Edit: Diệp Lưu Nhiên

Gào!

Ầm ầm ầm!

Hòn đá rơi vãi, địa cung sập xuống.

Ngân Trần tóm Hàn Thải Thải nhanh chóng lui về sau, căn bản không quan tâm Hàn Thải Thải giãy giụa.

Mộ Khinh Ca cầm Linh Lung Thương chạy tới chỗ Nguyên Nguyên, nhưng nửa đường lại nhảy ra một cự trảo mang theo ngọn lửa phóng tới chặn nàng, buộc nàng chỉ có thể xoay vòng trở về.

"Mộ Khinh Ca, yêu thú hỏa khôi kia đã cuồng hóa, đi mau!" Nơi xa còn truyền đến thanh âm Hàn Thải Thải.

Cuồng hóa!

Ánh mắt Mộ Khinh Ca trầm xuống, nhìn yêu thú hỏa khôi hoàn toàn tẩm trong ngọn lửa còn cao lớn hơn trước.

Cổ họng nó gầm gừ, dây xích lửa bị nó dễ dàng giật đứt, đột nhiên vọt tới Mộ Khinh Ca. Nơi đi qua đều mang theo nhiệt độ sóng lửa.

Con ngươi Mộ Khinh Ca co rụt lại, liên tục lùi về sau.

Lúc này địa cung lung lay càng nghiêm trọng, đột nhiên truyền đến tiếng vang lớn.


Mộ Khinh Ca ngước mắt nhìn, thấy trần nhà bị xuyên thủng, lộ ra cửa động hình tròn. Mà Nguyên Nguyên và Thái Sơ Cấp Hỏa đã lao ra khỏi cửa động, tiếp tục chiến đấu.

Nguyên Nguyên đi rồi, Mộ Khinh Ca cũng không cần thiết phải ở lại.

Nàng tránh né yêu thú hỏa khôi công kích, không ngừng lùi về.

Đột nhiên bên cạnh nàng thổi qua một đường bạch quang nhắm tới yêu thú hỏa khôi. Mộ Khinh Ca tập trung nhìn, cư nhiên là bản thể Ngân Trần!

Dáng người Tuyết hồ như núi, cửa vĩ lay động sau lưng. Đôi mắt lập lòe huyết quang, triền đấu với yêu thú hỏa khôi.

"Ngân Trần!" Mộ Khinh Ca hô.

Hàn Thải Thải đi tới cạnh nàng, nói: "Linh thú chiến đấu ở trạng thái tốt nhất chính là bản thể, hiện tại trong cơ thể hắn chứa Tích Hỏa châu, không sợ lửa. Có hắn kéo dài thời gian, chúng ta đi mau. Rời nơi này trước, ra ngoài rồi tính sau, chỗ này sắp sập rồi."


Mộ Khinh Ca lo lắng nhìn Ngân Trần, cuối cùng vẫn gật đầu rời đi cùng Hàn Thải Thải.

Bởi vì nàng biết mình rời đi sớm phút nào, Ngân Trần có thể thoát khỏi dây dưa yêu thú hỏa khôi sớm phút ấy.

Hai người không trở về theo đường cũ, mà lựa chọn xông ra lỗ hổng do Nguyên Nguyên và Thái Sơ Cấp Hỏa phá ra. Hàn Thải Thải bị thương, Mộ Khinh Ca đành phải đỡ hắn, đạp Tinh Thủy Bộ nhảy lên không trung phóng tới lỗ hổng kia.

Hai người hóa thành hai cái bóng, biến mất trong địa cung.

Ngân Trần cuốn lấy yêu thú hỏa khôi, kéo chân nó.

Nhưng hỏa khôi không phải sinh linh, trừ phi đào ra hỏa hạch nó, nếu không căn bản đánh không chết. Xác định Mộ Khinh Ca an toàn, Ngân Trần vung cửu vỹ, mượn dùng cỗ lực lượng này nhanh chóng đưa mình lao ra cửa động.

"Gào gào!"

Phía sau, yêu thú hỏa khôi gào lên rống giận bị trêu đùa.


Nó giằng đứt dây xích đuổi theo Ngân Trần không bỏ. Ngân quang và hồng quang, một trước một sau chạy ra khỏi cửa động. Chúng nó vừa rời đi, toàn bộ địa cung rốt cuộc không chống nổi nữa, nhanh chóng sụp đổ.

Sắc trời bên ngoài đã tối, xung quanh không bóng người, không thể nhìn thấy hình ảnh chấn động núi lửa sụp đổ.

Hai luồng dị hỏa đánh nhau trên bầu trời, quang mang Thái Sơ Cấp Hỏa như vầng sáng trong đêm đen. Mà bên cạnh nó là quang hoa nhạt màu như ngọn lửa hỗn độn dây dưa.

Mộ Khinh Ca đỡ Hàn Thải Thải dựa vào lưng tảng đá, hít thở không khí mát lạnh. Không có núi lửa, độ ấm xung quanh giảm mạnh.

"Ăn đan đi." Mộ Khinh Ca đưa một viên đan dược cho Hàn Thải Thải.

Hàn Thải Thải tiếp nhận, trực tiếp ăn vào không do dự. Lập tức linh khí trì trệ trong người hắn vận chuyển, khôi phục thông thuận.
Ánh mắt hẹp dài sáng ngời, Hàn Thải Thải kinh hỉ nhìn về phía Mộ Khinh Ca: "Thuật luyện đan của ngươi tiến bộ rất nhiều."

Mộ Khinh Ca quét mắt nhìn hắn, như đang bảo hắn nói lời vô nghĩa: "Không phải đã đưa Địa Hoàng Đan cho ngươi rồi sao?"

Hàn Thải Thải hơi gật đầu, nói: "Chờ xong chuyện, ta trao đổi cuộc mua bán này với ngươi. Bảo đảm tuyệt đối là chuyện tốt."

Hắn vừa dứt lời, ngân quang và hồng quang một trước một sau xuất hiện giữa trời đêm.

Mộ Khinh Ca nhìn bóng ngân quang kia, nói với Hàn Thải Thải: "Trước hết nghĩ cách giải quyết yêu thú hỏa khôi kia đi."

Hàn Thải Thải hít sâu một hơi, nói: "Không có cách nào, chỉ có thể ngạnh chiến. Hy vọng Hỗn Nguyễn Thiên Cực Diễm có thể níu chân Thái Sơ Cấp Hỏa một lúc, ba người chúng ta cùng nhau vây công yêu thú hỏa khôi. Diệt nó xong rồi cùng nhau đối phó Thái Sơ Cấp Hỏa!"
Mộ Khinh Ca mím môi gật đầu, không chậm trễ, nàng phóng lên trời đêm đánh lén yêu thú hỏa khôi từ phía sau.

Nói đánh là đánh, tác phong không kì kèo lằng nhằng khiến Hàn Thải Thải sửng sốt, khóe miệng treo lên nụ cười nhàn nhạt. Hắn xông lên lần hai, quanh thân bao trùm bởi hỏa xà thành hình, đây là Hỏa Vân Dương Viêm sau khi dung nhập vào cơ thể hắn.

Trong đêm khuya, hai bên chiến trường đều kịch liệt khiến người ta hoa mắt.

Mộ Khinh Ca và Ngân Trần phối hợp ăn ý khỏi cần nói, cộng thêm yêu nghiệt Hàn Thải Thải, cuối cùng khống chế được yêu thú hỏa khôi cuồng hóa.

Chỉ là động tác nó quá nhanh, sức mạnh quá lớn, muốn giở trò cũ đào hỏa hạch ra hiển nhiên là không có khả năng.

"Vậy đánh nát đầu nó!" Mộ Khinh Ca trầm giọng hô. Linh Lung Thương trong tay tụ linh khí, tung chiêu Nhất Diễm Thương.
Có kinh nghiệm lúc trước, ít nhất bọn họ có thể đoán được hỏa hạch yêu thú nằm ở phần giữa đầu và cổ.

Chỉ cần đánh nát đầu, rút hỏa hạch trước khi nó chưa khôi phục, nó chắc chắn phải chết! Linh Lung Thương như sao băng xẹt qua, kéo theo một cái đuôi thật dài.

Một tiếng vang lên, Mộ Khinh Ca hội tụ toàn lực một kích đánh vào đầu yêu thú hỏa khôi.

Yêu thú hỏa khôi hét lớn, vọt tới Mộ Khinh Ca.

Hàn Thải Thải nắm chặt thành quyền, hô to: "Hỏa Vân Dương Viêm, đi!" Hỏa xà cự mãng vây chung quanh hắn lập tức lao ra, gặp gió biến lớn, lập tức cuốn lấy yêu thú hỏa khôi kéo chân nó.

Linh Lung Thương mang theo uy lực ngàn quân, vô cùng sắc bén xuất hiện trước mắt yêu thú hỏa khôi. Mũi thương cao tốc xoay tròn, mang theo hỏa tinh xông thẳng đầu yêu thú hỏa khôi.

"Bạo!" Mộ Khinh Ca cầm cán thương, trầm giọng hét.
Ầm!

Tiếng nổ mạnh vang lên, đầu yêu thú hỏa khôi nổ tung trước mặt ba người, giống như đóa hoa lửa nở rộ giữa trời đêm, đẹp đẽ mỹ lệ, ánh lửa văng ra khắp nơi.

Dư âm nổ đầu, phản phệ đến ba người.

Mộ Khinh Ca huy thương ngăn cản, Hỏa Vân Dương Viêm nhanh chóng trở lại trước mặt Hàn Thải Thải, ngưng tụ thành tấm chắn ngăn cản lực lượng phản hệ. Hỏa hoa nổ tung nhanh chóng tụ lên trên không trung, hình thành cái đầu yêu thú hỏa khôi mới.

Cái đầu dữ tợn khủng bố gầm lên giận dữ, bay tới thân thể nó.

Đúng lúc này, Ngân Trần xem chuẩn thời cơ phóng qua, móng vuốt sắc bén bắt được hỏa hạch lập lòe trong phần cổ đứt gãy kia.

Nhận ra ý Ngân Trần, yêu thú rống giận vọt tới Ngân Trần, há miệng khổng lồ dữ tợn muốn cắt đứt cánh tay Ngân Trần.

Mộ Khinh Ca thấy thế, lần thứ hai huy thương. Linh Lung Thương trực tiếp đánh vào mặt yêu thú hỏa khôi, kéo ra miệng vết thương dữ tợn trên mặt nó.
Mà lúc này, Ngân Trần phát lực, giựt mạnh hỏa hạch yêu thú hỏa khôi!

Yêu thú hỏa khôi mất đi hỏa hạch, tương đương với việc mất đi sinh mệnh. Nó không cam lòng nổi giận gầm lên, toàn bộ thân thể không biến mất mà nổ mạnh.

Rầm rầm!

Đầu và người cùng nổ, nhiễm bầu trời đêm thành màu hồng. Ánh lửa ngút trời, sóng khí càn quét.

Phốc!

Phốc!

Phốc!

Ba người đứng mũi chịu sào, bị khí kình nổ chính diện đụng phải, đều phun ra ngụm máu tươi rơi xuống mặt đất.

"Khụ khụ." Rơi bịch xuống đất, Mộ Khinh Ca nhe răng. Thầm chửi: 'Má nó! Xương cốt sắp nát rồi.' Không khoa trương đâu, nếu không phải nàng kiên trì rèn luyện thân thể, sợ là bây giờ sẽ giống như Hàn Thải Thải.

Mộ Khinh Ca nhìn về phía Hàn Thải Thải, thấy hắn cũng tạo ra cái hố nông dưới đất.

Nhưng hắn không thể bò dậy như Mộ Khinh Ca, mà nằm thành chữ X ngay giữa hố, miệng trào máu tươi.
Mộ Khinh Ca chống dậy, đi tới hắn. Ngân Trần cũng bò dậy, theo lại đây.

Hắn là Thần thú, đương nhiên chịu tốt hơn Hàn Thải Thải.

Mộ Khinh Ca hoạt động khớp xương một chút, xương cốt phát ra tiếng kêu rắc rắc. Cảm giác rã rời dần dần biến mất.

Nguyên Nguyên và Thái Sơ Cấp Hỏa vẫn còn tiếp tục chiến đấu. Mộ Khinh Ca ngẩng đầu nhìn thoáng qua, nhảy vào cái hố Hàn Thải Thải, Ngân Trần cũng theo sát.

"Khụ! Súc sinh đáng chết, sắp chết còn bị nó hố." Hàn Thải Thải thấy Mộ Khinh Ca và Ngân Trần xuất hiện, giọng căm hận.

Yêu thú hỏa khôi mất đi hỏa hạch, vốn nên biến mất mới đúng, nó vậy mà lại dùng sức mạnh cuối cùng nổ chết mình, gây thương tích ba người. Đáng giận nhất chính là, hắn bị nện xuống đất không thể động đậy, mà hai người Mộ Khinh Ca lại như không có chuyện gì. Ngân Trần thì thôi, dù sao cũng là Thần thú, không so xương cốt được.
Nhưng còn Mộ Khinh Ca?

Rõ ràng cảnh giới thấp hơn hắn, nhưng khả năng chịu lực lại giỏi hơn hắn!

Đặc biệt là ở trước mặt nữ nhân mình mến, bị quăng như vậy quả thực rất mất mặt!

Nghĩ tới hình tượng mình chật vật bây giờ, Hàn Thải Thải hận không thể quay lại khoảnh khắc đánh chết yêu thú hỏa khôi lần nữa!

Mộ Khinh Ca kiểm tra Hàn Thải Thải một lúc, nói: "Có mấy đoạn xương bị sai lệch."

Nói xong, lại bảo Ngân Trần: "Giữ hắn nằm yên."

Hàn Thải Thải còn chưa phản ứng lại sao phải thế, thì đã cảm thấy người mình bị đè xuống không thể động đậy. Mà Mộ Khinh Ca thì đang nắm chân hắn, dùng tư thế kỳ quái...

Răng rắc!

Đau đớn truyền ra từ xương cốt, khiến Hàn Thải Thải cứng họng, trừng lớn đôi mắt hẹp dài.

"Được rồi." Bên tai, truyền đến thanh âm Mộ Khinh Ca.
Ngay sau đó, hắn cảm giác Mộ Khinh Ca ấn hai tay lên ngực mình.

Răng rắc! Răng rắc!

Lại là hai tiếng không kịp đề phòng, khiến mặt mũi Hàn Thải Thải từ tái nhợt lập tức biến thành màu đỏ tím. Mà lúc này, Mộ Khinh Ca lại nắm lấy vai trái hắn, dùng sức vặn.

Răng rắc!

Hàn Thải Thải cảm thấy mình nghẹn một ngụm khí không tiết ra được. Hắn đầy mồ hôi lạnh, nhìn chằm chằm Mộ Khinh Ca: "Mộ Khinh Ca, ngươi nhân cơ hội trả thù sao?"

Mộ Khinh Ca đứng lên phủi tay, nói: "Dậy thử xem."

"Dậy gì..." Còn chưa nói xong, Hàn Thải Thải bỗng thấy người mình nhẹ nhàng, cảm giác không thể động đậy đã biến mất, xương cốt cũng không còn đau.

Hắn bò dậy khỏi hố, hoạt động một chút, phát hiện ngoại trừ tạng phủ còn dư lại ám thương do sóng xung kích ra, bản thân cư nhiên có thể chạy có thể nhảy.
Ánh mắt hắn tỏa sáng nhìn về phía Mộ Khinh Ca, bị chấn kinh bởi kỹ xảo thần kỳ của nàng rồi.

Mộ Khinh Ca khinh bỉ nhìn hắn. Thầm lẩm bẩm: 'Chỉ là môn học xoa bóp bó xương mà thôi, cư nhiên dọa tiểu gia hỏa dị thế này đến sửng sốt.'

Lầu bầu xong, Mộ Khinh Ca mở bàn tay ra, bên trong nằm ba viên đan dược.

Nàng cầm một viên, rồi nhìn về phía Ngân Trần và Hàn Thải Thải. Hai người mỗi người cầm một viên, ba người cùng nhau ăn. Lập tức cơ thể bọn họ khôi phục, tạng phủ bị va đụng đến rách cũng tự động khép lại.

Giải quyết yêu thú hỏa khôi, cũng khôi phục thương thế, vậy chỉ còn lại một mục tiêu.

Ba người không hẹn mà chuyển tầm mắt lên bầu trời, hỏa cầu chiếu sáng hơn phân nửa.

Nếu có ai nhìn thấy hiện tượng quỷ dị này, chắc sẽ cho rằng thái dương đáp xuống trời đêm, hoặc là có thêm một mặt trời.
"Nguyên Nguyên, ngươi nghỉ ngơi trước đi, để chúng ta ra!" Mộ Khinh Ca hô với Nguyên Nguyên.

Tuy Thái Sơ Cấp Hỏa đã tiến vào kỳ suy yếu, nhưng Nguyên Nguyên vẫn không thể chế phục nó. Vậy chỉ có thể dựa vào ba người bọn họ tiêu hao sức mạnh của Thái Sơ Cấp Hỏa trước, rồi để Nguyên Nguyên tranh thủ xông vào.

Nguyên Nguyên nghe Mộ Khinh Ca, lập tức tách ra rời đi.

Nhưng hắn không đáp xuống đất, mà mượn dùng hỗn độn ngụy trang, hòa vào bóng đêm. Không có Thái Sơ Cấp Hỏa chiếu rọi, ngay cả Mộ Khinh Ca cũng không nhìn ra hắn ở chỗ nào.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play