Tư Mạch gật đầu: "Hống luôn thần bí, cũng không dễ xuất hiện. Hiện tại truyền ra tin tức, nó bị thương rơi xuống núi Cô Tật ở ngoài Kim Hải phủ Nam châu Trung Cổ Giới. Cho nên ta mới cố ý tới đây xem."
"Kinh gia cũng thu được tin tức?" Mộ Khinh Ca hỏi.
"Hẳn nàng đã biết thiên phú Kinh gia. Trong gia tộc họ có một khối luyện thạch, có thể thể cảm ứng vị trí của một số Thần thú, Thánh thú, hung thú cường đại. Ta đoán chắc là bọn họ thông qua khối luyện thạch kia, biết trên núi Cô Tật xuất hiện một Thần thú hoặc Thánh thú cường hãn, cụ thể là gì thì chắc họ không rõ lắm." Tư Mạch chậm rãi nói.
Mộ Khinh Ca nhíu mày hỏi: "Nói vậy là, Kinh gia và chàng đều đánh chủ ý vào Hống?"
Tư Mạch không phủ nhận: "Nếu có thể thu phục Hống, sẽ là một chiến lực cực kỳ cường đại."
"Ta giúp chàng!" Mộ Khinh Ca nói không chút do dự.
Tư Mạch sửng sốt, lập tức thoải mái cười ha hả. Tiểu Ca nhi nhà hắn trưởng thành rồi, có thể giúp hắn. "Được, chúng ta cùng đi núi Cô Tật."
Mộ Khinh Ca mỉm cười gật đầu.
Nghĩ nghĩ, nàng hỏi: "Cần ta đến Kinh gia thăm dò tình báo không? Vừa lúc ta mới quen Kinh Phượng Vũ." Nói xong nàng lại suy tư nhíu mày, than nhẹ: "Nhưng mà hình như trước đó hắn có việc vội vã đi rồi. Không biết có phải về chuyện Hống hay không."
"Tiểu Ca nhi." Tư Mạch bỗng gọi nàng.
Mộ Khinh Ca ngẩng đầu, nhìn về phía Tư Mạch.
"Không cần thăm dò tình báo gì, chuyện Kinh gia biết còn không nhiều bằng ta. Trước khi ta rời đi đã tới núi Cô Tật thăm dò, nàng chỉ cần đi theo bên cạnh ta là được." Tư Mạch nói.
Từ lời nói của hắn, Mộ Khinh Ca nghe ra một tia không nỡ. Nàng mím môi nói: "Được rồi." Nàng biết khi xong việc Hống, Tư Mạch sẽ phải rời khỏi, lần gặp lại không biết là ngày nào.
Cho nên, hắn quý trọng từng giây phút ở chung với nàng.
Mà nàng, sao lại không thế chứ?
...
Màn đêm buông xuống, Mộ Khinh Ca quay trở về biệt viện, nói với mọi người mình phải ra ngoài mấy ngày.
Đối với người nào đó bỗng dưng nhô ra, Tuyết Gia tràn ngập nghi hoặc. Lúc nàng bị Cô Dạ xách đi, vẫn luôn suy đoán thân phận của họ.
Nhưng lại không thu hoạch được gì.
Mộ Khinh Ca ra quyết định, đương nhiên không ai phản bác.
Mà người duy nhất Mộ Khinh Ca mang đi chỉ có Nguyên Nguyên.
"Cha cha cha cha.... Cha cha cha..." Nguyên Nguyên hít một hơi thật sâu, một hơi hô lên bảy mươi tám tiếng cha.
Tư Mạch nhìn "đại nhi tử" đứng trước mặt mình. Đôi mắt hổ phách hàm chứa ý cười, mở bàn tay ra, trên đó là một đống Hỏa liên tử: "Ngoan."
"Đa tạ cha!" Nguyên Nguyên sáng mắt, lập tức đoạt lấy Hỏa liên tử từ tay Tư Mạch, cứ như sợ Tư Mạch đổi ý vậy.
Nguyên Nguyên vừa nhận Hỏa liên tử, Mộ Khinh Ca vung tay lên ném hắn vào không gian.
"Hắn nuốt Thái Sơ Cấp Hỏa?" Tư Mạch hỏi Mộ Khinh Ca.
Mộ Khinh Ca hơi kinh ngạc: "Chàng có thể nhìn ra?"
Tư Mạch cười chỉ vào giữa trán mình, giải thích: "Nốt chu sa trên trán hắn mang theo hơi thở của Thái Sơ Cấp Hỏa."
Thì ra là thế!
Mộ Khinh Ca bừng tỉnh đại ngộ gật đầu.
"Hiện tại xuất phát sao?" Mộ Khinh Ca hỏi.
Tư Mạch chậm rãi lắc đầu: "Không vội, chờ trời sáng hẵng đi cũng không muộn."
"Được." Mộ Khinh Ca gật đầu nghe lời Tư Mạch.
Một đêm thoáng chốc qua đi, lúc mặt trời vừa lên, dưới chân núi Cô Tật nằm phía bắc ngoài Kim Hải phủ trăm dặm xuất hiện hai bóng người đi sóng vai nhau.
Huyền bào hồng y đi trên núi Cô Tật trắng như tuyết, cực kỳ rõ ràng.
Trường bào màu đen là một nam tử dung mạo tuấn mỹ đến trời đất ảm đạm thất sắc. Dáng người cao gầy, khí chất cao quý, ánh mắt nhìn nữ tử bên cạnh mang theo sự cưng chiều và dung túng. Nụ cười trên gương mặt tựa hồ luôn nở vì nàng.
Mà nữ tử áo đỏ thướt tha yểu điệu, dung mạo không hề kém hơn nam tử. Đặc biệt là sự cuồng ngạo giữa trán nàng khiến vô số nam tử hổ thẹn không bằng.
Dung mạo hai người đều tuyệt mỹ, thế gian hiếm có, xuất hiện trên núi Cô Tật như thần và hoa.
Nắm tay làm bạn, ngao du thiên địa, tựa như thần tiên quyến lữ.
"Nơi này chính là núi Cô Tật sao? Thật đẹp!" Mộ Khinh Ca gỡ xuống khuyên tai màu tím, khôi phục thân nữ trang. Nàng nhìn chăm chú khu rừng cánh hoa bạch ngọc, không khỏi cảm thán.
Nàng thưởng thức phong cảnh núi Cô Tật, lại không biết trong mắt Tư Mạch, nàng mới là phong cảnh đẹp nhất.
"Ừm, núi Cô Tật trồng cây lê ngọc bích. Vào mùa hoa, khắp nơi đều là hoa lê ngọc sắc, từ xa nhìn lại giống như ngọn núi tuyết. Cho nên núi Cô Tật còn có một tên gọi khác là núi Ngọc Tuyết." Tư Mạch nhìn sườn mặt Mộ Khinh Ca, giải thích.
Mộ Khinh Ca gật đầu tán đồng: "Đúng là giống như núi tuyết."
Nàng bỗng nhiên quay đầu hỏi lại: "Hống là hung thú hung tàn, thật sự sẽ ở lại ngọn núi mỹ lệ vậy sao?" Mới vừa hỏi xong, nàng phát hiện Tư Mạch đang chăm chú nhìn mình.
Trong ánh mắt đó không che giấu tình yêu, khiến nàng thấy e thẹn.
"Khụ khụ, nhìn gì đó?" Mộ Khinh Ca cảm thấy mình mặc nữ trang vẫn có chút không quen.
"Đương nhiên là nhìn nàng." Tư Mạch nghiêm túc nói.
Câu trả lời thành thật khiến sắc mặt Mộ Khinh Ca quẫn bách: "Khụ! Cái đó, chúng ta đang tới bắt Hống đó."
Nàng nhắc nhở hắn ý đồ đến.
Tư Mạch càng cười rõ hơn, không muốn nữ tử bên cạnh lúng túng, nghe lời nàng: "Ừm."
"Ừm. Ừm? Thế thôi?" Mộ Khinh Ca chớp mắt, vẻ mặt cạn lời nhìn hắn.
Tư Mạch nhướng lông mày đẹp, như hỏi lại.
Mộ Khinh Ca bất đắc dĩ nói: "Có phải nên vẽ kế hoạch gì không? Hơn nữa chúng ta phải tìm kiếm vị trí Hống thế nào? Trước đó chàng lên núi Cô Tật có tìm thấy tung tích Hống không? Xác định nó thật sự ở đây sao?"
Xung quanh như tiên cảnh khiến nàng có cảm giác, Hống trời sinh hung tàn quỷ dị trong miệng Tư Mạch sẽ không ở đây.
"Nơi này chỉ là bên ngoài núi Cô Tật." Tư Mạch rốt cuộc nói ra một câu xem như không vô nghĩa.
"Nó ở bên trong?" Mộ Khinh Ca suy đoán.
Nhìn nàng nghiêm túc, Tư Mạch cười nói: "Hống cực kỳ giảo hoạt, rất giỏi che giấu. Thường là nơi nàng cảm thấy không có khả năng nhất, nó sẽ cố tình ở đó. Nó bị thương rất nghiêm trọng, tu vi còn sót chưa đến một phần ba. Bây giờ muốn bắt nó rất dễ dàng, cho nên nó tuyệt đối sẽ không chờ bị bắt, nhất định sẽ trốn đi."
"Chúng ta tìm nó bằng cách nào?" Mộ Khinh Ca hỏi.
Nàng hoàn toàn không hiểu biết gì về Hống, đương nhiên không thể đề xuất ra kiến nghị hữu dụng nào, chỉ có thể nghe Tư Mạch sắp xếp.
Tư Mạch lắc đầu: "Muốn tìm được Hống, không phải chuyện một hai ngày. Người Kinh gia không phải đang giúp chúng ta rồi sao?" Nói xong, hắn nở nụ cười thâm ý.
Mộ Khinh Ca hiểu rồi.
Vì sao Tư Mạch biết rõ người Kinh gia cũng đang tìm Hống, nhưng lại không chút hoang mang.
Thì ra hắn quyết định chủ ý muốn để người Kinh gia rút dây động rừng trước, mà bọn họ thì ở chỗ tối chuẩn bị làm hoàng tước cuối cùng được lợi.
"Vạn nhất người Kinh gia giành trước thu phục Hống thì sao giờ? Chàng đừng quên năng lực thiên phú của họ." Mộ Khinh Ca nhắc nhở.
"Sẽ không." Tư Mạch tự tin nói: "Cho dù thực lực Hống bây giờ xuống dốc, người Kinh gia cũng không phải đối thủ của nó. Chỉ sợ người Kinh gia phát hiện Thánh thú bọn họ muốn tìm cư nhiên là Hống, sẽ hốt hoảng bỏ chạy."
"Có cần khoa trương vậy không?" Mộ Khinh Ca không tin.
Tư Mạch cười nghiền ngẫm: "Hung thú không dễ thuần phục như Thánh thú, tùy thời đều có khả năng phản phệ. Đặc biệt là Hống thủy tổ của hung thú."
Giữa trán Mộ Khinh Ca nhiễm một tầng ngưng trọng, có chút lo lắng: "Nếu Hống khó đối phó như vậy, mà chàng lại không mang Cô Nhai Cô Dạ theo, thân thể mình có thể gánh được không?"
Mặc dù có nàng và Nguyên Nguyên hỗ trợ, nhưng thực lực của họ lại không bằng hai người Cô Nhai Cô Dạ.
Nếu mang theo Cô Nhai Cô Dạ, bốn người tương trợ, phần thắng hẳn sẽ lớn hơn nữa.
"Đừng lo." Tư Mạch giơ tay vuốt phẳng mi tâm nhăn nhíu của nàng. Khi nàng nhìn qua, hắn lại nói: "Phu quân của nàng rất mạnh, nếu Hống ở thời kỳ toàn thịnh, có lẽ ta sẽ kiêng kỵ một phần. Nhưng hiện tại..."
Tư Mạch mỉm cười lắc đầu, ý tứ không cần nói cũng biết.
Mộ Khinh Ca há miệng thở dốc, rất muốn nói "Nhưng chàng vì ta bị tước đi vạn năm tu vi, lại bị thương nặng dẫn phát ám thương nội loạn. Nếu thật sự động tay, sẽ khiến vấn đề trong cơ thể trở nên cực không ổn định. Cho dù hàng phục được Hống, cũng có khả năng khiến bản thân lâm vào nguy hiểm."
Nhưng, cuối cùng nàng không nói.
Bởi vì nàng biết Tư Mạch cũng hiểu rõ điều đó.
Nếu không phải Hống rất quan trọng với hắn, chắc chắn hắn sẽ không tự mình đến mạo hiểm.
Nghĩ vậy, Mộ Khinh Ca càng kiên định quyết tâm muốn giúp Tư Mạch có được Hống!
"Tiểu Ca nhi, ta rất ổn." Tư Mạch dắt tay Mộ Khinh Ca, kéo nàng bước chậm trên ngọn núi Cô Tật đầy hoa lê.
...
Ở một hướng khác trong núi Cô Tật, một đội bạch y vội vàng bước đi. Bọn hắn có tổng mười người, y phục cơ hồ đều hòa thành một thể với cây ngọc lê.
"Nhị thúc, vì sao từ chối Thần Điện hộ tống?" Kinh Phượng Vũ đi đằng trước đội ngũ, khó hiểu hỏi người trung niên bên cạnh.
Đây là nhị thúc của hắn, trưởng lão chấp pháp Kinh gia, Kinh Thiên Hành. Tu vi ở Kim cảnh tầng hai, là cao thủ tuyệt đối!
Kinh Phượng Vũ hỏi, Kinh Thiên Hành trầm giọng giải thích: "Mang ơn Thần Điện không phải chuyện tốt. Hơn nữa tu vi đám Thần hầu ở phân điện Nam châu cùng lắm ở Hôi cảnh, đi theo có ích lợi gì? Chỉ tổ rắc rối. Chuyện riêng Kinh gia chúng ta, tự mình giải quyết, không cần người khác nhúng tay."
"Nhưng chúng ta không quen thuộc địa hình núi Cô Tật, có dân bản xứ dẫn đường sẽ càng tốt hơn." Kinh Phượng Vũ nói.
Kinh Thiên Hành lại lắc đầu: "Chúng ta không cần quen thuộc địa hình, chỉ cần đi tìm theo khí vị là được."
Nói xong, hắn lấy ra khối đá thủy tinh trong suốt.
Trên khối đá phát quang nhàn nhạt, chốc là màu tím, chốc lại màu đỏ, đang chỉ hướng phương bắc. Giống như kim chỉ nam dẫn đường cho người Kinh gia.
Chỉ là ánh sáng lúc tím lúc đỏ, khiến Kinh Thiên Hành nhíu mày: "Kỳ quái, lần này rốt cuộc là Thần thú hay là Thánh thú?"
Đỏ là thần, tím là thánh.
Hiện tượng lúc đỏ lúc tím khiến người Kinh gia hoang mang.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT