không có chuyện gì, ta đây về nghỉ ngơi trước."

"Từ đã." Khi Mộ Lạc Phong muốn rời đi, Mộ Thần lại gọi gã.

Sống lưng Mộ Lạc Phong cứng đờ, đưa lưng về phía Mộ Thần, thần sắc hoảng loạn, tròng mắt loạn chuyển. Gã thực sợ hãi Mộ Thần nhìn ra cái gì.

"Chúng ta phải đi, chờ người hồi lâu. Đồ đạc của người đều thu xếp xong, bọn Mộ Bằng cũng đã tới chỗ Truyền Tống Trận chờ chúng ta, đi theo ta." Mộ Thần nói.

Đi?

Mộ Lạc Phong thấy Mộ Thần không phải muốn truy vấn gã, nhẹ nhàng thở ra.

Nhưng đột nhiên phải đi, gã vẫn không tiếp thu được. Nếu đi bây giờ, chẳng phải gã không thể nhìn thấy kết cục thê thảm của Mộ Khinh Ca?

Gã rất muốn để bọn Mộ Thần nhìn xem, kẻ được bọn họ tán thưởng không dứt bị chật vật như chó nhà có tang, cuối cùng bị giết chết chỉ bởi mưu kế nho nhỏ của mình.

"Lạc Phong, có phải người gạt ta chuyện gì không?" Mộ Lạc Phong trầm mặc, khiến Mộ Thần dò hỏi.

Mộ Lạc Phong tỉnh táo lại, xoay người lắc đầu: "Không có! Ta sao có việc gạt Tộc thúc được?"

Mộ Thần nhìn gã thật sâu, gật đầu nói: "Không có thì tốt, đi thôi."

Nói xong, hắn xoay người ra ngoài khách điếm.

Mộ Lạc Phong chỉ có thể đi theo, nội tâm cực kỳ không cam lòng. Gã muốn tận mắt chứng kiến Mộ Khinh Ca chật vật và tử vong, nhưng lại không có lý do nào bảo bọn Mộ Thần ở lại.

Ra khỏi khách điếm, Mộ Lạc Phong thầm cắn răng: "Hừ, Mộ Khinh Ca, hy vọng ngươi hưởng thụ món quà ta để lại cho ngươi. Gặp lại... không, không có gặp lại." Gã nở nụ cười âm lãnh, trong mắt tràn ngập sát ý ngưng thực.

Mộ Thần đi ở phía trước, ẩn ẩn cảm thấy không đúng, lúc xoay người nhìn qua, Mộ Lạc Phong đã thu liễm cảm xúc hướng hắn nở nụ cười đơn thuần vô tội.

Cuối cùng, Mộ Thần không nói gì thêm, mang theo Mộ Lạc Phong đi vào Truyền Tống Trận An Mô Thành.

Khi tiến vào Truyền Tống Trận, Mộ Thần quay lại nhìn An Mô Thành. Thầm nói: "Mộ Khinh Ca, ta nhớ kỹ ngươi. Hy vọng lần sau gặp lại, ngươi có thể mang đến cho ta kinh hỉ lớn hơn."

Hắn bước một chân vào Truyền Tống Trận, quang mang nổi lên bốn phía bao lấy thân ảnh bọn họ, biến mất trong đó.

Bọn họ vừa đi, một đội nhân mã khác vội vã vọt tới.

Đến gần mới phát hiện, người tới không chỉ thị vệ Nghiêm gia, còn có thị vê Tô gia.

"Lập tức phong tỏa Truyền Tống Trận, phong bế cửa thành. Không có sự cho phép của hai nhà Tô Nghiêm, không ai được rời đi!" Người dẫn đầu vừa đến lập tức tuyên bố mệnh lệnh mới nhất của hai nhà Nghiêm Tô.

Vẻ mặt hắn nghiêm túc, truyền đạt tin tức ra bốn phía.

Đó chính là, An Mô Thành đã xảy ra chuyện!

Biến cố đột ngột, cửa thành phong tỏa, số lượng thị vệ hai nhà Tô Nghiêm nhiều thêm. Truyền Tống Trận dừng sử dụng, khiến vốn là không khí hỉ sự vui mừng bị nhiễm mấy phần khói mù.

Ở trong khách điếm Long đặt, Mộ Khinh Ca hơi nhíu mày hỏi: "Bên ngoài có chuyện gì?"

Nàng vừa dứt lời, Huyễn Khuê lập tức tiến vào.

"Thiếu chủ, đã xảy ra chuyện." Hắn vừa vào, sắc mặt khó coi.

Huyễn Nhã quở mắng: "Ở trước mặt thiếu chủ không được hoang mang rối loạn, có chuyện chậm rãi nói."

Huyễn Khuê rũ mắt, hối hận mình vừa rồi lỗ mãng.

"Có chuyện gì?" Mộ Khinh Ca buông tách trà trong tay, nhìn về phía Huyễn Khuê.

Mộ Khinh Ca hỏi xong, Huyễn Khuê mới ngẩng đầu nói: "Hai nhà Tô Nghiêm đột nhiên đóng cửa tòa thành và Truyền Tống Trận, cấm chế không cho bất luận kẻ nào ra vào. Còn phái rất nhiều người lục soát từng nhà. Nói là muốn tìm một kẻ tên là Mộ Khinh Ca."

Huyễn Khuê nói xong, nhìn về phía Mộ Khinh Ca.

Tuyết Gia và Huyễn Nhã, Hoa Nguyệt đều nhìn về phía nàng.

Đôi mắt thấu triệt hơi lóe, Mộ Khinh Ca cũng cảm thấy kinh ngạc: "Tìm ta?" Nàng không nhớ rõ mình có làm chuyện gì mà khiến hai nhà Tô Nghiêm bỏ công sức tìm nàng.

Huyễn Nhã nhìn về phía Huyễn Khuê: "Hỏi thăm bọn họ tìm Thiếu chủ có chuyện gì không?"

Huyễn Khuê lắc đầu: "Ta thấy mặt mũi bọn họ lạnh lẽo, khẳng định không phải chuyện gì tốt."

"Bọn họ chỉ nói muốn tìm Mộ Khinh Ca, không có miêu tả tướng mạo sao?" Đầu ngón tay Mộ Khinh Ca nhẹ gõ lên mặt bàn, nhàn nhạt hỏi.

Nàng vừa nhắc nhở, khiến ánh mắt Huyễn Nhã và Tuyết Gia sáng ngời nhìn về phía Huyễn Khuê, chờ hắn trả lời.

Huyễn Khuê lắc đầu: "Không có. Bọn họ chỉ hỏi thăm tên Mộ Khinh Ca, cũng không miêu tả bề ngoài."

Mộ Khinh Ca thả chân đang vắt xuống, chậm rãi đứng dậy chắp tay sau lưng, đi đến bên cửa số. Lòng bàn tay nhẹ cọ xát chỉ bộ, nàng nhìn cảnh sắc bên ngoài, nói với Huyễn Khuê: "Đi xem Mộ Lạc Phong bên đó làm gì."

"Không cần đi. Ta vừa mới trở về từ bên kia, bọn họ đã rời đi trước khi hai nhà Tô Nghiêm phong thành." Long nhanh chóng rảo bước vào phòng Mộ Khinh Ca, nhìn bóng lưng Mộ Khinh Ca nói.

"Đi rồi?" Mộ Khinh Ca nheo mắt, khóe miệng giương lên nụ cười như có như không.

Huyễn Nhã tiến lên trước một bước, hỏi: "Thiếu chủ, ngài hoài nghi chuyện này có liên quan đến Mộ Lạc Phong?"

Mộ Khinh Ca nhếch mép: "Không phải hoài nghi, là chắc chắn."

Nàng xoay người nhìn năm người trong phòng, đôi mắt thanh thấu đảo qua bọn họ: "Hôm qua ta vừa đến An Mô Thành, vẫn luôn không ra ngoài. Ngoại trừ các ngươi thì chỉ tiếp xúc đến nhóm Mộ Lạc Phong. Có thể biết được tên ta, ngoại trừ các ngươi cũng chỉ có bọn họ. Có thể biến ta đột nhiên "nổi tiếng" khắp An Mô Thành, bên kia không thể không có công."

Nàng phân tích khiến năm người không thể nào phản bác.

Bởi vì ngoại trừ khả năng này, lại không có khả năng khác!

"Điều ta không xác định chỉ có hai điểm." Mộ Khinh Ca vươn ra hai ngón tay, chậm rãi nói: "Thứ nhất, rốt cuộc bọn họ làm cái gì mà khiến ta trở thành bia ngắm bị chỉ trích. Thứ hai, chuyện này là do một mình Mộ Lạc Phong làm, hay là có Mộ Thần Mộ Bằng tham dự."

Long trầm mặc một chút, mở miệng: "Mộ Bằng thoạt nhìn không giống người đâm lén sau lưng, ta đi cùng hắn bồi tỷ đệ Huyễn Nhã tới đây, hiểu biết đôi chút. Về phần Mộ Thần... hắn có vẻ là người lỗi lạc. Nhưng Mộ Lạc Phong, hừ, ta vừa nhìn đã không thấy trông giống người tốt."

Huyễn Nhã tán thành.

Nàng gật đầu nói: "Thiếu chủ, Mộ Thần và Mộ Bằng đích xác không giống như người sẽ chơi trò ám chiêu."

"Buổi sáng ta mới từ chối hợp tác bọn họ, buổi chiều đã thành bia ngắm. Mà bọn họ lại vừa vặn rời đi, cơ hội đối chất đều không có. Mọi chuyện còn chưa sáng tỏ, đừng phán đoán quá sớm." Mộ Khinh Ca bình thản đạm nhiên.

"Thiếu chủ, nếu không ta ra ngoài dò la xem rốt cuộc có chuyện gì." Huyễn Khuê nói.

Mộ Khinh Ca lắc đầu, nàng nở nụ cười ngạo nghễ: "Chờ họ tìm, chẳng bằng ta tự mình tới cửa, đi hỏi một chút đến tột cùng xảy ra chuyện gì."

"Thiếu chủ ngài muốn đích thân đi?" Tuyết Gia thất thanh.

Giọng nói không che giấu quan tâm và khẩn trương.

Mộ Khinh Ca gật đầu.

Long cảm thấy không ổn, ngăn cản nói: "Thiếu chủ, hai nhà Tô Nghiêm dụng ý không rõ, ngài đi chẳng phải là đưa dê vào miệng cọp?"

Mộ Khinh Ca cười càng sâu, giữa hàng lông mày là tự tin cuồng ngạo: "Vậy phải xem con cọp đó có thể nuốt nổi con dê này không."

Sự tự tin và bình tĩnh thong dong tựa như mang sức cuốn hút trí mạng, có thể lây nhiễm người khác.

Phảng phất chỉ cần có Mộ Khinh Ca nàng ở, thì sẽ không có chuyện gì làm khó được họ!

Cặp mắt ưng của Huyễn Khuê hiện lên một tia kính nể.

Hắn cảm thấy tỷ tỷ mình lựa chọn thật sự quá chuẩn! Đi theo chủ tử Mộ Khinh Ca, so với đi theo tên hèn nhát Mộ Lạc Phong tốt hơn nhiều!

"Nếu thiếu chủ quyết ý, ta sẽ đi cùng thiếu chủ một chuyến." Long chủ động đề nghị.

"Ta cũng đi." Huyễn Khuê vội vàng nói.

"Thiếu chủ, còn có ta."

"Ta cũng đi với thiếu chủ."

"Tiểu tước gia, đừng quên Hoa Nguyệt."

Tuyết Gia, Huyễn Nhã, Hoa Nguyệt đều biểu lộ thái độ.

Mộ Khinh Ca buồn cười nói: "Chúng ta đi lý luận, đâu phải đi đánh nhau, không cần mang nhiều người theo làm gì."

"Tổng không thể để mình ngài đi được." Long kiên trì.

Mộ Khinh Ca cạn từ, thật ra một mình nàng đi là an toàn nhất. Thật sự không được thì nàng trốn là xong. Nhưng lời này không thể nói.

Nàng trầm mặc một lát, rốt cuộc gật đầu: "Được rồi. Vậy Huyễn Khuê đi cùng ta một chuyến. Những người khác chờ ở đây."

Nàng nghĩ nghĩ rồi nói: "Nếu trong hai canh giờ ta không trở về, các người nghĩ cách rời đi, chúng ta hẹn gặp nhau ở Vô Cực phủ." Nàng nói lời này chỉ là để chuẩn bị cho bất kỳ tình huống nào. Vạn nhất hai nhà Tô Nghiêm không nói lý, đánh nhau. Nàng mang theo Huyễn Khuê dẫn dụ họ rời đi, vừa lúc để bên này rời khỏi.

Hơn nữa chỉ cần mang một mình Huyễn Khuê, nàng vẫn thoát thân được.

Long vẫn kiên trì: "Thiếu chủ, ngài chỉ mang theo một mình Huyễn Khuê, ta lo lắng..."

"Ta ra mệnh lệnh, không phải thương lượng." Mộ Khinh Ca đánh gãy lời hắn, nhìn về phía Huyễn Khuê: "Đi thôi."

...

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play