Edit: Diệp Lưu Nhiên

Sau đó nàng nhìn về phía Nguyên Nguyên, lại nhìn đám người lạc vào ảo cảnh, rồi nói: "Có phát sinh gì ngoài ý muốn không?"

Nguyên Nguyên lắc đầu nói: "Ngân Trần toàn lực ứng phó, không có gì phát sinh. Chỉ là vừa rồi có tiếng vang lớn, khiến một tên gia hỏa Ngân cảnh tầng hai tỉnh lại. Ta dựa theo lão đại ngài phân phó, dùng Bát Hoang Hư Không Viêm đánh lén hắn, tiễn hắn lên đường."

Ánh mắt Mộ Khinh Ca chợt lóe, giương cằm: "Đi, vào phòng gã xem."

Nguyên Nguyên gật đầu, dẫn đường phía trước.

Hai người mở cửa nhà gỗ, bên trong đã không còn người. Mộ Khinh Ca tìm kiếm một vòng, phát hiện trong phòng gã có lệnh bài tự 'Mộc'.

"Là người Mộc gia." Mộ Khinh Ca thả lệnh bài về chỗ cũ, tinh tế suy tư.

Chợt, nàng nói với Nguyên Nguyên: "Kêu Tuyết Gia tới đây."


Nguyên Nguyên gật đầu, hóa thành ánh lửa biến mất.

Chỉ chốc lát, hắn và Tuyết Gia lại xuất hiện trước mặt Mộ Khinh Ca.

"Thiếu chủ." Tuyết Gia vừa thấy Mộ Khinh Ca, ngay lập tức dò xét nhìn nàng. Phát hiện nàng không có dấu hiệu bị thương, mới nhẹ nhàng thở phào.

"Hai người các ngươi lập tức đi tìm hết người Mộc gia đi." Mộ Khinh Ca phân phó hai người.

Hai người không rõ, nhưng vẫn nghe theo nàng.

Vị Mộc gia Ngân cảnh tầng hai kia tử vong, khiến nội tâm Mộ Khinh Ca sinh ra một kế hoạch mới.

Rất nhanh, Tuyết Gia và Nguyên Nguyên đều tìm tới những thủ vệ Mộc gia.

Mộ Khinh Ca phân phó Nguyên Nguyên dùng Bát Hoang Hư Không thiêu chết toàn bộ, hủy thi diệt tích.

Nguyên Nguyên lập tức hành động, chỉ chốc lát hoàn thành nhiệm vụ.

"Được rồi, đi thôi." Mộ Khinh Ca xác định không còn lưu lại dấu vết gì, rồi mới mang theo Nguyên Nguyên và Tuyết Gia rời đi.


Bọn họ phải trở lại Vạn Tượng Lâu gặp Hàn Thải Thải.

Tính toán thời gian, Bạch Li cũng nên đưa Mộc Dịch tới Vạn Tượng Lâu rồi.

Vài lần ra vào Vạn Tượng Lâu, Mộ Khinh Ca đã sớm nhớ rõ kiến trúc trong đây. Nàng nhẹ nhàng dẫn theo Nguyên Nguyên và Tuyết Gia vào phòng Hàn Thải Thải.

Mà lúc này, vẻ mặt Hàn Thải Thải ghét bỏ đứng ở góc phòng, sắc mặt âm trầm: "Quăng cái thứ dơ bẩn này ra ngoài cho ta."

Mộ Khinh Ca thuận theo ánh mắt hắn thấy thân ảnh Bạch Li, và Mộc Dịch còn nằm bên cạnh nàng.

Bạch Li bất mãn đáp lại: "Ngươi cho rằng ta muốn sao? Ta nghe Khinh Ca phân phó, có bản lĩnh thì tự ngươi quăng ra ngoài đi!"

Sắc mặt Hàn Thải Thải lạnh lùng, đang muốn tức giận thì chợt nghe thấy giọng Mộ Khinh Ca: "Cứu ra rồi sao?"

Hàn Thải Thải và Bạch Li đồng thời nhìn sang nàng, thấy nàng mang theo Nguyên Nguyên và Tuyết Gia thì đều sửng sốt.


Bạch Li phản ứng rất nhanh, lập tức ra đón Mộ Khinh Ca: "Khinh Ca, ngài đã về rồi?" Nhìn trái nhìn phải không thấy bóng Ngân Trần, nàng lại kinh ngạc hỏi: "Ơ? Hồ ly thúi kia đâu?"

Mộ Khinh Ca đáp lại: "Ngân Trần tiêu hao quá độ, ta bảo hắn về không gian nghỉ ngơi."

Bạch Li gật gật đầu, không hỏi nữa. Không ai phát hiện sự lo lắng trong đôi mắt nàng đã bị thu liễm sạch sẽ.

Ánh mắt Hàn Thải Thải dừng lên Mộ Khinh Ca đầu tiên, thấy nàng không sao mới quay sang nhìn những người khác. Hắn đã từng gặp Nguyên Nguyên, nhưng Tuyết Gia thì lần đầu thấy.

Mới gặp Tuyết Gia, ánh mắt hắn nghiền ngẫm quét về phía Mộ Khinh Ca.

Trong mắt Hàn Thải Thải có ý trêu chọc, Mộ Khinh Ca trực tiếp phớt lờ. Nàng đến trước mặt Mộc Dịch, thấy hắn vẫn tử khí dày đặc, không khỏi chậm rãi lắc đầu.
Xoay người, nàng đi tới chỗ Hàn Thải Thải: "Yến hội của ngươi kết thúc rồi?"

Hàn Thải Thải gật đầu: "Vì giúp ngươi, ta lãng phí không ít rượu ngon."

Mộ Khinh Ca cười lạnh: "Đừng có tiện nghi còn khoe mẽ, nói như thể ngươi giúp ta nhiều lắm ấy."

Dứt lời, nàng lại bảo Hàn Thải Thải: "Tìm người sửa sang rửa mặt chải đầu cho hắn đi, ta phải chữa thương cho hắn."

"Ngươi chữa thương cho hắn?" Hàn Thải Thải kinh ngạc chớp mắt.

Mộ Khinh Ca gật đầu: "Đáp ứng Phượng Vu Phi giúp nàng ấy tìm Mộc Dịch về, thì phải mang người hoàn chỉnh về." Mộ Khinh Ca liếc mắt nhìn Mộc Dịch. Nếu cứ thế mà về, khác gì với đưa tới bùn lầy khác đâu?

Hàn Thải Thải gật đầu cái hiểu cái không, gọi cấp dưới mang Mộc Dịch xuống.

Trong lúc chờ đợi, Mộ Khinh Ca nói với Hàn Thải Thải: "Ngươi lấy gì tới đựng linh thạch?"
Đôi mắt hẹp dài của Hàn Thải Thải cong như vầng trăng, lấy ra chiếc vòng tay đưa cho Mộ Khinh Ca.

Mộ Khinh Ca tiếp nhận, cầm vòng tay miết một chút rồi ném cho Hàn Thải Thải. Đáy mắt Hàn Thải Thải phát ra tia sáng kỳ dị, nhận lấy vòng tay xem, bên trong đã chứa đầy linh thạch.

Ánh mắt hắn lại có thêm phần tìm tòi nghiên cứu nhìn về phía Mộ Khinh Ca.

Mộ Khinh Ca phớt lờ ánh mắt hắn, hỏi thẳng: "Người đâu?"

Hàn Thải Thải cười nói: "Như ngươi nói, chuốc say ở lại đây."

"Mộc Vũ không hoài nghi?" Mộ Khinh Ca nhướng mày nhìn về phía hắn.

Hàn Thải Thải cười nghiền ngẫm: "Uống say ở lại không chỉ có mỗi hắn, có gì phải hoài nghi?"

"Ngươi sẽ không chuốc say tất cả mọi người đấy chứ!" Trong mắt Mộ Khinh Ca chợt lóe quang mang, lập tức hiểu ý Hàn Thải Thải.

Hàn Thải Thải gật đầu: "Toàn bộ ở lại, tốt hơn là chỉ một người ở lại."
Mộ Khinh Ca cười nhạt, nhìn về phía Nguyên Nguyên.

Nghe hai người đối thoại, Nguyên Nguyên đã sớm rục rịch. Thấy Mộ Khinh Ca nhìn qua, gương mặt xinh đẹp của hắn nở nụ cười dữ tợn: "Hừ! Sắc lang đáng chết, rốt cuộc đến phiên ngươi nếm thử thủ đoạn của tiểu gia!"

"Từ đã, ngươi định xử trí thế nào?" Con ngươi Mộ Khinh Ca vừa chuyển, đột nhiên gọi Nguyên Nguyên lại.

Nguyên Nguyên sửng sốt, không rõ ý Mộ Khinh Ca. Đành trả lời đúng sự thật: "Xử trí thế nào? Đương nhiên là muốn đốt cháy gã!"

Mộ Khinh Ca nghe xong lắc đầu, lời nói thấm thía: "Quá lộ dấu vết. Còn nhớ lúc chúng ta ở núi lửa đối phó với hỏa khôi của Thái Sơ Cấp Hỏa thế nào không? Đám dơi lửa đó..."

Được Mộ Khinh Ca nhắc nhở, Nguyên Nguyên lập tức hiểu ra.

Đôi mắt xinh đẹp lộ ra tia tính kế, cười dữ tợn rời khỏi phòng Hàn Thải Thải, thân tín dẫn hắn vào phòng Mộc Hoằng.
Nguyên Nguyên đi rồi, Hàn Thải Thải cười nói với Mộ Khinh Ca: "Ngươi đúng là không sợ dạy hư tiểu hài tử."

Mộ Khinh Ca trừng hắn, châm chọc nói: "Ngươi nói ra câu này, ta cực kỳ kinh ngạc."

Tựa hồ hắn muốn ôn tồn cùng nói chuyện với Mộ Khinh Ca, đó là không có khả năng. Hai người dỗi nhau đã thành quen, ngẫu nhiên hắn hơi ôn nhu tí đều sẽ bị Mộ Khinh Ca nói kháy lại.

Trong lòng thở dài một tiếng, Hàn Thải Thải cảm thấy hối hận.

Nếu sớm biết Mộ Khinh Ca là nữ, hắn đương nhiên sẽ không tính kế nàng.

Nguyên Nguyên trở về rất nhanh, lúc vào cửa, cả người thư thái suиɠ sướиɠ. Mộ Khinh Ca không hỏi hắn xuống tay thế nào, nàng tin Nguyên Nguyên hiểu ám chỉ của nàng.

Một lát sau, Mộc Dịch tắm rửa cạo râu, thay y phục sạch sẽ được tặng trở về.

Nhìn thấy gương mặt gầy ốm tái nhợt nhưng không đi tuấn nhã phong lưu, Mộ Khinh Ca chợt hiểu vì sao Phượng Vu Phi lại hãm sâu vào.
'Ừm! Đây là thời đại xem mặt!' Mộ Khinh Ca thầm nghĩ.

Mộc Dịch tùy ý bài bố, không rên một tiếng.

Mộ Khinh Ca cũng mặc kệ hắn, khơi thông kinh mạch cho hắn.

Sau khi hoàn thành, nàng lấy ra hai bình đan dược đưa cho Hàn Thải Thải: "Một lọ là để cho hắn mỗi ngày ăn một viên. Một tháng sau thì cho hắn ăn bình đan dược còn lại, chờ hắn chịu được thì mỗi ngày lại cho hắn ăn viên đan dược từ lọ ban đầu đến khi dùng hết."

"Đây là đan dược gì?" Hàn Thải Thải đánh giá bình dược trong tay.

Mộ Khinh Ca giải thích: "Lọ đầu tiên là điều trị thân thể, cố bổn bồi nguyên. Lọ thứ hai là đan dược tẩy tủy trọng tố kinh mạch. Có thể trọng tố kinh mạch bị chặt đứt của hắn, cũng có thể đả thông tu vi bị phế dẫn tới tắc nghẽn. Sau đó hắn có thể tu luyện lần nữa."
Lời này, nàng không tránh Mộc Dịch.

Chờ nàng nói xong, nàng nhạy bén nắm được hy vọng lóe qua mắt Mộc Dịch.

Thu hồi tầm mắt, Mộ Khinh Ca nhìn về phía Hàn Thải Thải: "Nếu tiện, xin mang một câu tới Tần quốc Mộ phủ."

Ánh mắt Hàn Thải Thải chợt lóe, gật đầu.

Mộ Khinh Ca mím môi nói: "Nói cho họ, ta vẫn mạnh khỏe."

Nhờ vả xong, Mộ Khinh Ca lại tới trước mặt Mộc Dịch, nhìn hắn: "Bất kể ngươi nguyện ý rời đi hay không, ta đều sẽ đưa ngươi đến bên Phượng Vu Phi. Sau này ngươi muốn ở lại Lâm Xuyên sinh sống bình yên cùng nàng ấy, hay là muốn trở về Trung Cổ Giới tìm Mộc Vũ báo thù, đều là chuyện của chính ngươi, không liên quan tới ta. Gặp được Phượng Vu Phi, thay ta chuyển cáo một câu, chuyện ta đáp ứng nàng đã hoàn thành."

Mộc Dịch rốt cuộc nâng mắt lên, nhìn về phía nàng. Hồi lâu, hắn mới mở miệng khàn khàn: "Đa tạ."
Hàn Thải Thải tới bên cạnh Mộ Khinh Ca, truyền âm: 'Trông dáng vẻ hắn, sợ là không cam tâm tình nguyện đi Lâm Xuyên giới. Sau khi chữa khỏi phỏng chừng là muốn trốn đi, tùy thời báo thù.'

Ánh mắt Mộ Khinh Ca phát lạnh, đáp lại: 'Không phải do hắn quyết định.' Nàng nhìn về phía Hàn Thải Thải, tiếp tục truyền âm: 'Người, là chính ta giao cho ngươi. Nếu ngươi để người chạy, chính là trách nhiệm của ngươi.'

Hàn Thải Thải co rút khóe miệng, bảo đảm: 'Yên tâm đi, trước mắt ngoại trừ ngươi, chưa từng có ai thoát được khỏi tay ta.'

Câu bảo đảm mang theo ái muội, khiến Mộ Khinh Ca trợn trắng mắt, căn bản không thèm để ý.

Mộ Khinh Ca đến trước cửa sổ đón mặt trời mới lên, thở hắt ra. Ánh sáng vàng rực chiếu lên người nàng, bao phủ quanh nàng một tầng kim sắc.
Trên lầu Vạn Tượng Lâu có thể nhìn ra hơn phân nửa Lan Ô Thành.

Ở lại đây nhiều ngày, Mộ Khinh Ca yên lặng nghĩ: Rốt cuộc làm xong một chuyện, có thể tiếp tục khởi hành.

Mục đích tiến vào Trung Cổ Giới, lại hoàn thành thêm một chuyện đúng là rất nhẹ nhõm.

Nhưng ngẫm lại tương lai, Mộ Khinh Ca cười tự giễu. Gánh thì nặng mà đường thì xa, cách mạng chưa thành công, đồng chí vẫn cần nỗ lực!

"Nếu ngươi mệt mỏi, bất cứ lúc nào cũng có thể mượn bả vai ta." Hàn Thải Thải chợt xuất hiện phía sau Mộ Khinh Ca, khẽ nói.

Câu nói phá vỡ tiếng thở dài của Mộ Khinh Ca. Nàng quay đầu nhìn nam tử yêu nghiệt đứng phía sau, chậm rãi lắc đầu, khóe miệng cong lên đường cung nhỏ: "Ta không cần." Đầu ngón tay buông xuống lặng lẽ vuốt cung linh bên hông.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play