Edit: Diệp Lưu Nhiên

Mộc Vũ tiến lên, đỡ lấy thân thể phụ thân bị đả kích quá độ: "Phụ thân ngài nói lung tung gì vậy? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"

"Đệ đệ con... Hoằng nhi nó..." Mộc gia chủ đã sớm không còn sát phạt quả cảm như thời trẻ, hiện giờ hắn chỉ là lão nhân đáng thương bị mất đứa con yêu. Hắn run rẩy nâng tay chỉ về phía quan tài, vô lực giải thích cho đại nhi tử.

Mộc Vũ đỡ hắn ngồi xuống, vòng vèo tới cạnh quan tài, chỉ thấy đồ vật đặt trong quan tài.

Đó là y phục của Mộc Hoằng, trên y phục còn có một túi gấm.

Gã không rõ lắm, lại nhìn về phía phụ thân.

Lúc này có gia nô tới đây, Mộc Vũ xách vạt áo nhấc hắn tới, hỏi: "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"

Gia nô này vừa vặn chứng kiến cảnh tượng vừa trải qua, vẻ mặt hoảng sợ ấp a ấp úng kể lại chuyện phát sinh, bao gồm Mộc Hoằng quỷ dị tử vong.


Đợi hắn nói xong, sắc mặt Mộc Vũ đã khó coi tới cực điểm.

Ánh mắt gã dừng lên túi gấm trên y phục, cắn răng hỏi: "Ngươi nói là trong túi gấm kia, là thứ còn sót lại của đệ đệ ta?"

"Vâng... vâng vâng... thiếu chủ..." Gia nô nói.

Mộc Vũ giận dữ vứt hắn ra, lưng gia nô bị đập vào cây cột. Chỉ nghe thấy tiếng 'răng rắc', xương sống bị đứt gãy mà chết.

Miệng hắn phun máu, hai mắt trợn to, sợ rằng có thế nào cũng không nghĩ ra được mình lại đột nhiên chết đi.

Mộc Vũ mặc kệ gia nô sống chết, bước đi có chút lảo đảo đứng trước quan tài. Đôi tay chống lên quan tài nổi đầy gân xanh, khớp xương trắng bệch.

Báo ứng cái gì! Gã không tin chuyện báo ứng!

Nhất định là có kẻ muốn đối nghịch với Mộc gia bọn họ! Muốn đối nghịch với cha con bọn họ!

"Là ai! Là ai giả thần giả quỷ sau lưng!" Mộc Vũ ngửa đầu gào thét.


Đầu tiên là cứu Mộc Dịch đi, sau đó dùng thủ pháp quỷ dị gϊếŧ đệ đệ gã. Kế tiếp sẽ phát sinh chuyện gì?

Mộc Vũ đột nhiên quay đầu lại, ánh mắt âm trầm đảo qua đám gia nô không dám lại gần, còn có những người gia tộc khác nghe tin mà tới. Giờ phút này trong mắt gã, những kẻ này đều đáng nghi, tựa hồ mỗi người đều lòng dạ khó lường, rắp tâm bất lương.

Hung thủ nấp trong tối, chính là trong những kẻ này!

"Vô luận ngươi trốn ở đâu, ta nhất định sẽ tìm ra ngươi, bầm thây vạn đoạn!" Mộc Vũ hung tợn nhìn chằm chằm đám người đó, nghiến răng.

Mộc gia đã loạn cào cào, lúc này lại xuất hiện thêm tiếng bước chân hỗn độn xung quanh Mộc gia.

Đội ngũ mấy ngàn người xuất hiện trước cửa Mộc gia, dẫn đầu là gia chủ Tào gia và Lữ gia.

"Bao vây Mộc gia cho ta!"


"Mau vây lại!"

Hai gia chủ đồng thời hạ lệnh, đội ngũ mấy ngàn người nhanh chóng tản ra bao vây cửa ra vào Mộc gia.

Biến cố này khiến gia nô thủ vệ cuống quít chạy vào phủ, bẩm báo cho chủ tử.

Mà nhìn thấy trước cửa Mộc phủ treo vải trắng, gia chủ Tào gia và Lữ gia đều thấy vô cùng kỳ quái.

"Lữ lão đệ, chẳng lẽ lão đông tây Mộc gia kia đã chết?" Tào gia chủ quay sang đoán mò với Lữ gia chủ bên cạnh. Thanh âm hắn chỉ có vui sướng khi người gặp họa, không hề đồng tình.

Lữ gia chủ cười lạnh: "Hừ, cho dù chết thật thì cũng phải nhổ ra thứ đã nuốt vào của chúng ta!"

Hắn nói, khiến ánh mắt Tào gia chủ sắc bén, giọng căm hận: "Không sai! Mộc gia quả thực khinh người quá đáng!"

Hai người dứt lời, Mộc Vũ mang theo gia tướng đi ra đứng ở ngoài cửa phủ.

Gã lạnh mặt, ánh mắt đảo qua hai nhà Tào Lữ, thanh âm ẩn chứa sát ý: "Hai vị gia chủ gióng trống khua chiêng chạy tới đây bao vây Mộc gia ta, là muốn hạ chiến thư sao?"
Mặt Lữ gia chủ đầy dữ tợn, chỉ vào Mộc Vũ: "Đừng có vừa ăn cướp vừa la làng! Lão phu hỏi ngươi, việc quặng linh thạch trung cấp, ba nhà chúng ta đã ngầm đồng ý trước khi chưa phân chia lợi ích và xác định chủ sở hữu thì không ai được động vào đúng không?"

Vừa nghe hai nhà này đến vì quặng linh thạch, tay Mộc Vũ chắp phía sau nắm chặt thành đấm, chậm rãi buông.

Gã trầm giọng: "Không sai."

"Tốt! Ngươi thừa nhận là được!" Lữ gia chủ gật đầu, nhìn về phía Tào gia chủ.

Tào gia chủ lập tức cười lạnh: "Nếu ba nhà chúng ta đã nhất trí, vậy vì sao Mộc gia ngươi muốn lật lọng, làm việc độc chiếm sau lưng? Các ngươi làm vậy quả thực là không để hai nhà Tào Lữ chúng ta vào mắt!"

Đáy mắt Mộc Vũ hiện lên một tia nghi hoặc, gã khó hiểu: "Ý của Tào gia chủ là gì? Ta nghe không hiểu."
"Lại còn giả ngu!" Tào gia chủ mắng.

Lữ gia chủ châm chọc nói: "Chẳng lẽ Mộc gia định giả ngu, sau đó phủi hết trách nhiệm, sau lưng vụиɠ ŧяộʍ cướp linh thạch?"

Ánh mắt Mộc Vũ trầm xuống, thanh âm chợt sắc bén: "Ta lặp lại lần nữa, Mộc phủ có tang, nếu tới thương tiếc thì ta hoan nghênh. Nhưng nếu tới khiêu khích, vậy Mộc phủ ta cũng không phải ăn chay. Các ngươi nói ta căn bản nghe không hiểu, cũng không biết các ngươi đột nhiên khởi binh đến rốt cuộc là chuyện gì."

Mộc Vũ nói, khiến gia chủ hai nhà Tào Lữ âm thầm trao đổi ánh mắt.

Ánh mắt Lữ gia chủ khinh miệt: "Ồ? Là ai chết?"

Thái độ của hắn khiến Mộc Vũ tức giận muốn bùng nổ. Nhưng chỉ có thể kìm nén, rít ra từ kẽ răng: "Là gia đệ Mộc Hoằng."

Vừa nghe là Mộc Hoằng chết, không phải Mộc gia gia chủ. Lữ gia chủ sửng sốt, mắng: "Cái gì! Chỉ là một tên ăn chơi thôi, lão tử thương tiếc cái rắm! Cho dù một trăm Mộc Hoằng chết, cũng kém hơn một quặng linh thạch trung cấp!"
"Lữ gia chủ, thỉnh ăn nói cẩn thận!" Ánh mắt Mộc Vũ âm trầm.

Nhưng Lữ gia chủ lại không cho mặt mũi, hét lớn: "Nói cẩn thận cái rắm! Nếu hôm nay là lão tử nhà ngươi chết, nói không chừng lão phu còn hu tôn hàng quý (*) đến thắp nén nhang. Đáng tiếc, chỉ là một tên ăn chơi trác táng chết, một ánh mắt lão phu còn không thèm liếc. Ngươi muốn coi Mộc Hoằng làm lá chắn à? Lão phu thấy Mộc gia ngươi nếu không muốn khơi mào đại chiến ba tộc, thì trước tiên giải thích chuyện quặng linh thạch trung cấp đi."

(*) Hu tôn hàng quý: hạ thấp mình làm chuyện gì đó.

Sắc mặt Mộc Vũ âm trầm khủng bố, ngăn chặn lửa giận trong lòng: "Người chết là lớn nhất, Lữ gia chủ xin miệng hạ lưu đức. Còn có, quặng linh thạch trung cấp rốt cuộc xảy ra chuyện gì?"

"Người chết là lớn nhất? Ha ha ha!" Lữ gia chủ lớn tiếng cười nhạo không hề nể tình. Cười xong, hắn hung hăng 'phi' một tiếng, nói: "Ngươi cho rằng một nhà các ngươi là thứ gì tốt? Chỉ là một đám súc sinh khinh chủ diệt chủ mà thôi. Một tên ăn chơi chết, là báo ứng của các ngươi. Mà các ngươi cư nhiên trăm phương ngàn kế kéo dài thời gian, sau đó để người Mộc gia canh giữ linh mạch trộm linh thạch đi, đây mới chân chính là tội ác tày trời. Nếu ngươi không đưa ra được lời giải thích hợp lý cho chuyện này, vậy Mộc gia các người chờ bị diệt tộc đi!"
Quặng linh thạch bị trộm!

Con ngươi Mộc Vũ đột nhiên co rụt lại: "Sao có thể!"

Quặng linh thạch trung cấp đại biểu cho cái gì? Đây là đại sự gia tộc, tuyệt đối không thể phát sinh ngoài ý muốn.

Hiện giờ từ trong miệng Lữ gia chủ, cư nhiên nói ra linh thạch bị trộm! Hơn nữa còn là người canh giữ Mộc gia ăn trộm?

"Tuyệt không có khả năng này!" Mộc Vũ phản bác.

Tào gia chủ cười dữ tợn: "Ngươi không tin cũng vô dụng, sự thật chính là như thế. Hôm nay người của hai nhà chúng ta tới bẩm báo, những người thuộc Mộc gia phụ trách canh giữ đều biến mất toàn bộ. Chờ bọn họ đi điều tra quặng linh thạch phát hiện toàn bộ bên trong chỉ còn chút linh thạch linh tinh lộn xộn, rõ ràng có kẻ nhân lúc đêm khuya đánh cắp linh thạch. Mau nói! Mộc gia các ngươi rốt cuộc chơi trò gì? Giấu linh thạch đi nơi nào?"
"Tào gia chủ, không có chứng cứ, đừng vội nói bậy!" Mộc Vũ rốt cuộc cảm thấy tình thế quan trọng.

Tào gia chủ và Lữ gia chủ đều cười lạnh lùng, ánh mắt lộ ra cảm xúc đã nhận định Mộc gia là kẻ trộm.

"Chứng cứ? Vậy ngươi giải thích cho ta, vì sao quặng linh thạch biến mất sạch sẽ trong một đêm? Vì sao chỉ có mỗi mình Mộc gia các ngươi biến mất?" Tào gia chủ lạnh lùng.

"Không có khả năng! Ta muốn đi xem quặng linh thạch!" Mộc Vũ quát. Gã quay đầu phân phó gia nô dắt linh thú tọa kỵ tới, rồi điều một đội hộ vệ chuẩn bị đi tới quặng linh thạch trước.

Tào gia chủ và Lữ gia chủ liếc nhau, quyết định đi cùng Mộc Vũ, đề phòng gã giở trò quỷ.

Bọn họ rời đi, nhưng mấy ngàn người vẫn ở lại bao vây Mộc gia. Ba gia tộc mang theo đại đội nhân mã chạy tới quặng linh thạch ngoài thành, lưu lại bụi mù đầy đất.
Linh thú quất bay khói bụi, che lấp đường phố Lan Ô Thành.

Đợi sương khói tan đi, chỉ còn lại đám bá tánh mờ mịt.

Hàn Thải Thải đứng trên Vạn Tượng Lâu, nhìn người của ba nhà vội vàng ra khỏi thành, khóe miệng nở nụ cười trêu tức. Mở miệng nỉ non: "Bị nàng tính kế, là vinh hạnh của các ngươi."

Lúc này, có thuộc hạ đi lên bẩm báo chuyện phát sinh trong Mộc gia, cộng thêm chuyện linh mạch.

Hàn Thải Thải lười biếng bảo hắn lui ra, nụ cười càng sâu: "Trước khi đi còn chém một đao cho Mộc gia. Đúng là người không ở, nhưng vẫn có thể quấy đục khống chế cục diện phong vân Lan Ô Thành!"

Ánh mắt hắn nhẹ nhàng rơi xuống cảnh sắc ngoài cửa sổ. Lúc hừng đông, Mộ Khinh Ca còn đứng ở nơi đó. Hiện giờ nàng đã rời đi, nhưng 'ván cờ' bày ra vẫn làm nhiễu loạn Lan Ô Thành nhìn như bình tĩnh.
"Loạn chiến Lan Ô Thành, sắp bắt đầu từ hôm nay." Hàn Thải Thải lẩm bẩm.

Ba nhà Mộc Tào Lữ vội vàng chạy tới chỗ quặng linh thạch.

Mộc Vũ xoay người xuống khỏi lưng linh thú, bay thẳng tới chỗ mỏ quặng.

Hai gia chủ Tào Lữ nhìn thoáng qua nhau, rồi đi theo. Sau khi nhận báo cáo, bọn họ đều dẫn người phóng tới Mộc gia, chưa tự mình qua xem.

Mỏ quặng và đường hầm đều hỗn loạn lộn xộn, khiến lòng họ trầm xuống.

Càng vào sâu, vách tường bắt đầu xuất hiện khe lõm bất quy tắc. Đồ vật từng nằm trong đó đã bị lấy đi, không hề lưu lại chút gì.

Khe lõm đó đặt lên cái gì, Mộc Vũ biết, hai gia chủ Tào Lữ đều biết.

Dần dần, sắc mặt Mộc Vũ trầm xuống. Gã đặt tay lên khe lõm, phảng phất có thể cảm nhận được linh khí còn dư trên đó.

Thịt mỡ đến bên miệng cứ vậy bay mất, hai nhà Tào Lữ càng nhìn càng tức.
Bọn họ nhìn chằm chằm Mộc Vũ, ngữ khí bất thiện: "Hừ, Mộc Vũ ngươi còn có gì để nói?"

Mộc Vũ giờ đây suy nghĩ hỗn loạn, người phụ trách trông nom là nhị thúc công của gã. Gã tuyệt không tin nhị thúc mình sẽ phản bội Mộc gia!

Gã đột nhiên xoay người đối mặt hai nhà Tào Lữ chất vấn, sắc mặt âm trầm: "Chuyện này không liên quan đến Mộc gia!"

"Không liên quan? Vậy vì sao người Mộc gia các ngươi biến mất?" Lữ gia chủ châm chọc nói.

"Sao ngươi biết là bọn họ biến mất, mà không phải đã chết?" Mộc Vũ căm hận nói.

Gã nhìn hai gia chủ Tào Lữ, ánh mắt lãnh lệ: "Ta cũng có thể nói hai nhà các ngươi hợp mưu gϊếŧ chết người Mộc gia ta, sau đó cướp lấy quặng linh thạch, rồi vu oan hãm hại Mộc gia!"

Lữ gia chủ trừng mắt, bốc cháy lửa giận.

Tào gia chủ cười lạnh: "Mộc thiếu chủ thật có bản lĩnh đảo ngược trắng đen, trò giỏi hơn thầy. Tiếc là chỉ bằng vào lời nói một phía của ngươi, căn bản không ai tin. Hiện giờ Mộc gia ngươi có hiềm nghi lớn nhất, hoặc là giao Mộc Cương ra, hoặc là ba nhà chúng ta gặp nhau trên chiến trường."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play