Ánh mắt Kinh Thiên Hành thâm trầm, ngữ khí ngưng trọng: "Là khí ăn mòn."
Mọi người kinh hãi, nhìn về hướng sương mù...
Quả nhiên phàm là nơi sương mù bao phủ đều úa tàn, cỏ cây chết héo, thân cây mưng mủ, mặt đất gồ ghề. Khắp nơi đều là bãi nước mủ mà bọn họ từng gặp trên đường.
Người ở đây đều biến sắc, không khỏi lui về sau một bước.
Đáy lòng Kinh Phượng Vũ trầm xuống, đôi mắt thay đổi thất thường nhìn chằm chằm sương độc ẩn núp âm thầm.
Hắn vội vàng muốn có được khế ước thú thuộc về mình, nhưng tình huống hiện giờ lại khiến hắn không thể tới gần!
"Nhị thúc, chúng ta căn bản không tới gần được." Thanh âm Kinh Phượng Vũ âm trầm.
Kinh Thiên Hành cũng nghiêm túc, tập trung nhìn khuôn mặt căng cứng của cháu trai mà mãi lâu không nói.
Kinh Phượng Vũ là người trẻ tuổi có thiên phú nhất Kinh gia, gánh vác hy vọng Kinh gia. Hiếm khi gặp được khế ước thú lợi hại, nếu cứ vậy từ bỏ, đừng nói Kinh Phượng Vũ không cam lòng, hắn cũng không cam lòng.
"Có một cách." Kinh Thiên Hành chợt nói.
Kinh Phượng Vũ sáng mắt, lập tức vội vàng hỏi: "Là cách gì?"
Ánh mắt Kinh Thiên Hành xẹt qua tia u tối, mới nói ra một danh từ: "Điệt Lan hương!"
Điệt Lan hương!
Người Kinh gia nghe thấy từ này, đều không hẹn mà hít ngược một hơi. Ánh mắt họ khiếp sợ nhìn Kinh Thiên Hành, ngay cả Kinh Phượng Vũ cũng thế.
"Nhị thúc, dùng Điệt Lan hương?" Kinh Phượng Vũ nín thở, ngữ khí khiếp sợ xác nhận lại.
Kinh Thiên Hành hạ mắt, nhìn sương độc phía bên kia, gật đầu.
"Nhưng Điệt Lan hương là cấm dược của gia tộc. Chúng ta..." Kinh Phượng Vũ mâu thuẫn.
Nhưng đáy lòng hắn hiểu, nếu không dùng Điệt Lan hương, vậy bọn họ thật sự không có một tí cơ hội nào.
Lời còn chưa dứt, hắn im lặng tựa như đang giãy giụa suy nghĩ.
"Phượng Vũ, dùng Điệt Lan hương cũng là do hết cách." Kinh Thiên Hành vỗ vai Kinh Phượng Vũ, thở dài.
Mọi người đều trầm mặc.
Kinh Thiên Hành chậm rãi lên tiếng: "Khế ước thú đó vô cùng giảo hoạt, lợi dụng sương độc mang tính ăn mòn cực mạnh để bảo vệ, chúng ta căn bản không thể tới gần. Cách duy nhất là dẫn nó ra, khiến nó tự nguyện bước ra khỏi sương độc, tiến vào khế ước trận chúng ta bố trí."
Hắn tạm dừng một chút, lời nói thấm thía: "Phượng Vũ, con là người có thiên phú nhất trong Kinh gia chúng ta. Nhưng ở Trung châu thì chưa đủ. Trước không nói đến Thần nữ đương nhiệm Hề Thiên Tuyết, chỉ nói đến Ngụy Mạc Lợi đã đè trên đầu con. Khế ước thú lần này cường hãn, vượt xa phụ thân con và ta tưởng tượng. Đúng như con nói, là một cơ hội!"
Ánh sáng lập lòe trong mắt Kinh Phượng Vũ, chậm rãi dời ánh nhìn sang Kinh Thiên Hành.
Kinh Thiên Hành tiếp tục nói: "Kinh gia cần con mạnh, con cũng phải trở nên mạnh mẽ, như vậy mới củng cố được địa vị Kinh gia, có thể mang về cho mình nhiều tài nguyên hơn. Cho nên mạo hiểm là điều không thể tránh được."
Sau khi Kinh Thiên Hành nói xong, Kinh Phượng Vũ hết rối rắm, rốt cuộc thỏa hiệp: "Con đã biết, nhị thúc."
Thuyết phục được Kinh Phượng Vũ, Kinh Thiên Hành nhẹ gật đầu.
Nhưng vẫn không thể giải trừ lo lắng trong lòng Kinh Phượng Vũ: "Nhị thúc, Điệt Lan hương rất không ổn định. Tuy có thể thao túng ý thức khế ước thú trong thời gian ngắn, nhưng rất dễ bị phản phệ, quá trình cực kỳ nguy hiểm, ngộ nhỡ..."
"Không có ngộ nhỡ, chắc chắn phải thành công! Lần này ta tự mình làm!" Ngữ khí Kinh Thiên Hành kiên định.
"Nhị thúc không thể!"
"Trưởng lão không thể!"
Kinh Thiên Hành vừa nói xong, Kinh Phượng Vũ và người Kinh gia đều mở miệng ngăn cản.
"Nhị thúc, ngài là người có tu vi cao nhất trong chúng ta. Nếu ngài sử dụng Điệt Lan hương, vậy một khi khế ước thú phản kháng, chúng ta đều sẽ chết. Vẫn nên để con làm đi!" Kinh Phượng Vũ nói.
"Không được! Con không thể mạo hiểm!" Kinh Thiên Hành từ chối không chút do dự.
Khế ước thú không có, thì có thể tìm con khác. Nhưng nếu Kinh Phượng Vũ xảy ra ngoài ý muốn, hắn trở về Kinh gia căn bản không thể giải thích, sẽ là đả kích trí mạng với Kinh gia.
"Nhị thúc, đây là lựa chọn có nắm chắc nhất. Nếu con gặp chuyện gì, có ngài ở đây, ít nhất con không lo tính mạng." Kinh Phượng Vũ kiên trì nói.
Nhưng Kinh Thiên Hành vẫn lắc đầu từ chối: "Cứ quyết định vậy đi, để ta làm."
"Nhị thúc!" Kinh Phượng Vũ còn muốn ngăn cản.
Kinh Thiên Hành lại giơ tay cắt ngang hắn: "Các ngươi nấp ở góc tối. Nếu mọi chuyện bình thường, khế ước thú có thể tự động vào khế ước trận là tốt nhất. Nếu nó phản phệ, các ngươi đừng lo cho ta, lập tức chạy trốn sau đó trở về Trung châu. Nghe thấy không?"
"Nhị thúc..." Kinh Phượng Vũ nghe ra giọng nói quyết tuyệt của Kinh Thiên Hành, thanh âm nghẹn ngào.
Kinh Thiên Hành nhìn Kinh Phượng Vũ, vỗ vai hắn như trước kia, đôi mắt tuôn trào vô vàn cảm xúc.
"Được rồi, bố trí khế ước trận." Dừng cảm khái, Kinh Thiên Hành hạ lệnh.
Hắn kiên trì khiến Kinh Phượng Vũ trầm mặc, người Kinh gia chỉ có thể làm theo kế hoạch.
Kinh Phượng Vũ bị tùy tùng kéo đến một góc, yên lặng nhìn mọi người dùng thủ pháp đặc thù vẽ xuống đất trận pháp khế ước cổ xưa được tương truyền ngàn vạn năm qua trong Kinh gia.
Trận pháp này không phải người Kinh gia thì không thể thi triển. Dù có vẽ ra giống y đúc, cũng sẽ không có được hiệu quả khế ước.
Đây là lực lượng huyết mạch, là thiên phú huyết mạch thuộc về Kinh gia!
"Điệt Lan hương, Điệt Lan hương,... Đã từng có bao nhiêu người chết dưới Điệt Lan hương?" Kinh Phượng Vũ nhìn mọi người hành động, ánh mắt dừng trên Kinh Thiên Hành đang nhắm mắt khoanh chân đả tọa.
Nội tâm hắn, kỳ thật căm thù Điệt Lan hương tận xương tủy.
Tác dụng của Điệt Lan hương đối với người Kinh gia mà nói, giống như đóa hoa anh túc tràn ngập dụ hoặc, cũng tràn ngập nguy hiểm.
Điệt Lan hương mang mùi hương kỳ lạ có thể cho phép người dùng tiến vào ý thức của bất kỳ khế ước thú nào và điều khiển nó. Tiến vào thành công, người khống chế thú chính là người châm hương, sẽ giống như một phân thân của thú tộc.
Trong thời gian đó, người châm hương có thể hạ bất kỳ mệnh lệnh nào với khế ước thú.
Nhưng quá trình này rất ngắn ngủi, tu vi người châm hương thấp thì chỉ có thể trong một chớp mắt. Kinh Thiên Hành là Kim cảnh tầng hai, thời gian có thể khống chế không đến mười lăm phút.
Một khi hiệu quả Điệt Lan hương mất đi, ý thức của khế ước thú sẽ bắt đầu phản phệ mãnh liệt, phá vỡ ý thức nhân loại xâm nhập. Cũng sẽ kích phát cuồng tính trong cơ thể, cần phải dùng máu tươi hòa hoãn nó.
Điệt Lan hương từng được sử dụng khi người Kinh gia muốn áp dụng thủ đoạn cực đoan bắt giữ một số khế ước thú cuồng hóa. Sau đó bởi vì chết quá nhiều người, nên đã bị liệt vào cấm dược Kinh gia.
Nhiều năm trôi qua, Điệt Lan hương rốt cuộc xuất hiện!
Khuôn mặt Kinh Phượng Vũ vẫn luôn căng thẳng, không nói một lời.
"Thiếu gia, ngài đừng nghĩ nhiều. Nếu đã quyết định, trước tiên vẫn nên nghỉ ngơi chút, chuẩn bị tốt mới có thể nắm chắc khế ước." Tùy tùng bên cạnh nhìn ra suy nghĩ trong lòng Kinh Phượng Vũ, thấp giọng an ủi.
Kinh Phượng Vũ chậm rãi gật đầu, cuối cùng nhìn Kinh Thiên Hành một cái rồi khoanh chân ngồi xuống, tiến vào trạng thái tu luyện.
...
Người Kinh gia đang tích cực chuẩn bị. Mà ở nơi nào đó trong núi Cô Tật, hai bóng người vẫn nhàn nhã dạo bước.
Mộ Khinh Ca cạn lời nhìn nam nhân bên cạnh, thầm lắc đầu.
Nàng không nhịn được hỏi: "Rốt cuộc chàng tới tìm Hống, hay là đi chơi ngoài thành?"
"Cả hai. So với ở bên Tiểu Ca nhi, thì cái sau quan trọng hơn." Đôi mắt hổ phách hàm chứa ý cười, Tư Mạch nhìn về phía Mộ Khinh Ca.
Giọng điệu trả lời cực kỳ chân thành, không hề giả dối và khoa trương.
Mộ Khinh Ca co khóe miệng, cố ý dỗi: "Nói vậy là ta đứng đây ảnh hưởng đến hành trình của chàng? Nếu không ta đi nhé, miễn làm hỏng đại sự!"
"Tiểu Ca nhi muốn đi đâu?" Động tác Tư Mạch nhanh hơn mồm miệng.
Khi hắn nói chuyện, hai người đang dắt tay nhau, hắn dùng chút lực kéo Mộ Khinh Ca không kịp đề phòng vào lòng mình, ôm chặt.
"Nè! Buông ta ra, chàng có xấu hổ hay không?" Mộ Khinh Ca bỗng nhiên bị ôm, thanh âm giận dữ.
Mặc dù không phải lần đầu tiên, nhưng hơi thở nam tính nồng đậm tỏa ra từ người nam nhân, cộng thêm mùi thơm độc nhất vô nhị vây quanh khiến nàng mặt đỏ tim đập.
Cảm giác mất khống chế khiến nàng như con thú nhỏ bị chấn kinh, mất đi lý tính kiêu ngạo.
Nàng muốn thoát đi, sợ lý trí của mình sẽ bị cắn nuốt sạch sẽ rồi hoàn toàn mất khống chế, khi đó sẽ làm ra một số chuyện rất chi mất mặt.
Giống như ở rừng đào đầy trời bên hồ ngoài Kim Hải phủ khi ấy.
"Ở trước mặt Tiểu Ca nhi, ta không cần gì cả, chỉ cần nàng." Tư Mạch cúi đầu. Khuôn mặt khuynh thành dung nhập vào phong cảnh cực hạn thiên địa tiến cận gần đến thế.
Đôi mắt hổ phách như hút toàn bộ ánh sáng sao trời, mang theo ý cười và sủng ái nhìn nàng chăm chú. Hơi thở khi nói phả vào mặt Mộ Khinh Ca, khiến da mặt nàng mỏng dính, ửng đỏ.
"Miệng lưỡi trơn tru." Mộ Khinh Ca hờn.
Biểu cảm thẹn thùng xuất hiện ở Mộ Khinh Ca, khiến Tư Mạch như phát hiện trân bảo, dùng ánh mắt cẩn thận miêu tả.
Nhưng đáy lòng Mộ Khinh Ca hận không thể đào một cái hố chôn mình! Mất mặt quá đi!
"Mau buông tay!" Trước khi cảm xúc mình sụp đổ, Mộ Khinh Ca lạnh giọng.
Nhưng trả lời nàng là khuôn mặt tuấn mỹ bỗng nhiên tới gần: "Tiểu Ca nhi..." Tiếng nói thì thầm mang theo hơi thở mê tình, bao phủ Mộ Khinh Ca trong đó.
Còn không đợi nàng phản ứng, môi nàng đã rơi vào cái võng Tư Mạch bày ra.
"Ô..." Miệng bị lấp kín, Mộ Khinh Ca trừng lớn mắt.
Đôi mắt thanh thấu nổi biến hóa phong vân, cuối cùng hóa thành mưa phùn.
Nam nhân này, nàng thỏa hiệp vậy...
Đôi mắt Mộ Khinh Ca hiện lên ý cười, chậm rãi nhắm lại, đôi tay câu lấy cổ Tư Mạch đắm chìm vào nụ hôn.
Nụ hôn này là tình cảm Tư Mạch biểu đạt cho nàng, không chứa chút tạp niệm... Ngay từ đầu, là vậy.
"Hô... Hô..."
Tiếng hít thở của hai người dần trở nên rõ ràng, dồn dập như bị thiếu không khí. Động tác Tư Mạch mềm nhẹ cũng trở nên hơi thô lỗ. Một tay hắn ôm lấy eo thon Mộ Khinh Ca, một tay đè nặng gáy nàng, tựa hồ hận không thể kéo nàng vào cơ thể mình.
Hắn điên cuồng, Mộ Khinh Ca cũng không phân cao thấp. Hai người như mãnh thú chiến đấu, đều muốn đánh bại đối phương, ăn luôn đối phương, dung nhập đối phương vào thân thể mình!
Chợt, Tư Mạch căng lưng, buông bờ môi bị hắn hôn đến sưng đỏ, ôm chặt Mộ Khinh Ca vào lòng. Lợi dụng tay áo che đi khuôn mặt tuyệt mỹ thẹn thùng mê người của nàng.
Dáng vẻ Tiểu Ca nhi của hắn bây giờ, chỉ có thể để một mình hắn thấy.
Đôi mắt hổ phách thối lui tình triều, thay thế bằng tia lạnh băng: "Tiểu Ca nhi, đừng để ta chờ lâu quá." Hắn cọ nhẹ môi vào vành tai Mộ Khinh Ca, nói nhỏ.
Những lời khiến Mộ Khinh Ca vốn đang bớt ửng đỏ, lại phụt cái tăng lên.
Chỉ là ánh mắt nàng đã khôi phục lại thanh thấu.
"Ra đi!"
Thanh âm Tư Mạch lạnh lẽo khiến Mộ Khinh Ca rùng mình. Rốt cuộc kịp phản ứng, thì ra người nam nhân này dừng lại là vì có người tới gần.
Là ai xuất hiện?
Mộ Khinh Ca nghe ra ý tứ muốn giết người của Tư Mạch.
Ngay sau đó xuyên qua khe hở cổ tay áo, thấy được hai bóng đen quen thuộc đột ngột đi ra.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT