Edit: Diệp Lưu Nhiên

"Đợi đã, ngươi dựa vào cái gì mà quyết định lựa chọn luôn?"

Mộ Lạc Phong tỉnh hồn lại, lớn tiếng chất vấn. Dưới đáy mắt hắn ẩn chứa một tia tham lam. Giờ khắc này hắn không chỉ muốn có được Huyễn Nhã, mà còn muốn cướp Tuyết Gia từ tay Mộ Khinh Ca.

Mộ Lạc Phong quét về phía Mộ Khinh Ca, mang theo hận ý sắc bén. "Các nàng đều là của ta, rõ ràng chính là của ta! Một tên quê mùa Lâm Xuyên cũng muốn tranh đoạt với ta?"

Lòng tham, dần thay đổi thành ghen ghét và hận.

Giờ khắc này ở trong lòng Mộ Lạc Phong, Mộ Khinh Ca chính là tiểu nhân dám đoạt của hắn!

Ánh mắt Mộ Lạc Phong tràn đầy hận ý, Mộ Khinh Ca không thèm để ý, thậm chí còn khịt mũi coi thường. Nàng không thèm dùng tâm kế chơi mưu kế với thể loại này.

Huyễn Nhã lựa chọn mình, khiến Mộ Khinh Ca cũng bị bất ngờ.

Nhưng mà nếu Huyễn Nhã đã lựa chọn nàng, vậy nàng đỡ phải lo lắng một nửa tấm bản đồ kia.

Đối mặt Mộ Lạc Phong chất vấn, Huyễn Nhã ngẩng đầu bình tĩnh nhìn hắn: "Huyễn Nhã cho rằng, Khinh Ca thiếu chủ càng thích hợp trở thành chủ nhân của Huyễn Nhã."

Lý do? Cần lý do sao, người sáng suốt đều có thể thấy rõ được chứ?

Sắc mặt Mộ Lạc Phong trầm xuống, biểu cảm Mộ Thần và Mộ Bằng đều không thể tốt hơn.

"Huyễn Nhã cô nương, cứ vậy quyết định có phải hơi qua loa rồi không? Phải biết rằng, rất nhiều lúc, tri nhân tri diện bất tri tâm. Thiếu chủ chúng ta tuy còn trẻ ngông cuồng, nhưng thẳng thắn chân thành, ngươi vẫn nên suy xét chút đi." Mộ Bằng đứng ra, giọng điệu mang theo ý vị khác.

Nghe hắn nói, Mộ Khinh Ca nở nụ cười. "Cái gì mà tri nhân tri diện bất tri tâm, là đang nói mình sao?"

"Này, ngươi nói cái gì mà tri nhân tri diện bất tri tâm?" Long trực tiếp nhảy ra chất vấn Mộ Bằng.

Mộ Bằng đã không còn hòa khí như trước, không muốn Mộ Lạc Phong cứ từ bỏ như vậy, hắn chỉ có thể tranh thủ cơ hội: "Ta chưa nói ai cả, chỉ là không hy vọng Huyễn Nhã cô nương sau này hối hận."

Mộ Lạc Phong thấy Mộ Bằng mở miệng, lập tức đắc ý: "Không sai." Hắn quay sang nhìn Huyễn Nhã, mỉm cười tự cho là soát khí nhất, ngữ khí chân thành: "Huyễn Nhã cô nương, ta mới là người mang mệnh chân long, cô nương ngàn vạn lần đừng bị ngụy long che mắt."

"Các ngươi nói ai là ngụy long? Thiếu chủ nhà chúng ta mới là chân long chân chính, ngụy long phải chỉ các ngươi mới đúng?" Long tức giận.

Hắn thân mang chức vị quan trọng, nhưng sống lâu trong Khổ Hải nên tài ăn nói đương nhiên không bằng.

Giờ phút này chỉ có dùng lồng ngực phập phồng và con mắt hung ác biểu đạt phẫn nộ của mình.

"Đúng là trò hay náo nhiệt." Đột nhiên, Mộ Khinh Ca trêu tức ra tiếng. Giọng điệu không hề che giấu trào phúng.

Nàng vừa nói, trong viện lập tức an tĩnh lại.

Tầm mắt mọi người đều nhất trí nhìn nàng, tựa hồ muốn xem kế tiếp nàng sẽ làm gì. Ai ngờ Mộ Khinh Ca chả có tí hứng thú nào với chuyện cãi mồm.

Khuôn mặt kia xém chút nữa không viết lên hai chữ "nhàm chán".

Nàng nói với Long: "Hà tất tự hạ thân phận, tranh chấp với loại người này?"

Long ngẩn ra, hơi không hiểu ý Mộ Khinh Ca. Tuyết Gia đi tới bên cạnh Long, ngữ khí nhu hòa: "Long thúc thúc, chúng ta vừa mới tới, chặng đường mỏi mệt, lại còn đói bụng nữa. Ngài tới An Mô Thành mấy ngày, không bằng dẫn chúng ta đi ăn chút gì đó đi."

"Này... Này..." Long kinh ngạc nhìn Tuyết Gia, rồi lại nhìn Mộ Khinh Ca. Hắn không rõ tại sao lại đi vào thời khắc mấu chốt chứ?

Tuyết Gia nhẹ nhàng lôi kéo cổ tay áo Long, ngăn cản hắn mở miệng lần hai.

Long ngơ ngác đi theo Tuyết Gia tới sau lưng Mộ Khinh Ca, không ngờ Mộ Lạc Phong lại mở miệng: "Từ đã, ngươi là hầu nô Khổ Hải đi? Ngươi muốn đi đâu? Ngươi phải ở lại, ta mới là chủ tử của ngươi!"

Hắn vừa nói lời này, sắc mặt Mộ Thần và Mộ Bằng đều biến đổi.

Ngay cả Mộ Khinh Ca cũng phóng ánh mắt lạnh băng về phía Mộ Lạc Phong. Cướp người, cướp đến trên đầu nàng?

"Thế nào? Một chủ tử giả còn khiến ngươi lưu luyến?" Mộ Lạc Phong mỉa mai.

Cặp mắt trong suốt của Tuyết Gia nhìn về phía Mộ Lạc Phong, ngữ khí bình tĩnh lạnh băng: "Chủ tử của Tuyết Gia chỉ có một mình Khinh Ca thiếu chủ, công tử thỉnh tự trọng."

"Ngươi gọi là Tuyết Gia? Tên không tệ." Mộ Lạc Phong tự động lược bỏ lời nói của Tuyết Gia, chỉ nhớ kỹ tên nàng.

Vẻ mặt như heo kia khiến ánh mắt Mộ Khinh Ca lạnh hơn. Nàng chắn trước mặt Tuyết Gia, chặn cặp mắt thèm thuồng của đối phương: "Xem ra, ngươi căn bản không đặt lời nói của ta vào lòng."

Con mắt Mộ Lạc Phong đầy chán ghét, chỉ là lần này không đợi hắn mở miệng, một bóng người đã chắn trước mặt hắn.

Là Mộ Thần.

"Khinh Ca công tử, thiếu chủ nhà chúng ta đường đột. Nếu Tuyết Gia cô nương đã nhận ngài là chủ, đương nhiên là hầu nô của ngài. Điểm này sẽ không thay đổi. Nhưng đối với Huyễn Nhã cô nương, hai bên chúng ta cần bàn bạc lại." Mộ Thần nói.

Lời này cũng không làm xoay chuyển được tâm trạng Mộ Khinh Ca.

Nàng vẫn lạnh lẽo như thế, cặp mắt thanh thấu không nhìn ra chút tình cảm nào.

Đứng phía đối lập, Mộ Thần cư nhiên cảm nhận được khí thế áp bách. Khí thế này vậy mà xuất hiện trên người trẻ tuổi có thực lực không bằng hắn, khiến hắn giật mình.

Ánh mắt Mộ Khinh Ca khinh miệt đảo qua bốn người đối diện, cuối cùng dừng ở Mộ Thần, nhàn nhạt nói: "Đáng tiếc, người tài giỏi không được trọng dụng." Dứt lời, nàng xoay người nói với Tuyết Gia: "Lần sau nếu có kẻ dám khinh bạc ngươi, trực tiếp giết. Có ta ở đây, không sợ trời sập."

Hai câu nói, chấn động hai nhóm người.

Câu trước trấn trụ Mộ Thần.

Một câu "người tài giỏi không được trọng dụng" khiến tinh thần hắn rung mạnh, phảng phất như bị chọc trúng tâm sự. Mộ Bằng và ám vệ đều không hẹn mà dời tầm mắt đến Mộ Lạc Phong.

Rồi một câu sau đó lại khiến Tuyết Gia và Long khiếp sợ, thậm chí là tỷ đệ Huyễn Nhã Huyễn Khuê.

Đôi mắt Tuyết Gia dâng lên một tia cảm động, lại được nàng khống chế rất tốt, chỉ cúi người với Mộ Khinh Ca: "Vâng, Tuyết Gia đã biết."

Mộ Khinh Ca nhẹ gật đầu, cất bước ra ngoài cửa.

Tuyết Gia, Hoa Nguyệt rời đi theo sát. Long sửng sốt một chút, cũng chỉ oán hận phất tay đi theo.

Mộ Khinh Ca rời khỏi, Mộ Lạc Phong đương nhiên cao hứng. Tuy có chút tiếc nuối Tuyết Gia đi theo, hơn nữa Mộ Khinh Ca thái độ với hắn nhưng ít ra còn để bọn Huyễn Nhã ở lại.

"Không vội không vội, từ từ tới. Một ngày nào đó các nàng sẽ biết, ai mới là chủ tử các nàng." Mộ Lạc Phong thầm nhủ.

Hắn nhìn về phía Huyễn Nhã, đang muốn đi qua nói vài lời săn sóc tăng độ hảo cảm.

Huyễn Nhã lại đứng lên nói với Huyễn Khuê: "Huyễn Khuê, chúng ta đi."

Dứt lời, tỷ đệ hai người trực tiếp đi xuống bậc thang, bỏ qua sự tồn tại của Mộ Lạc Phong, đi ra ngoài theo nhóm Mộ Khinh Ca, biến mất trong tầm mắt bốn người.

Mộ Lạc Phong sững sờ tại chỗ, nửa ngày không hồi phục tinh thần.

Thẳng đến khi có gió thổi qua, mới khiến hắn tỉnh lại, mất khống chế hét lớn: "Phản rồi! Một tên hầu nô nho nhỏ cũng dám đối xử ta như vậy! Tộc thúc, ngươi phái người bắt bọn họ về đây, các nàng là của ta! Của ta! Còn có tên nhà quê Lâm Xuyên kia cư nhiên dám đoạt người của ta, ta muốn hắn chết! Ta muốn giết hắn!"

"Đủ rồi!" Mộ Thần chợt xoay người lạnh mặt quát Mộ Lạc Phong phát điên.

Mộ Lạc Phong chưa bao giờ thấy qua sắc mặt Mộ Thần khó coi như thế, lập tức sợ tới mức im miệng, mặt mũi trắng bệch. Phảng phất trong nháy mắt hắn lại trở về là con người chỉ biết vâng vâng dạ dạ trước khi gặp bọn Mộ Thần.

Mộ Thần nhìn hắn, không nhịn được thở dài. Muốn răn dạy vài câu, rồi lại không biết nên mở miệng thế nào. Cảm giác mệt mỏi trước nay chưa từng có bỗng ập tới, khiến hắn uể oải.

"Ngài còn muốn giết hắn, ngài giết được sao?" Lát sau, Mộ Thần mới gằn giọng răn dạy.

Hắn hiểu nếu Mộ Khinh Ca muốn giết Mộ Lạc Phong, vừa rồi có vô số lần cơ hội đắc thủ.

"Trưởng lão, vậy bây giờ chúng ta phải làm sao?" Mộ Bằng đi tới bên cạnh, thấp giọng dò hỏi.

Mộ Thần thở dài, tầm mắt nhẹ nhàng hướng lên bầu trời, nhàn nhạt nói: "Làm sao bây giờ? Còn có thể làm sao bây giờ. Đi về trước, bọn họ chắc chắn sẽ không lập tức rời khỏi An Mô Thành, rồi tìm cơ hội nói chuyện. Đoạt hầu nô là muốn có được manh mối Thần Sách cuốn trung, nếu không chiếm được thì chỉ có thể hợp tác."

"Hợp tác?" Mộ Bằng kinh ngạc hỏi.

Mộ Thần nhíu mày, chậm rãi gật đầu. Hắn nhìn Mộ Lạc Phong ủy khuất không biết mình sai ở đâu, lại lắc đầu thở dài.

...

Ra khỏi khách điếm, Mộ Khinh Ca chợt đứng lại xoay người nhìn về phía Huyễn Nhã và Huyễn Khuê đi theo sau.

Thấy nàng nhìn mình, Huyễn Nhã dẫn theo Huyễn Khuê tới trước mặt Mộ Khinh Ca, cung kính hành lễ: "Thiếu chủ."

Mộ Khinh Ca nhìn nàng, đôi mắt không thấy được hỉ nộ. Chỉ nhàn nhạt nói: "Ngươi đã suy nghĩ kỹ?"

Huyễn Nhã mỉm cười gật đầu: "Thiếu chủ là lựa chọn của Huyễn Nhã, cũng là lựa chọn của toàn bộ Di tộc sa mạc Du Hồn." Cái này cần phải chọn sao? Giữa Mộ Khinh Ca và Mộ Lạc Phong, người hơi thông minh chút đều sẽ lựa chọn Mộ Khinh Ca. Mà không phải Mộ Lạc Phong tâm trí không thành thục, lại còn tự đại trăng hoa.

Mộ Khinh Ca thu hồi tầm mắt, xoay người tiếp tục đi trước: "Vậy theo kịp đi."

Nàng tiếp nhận Huyễn Nhã và Huyễn Khuê.

Hai phần bản đồ manh mối về Thần Sách quyển trung rốt cuộc rơi vào tay nàng. Chuyện quan trọng còn lại là phải làm sao có được bản đồ, đây là vấn đề đau đầu nhất.

Mộ Khinh Ca có tâm sự, trên đường không chú ý nhiều đến An Mô Thành náo nhiệt.

Long dẫn bọn họ vào một khách điếm tương đối tốt, bao cả gian khách điếm để bọn họ nghỉ ngơi ở tạm.

Dàn xếp xong xuôi, Hoa Nguyệt muốn đi chuẩn bị đồ ăn. Huyễn Nhã bảo đệ đệ Huyễn Khuê cũng đi theo cùng, nói là giúp Hoa Nguyệt xách đồ.

Trong phòng Mộ Khinh Ca chỉ còn lại ba người Huyễn Nhã, Tuyết Gia và Long.

Mộ Khinh Ca ngồi xuống, chỉ vào mấy cái ghế ngồi khác: "Ngồi đi."

Long nghe lời ngồi xuống.

Tuyết Gia vốn muốn ngồi xuống, nhưng nhìn thấy Huyễn Nhã căn bản không nhúc nhích, nên đành từ bỏ ý niệm.

Huyễn Nhã không xê dịch khiến Mộ Khinh Ca ẩn ẩn nhướng mày.

Huyễn Nhã đáp: "Thiếu chủ là chủ, chúng ta là nô. Nào có đạo lý nô cùng ngồi chung với chủ?" Nàng và Tuyết Gia đều là hầu nô được tỉ mỉ bồi dưỡng ra, đương nhiên sẽ không mắc lỗi ở điểm này.

Nàng trả lời khiến Mộ Khinh Ca nở nụ cười.

Đợi Huyễn Nhã nói xong, Mộ Khinh Ca mới nói: "Ở chỗ của ta, việc các ngươi cần tuân thủ đầu tiên là nghe theo mệnh lệnh của ta. Ngồi xuống."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play