Edit: Diệp Lưu Nhiên

"Ngươi không định quản chuyện Tang gia? Trong người ngươi chảy chính là huyết mạch Tang gia!" Hàn Thải Thải kinh ngạc nói.

Tuy hắn tâm tư xảo trá, quỷ dị hay thay đổi, nhưng đối với gia tộc vẫn có khái niệm ăn sâu bén rễ. Bằng không cũng sẽ không cố gắng nỗ lực, một lần nữa trở về gia tộc sau khi bị trục xuất.

Nhưng hắn không biết, nội tâm Mộ Khinh Ca căn bản không có quan niệm gia tộc.

Nàng nghĩ rất đơn giản, ai đối tốt với nàng, nàng sẽ đối tốt lại. Ai muốn gϊếŧ nàng, nàng nhổ cỏ tận gốc. Chỉ đơn giản vậy thôi.

"Vậy thì sao? Huyết mạch không phải do ta muốn. Ta còn rất nhiều chuyện, Tang gia chẳng qua chỉ là điểm đến mà thôi, không phải điểm cuối. Tìm được người ta muốn tìm, làm rõ chuyện, ta sẽ tiếp tục đi tiếp." Mộ Khinh Ca nói. Mục tiêu lớn nhất của nàng bây giờ là luyện chế ra đan dược Thánh cấp, sau đó không ngừng tăng tu vi, sớm ngày bước lên đỉnh núi, có năng lực cùng Tư Mạch đối mặt mọi thứ.


Tư Mạch, là nam nhân âm thầm trả giá vì nàng.

Từ lời của Cô Nhai và Cô Dạ, nàng hiểu. Hắn vẫn có nguy hiểm và khốn cảnh thuộc về hắn. Chẳng qua hiện tại nàng quá yếu, căn bản không giúp được hắn mà thôi.

Cho nên nàng sẽ cố gắng cường đại thêm, sau đó bảo vệ người mình muốn bảo vệ.

Đông châu Đan Đạo Viện, là con đường tốt nhất tăng lên đan đạo của nàng. Sau khi hoàn thành xong, nơi nàng dừng chân hẳn là nơi đó!

Hàn Thải Thải chậm rãi lắc đầu, nói với Mộ Khinh Ca: "Có đôi khi, ngươi thực sự vô tình."

Mộ Khinh Ca lại cười nói: "Xem như là ngươi khen ta." Nàng không đi giải thích nhiều. Thậm chí không cãi lại Hàn Thải Thải việc hắn cũng lãnh khốc vô tình đối với chuyện không liên quan chẳng kém gì mình.

Hàn Thải Thải đầy bụng muốn nói, lại bị Mộ Khinh Ca chặn mất.


Lát sau, hắn mới rầu rĩ lên tiếng: "Tóm lại, tình cảnh Tang gia rất phức tạp. Nếu ngươi muốn đi thì phải cẩn thận. Nếu ngươi thật sự không định quản chuyện Tang gia, vậy tốt nhất đừng để họ biết cơ thể ngươi chảy huyết mạch Luyện khí sư, càng đừng khiến họ biết ngươi có dị hỏa."

"Đa tạ nhắc nhở." Mộ Khinh Ca gật đầu nói.

Một đêm nói về Trung Cổ Giới, về Tang gia trôi qua.

Có Ngân Trần ở đây, giữa Mộ Khinh Ca và Hàn Thải Thải bớt đi vài phần xấu hổ. Ít nhất, lỡ như bị Mạch đại gia bắt được, nàng có thể đúng lý hợp tình nói không phải đang cùng một chỗ, còn có Ngân Trần nữa đó!

Trước khi trời sáng, Mộ Khinh Ca cầm cung linh bên hông, nặng nề ngủ.

Hừng đông, nàng bị tiếng chuông thanh thúy đánh thức.

Mở mắt ra, tầm mắt Mộ Khinh Ca dừng lên cung linh chạm rỗng kim sắc tinh xảo.


Cười hiểu ý, Mộ Khinh Ca đứng dậy sửa sang lại.

Đợi Hàn Thải Thải chuẩn bị xong, ba người đi tới chỗ của Thái Sơ Cấp Hỏa.

"Ngươi chuẩn bị đối phó với Thái Sơ Cấp Hỏa thế nào?" Trên đường, Mộ Khinh Ca hỏi.

Hàn Thải Thải nói ra kế hoạch của mình: "Hai người chúng ta..." Đột nhiên, hắn nghĩ đến còn có Ngân Trần, đành sửa lời: "Ba người chúng ta triền đấu với nó, tiêu hao lực lượng của nó. Hiện giờ nó đang trong kỳ suy yếu, sẽ chỉ càng yếu hơn. Chờ chúng ta tiêu hao kha khá, rồi để cho Hỗn Nguyên Thiên Cực Diễm của ngươi đi ra cắn nuốt, phân ra một tia tinh phách cho ta là được. Chỉ là khi ta hấp thu tinh phách, ngươi phải hộ pháp giúp ta, đừng có giống như lần trước bỏ rơi ta đi mất." Hắn chỉ tới lần trước ở Lạc Nhật hoang nguyên thu phục Hỏa Vân Dương Viêm.
Mộ Khinh Ca lập tức biến sắc: "Nếu ngươi hấp thu nửa năm, chẳng lẽ ta cũng phải chờ ngươi nửa năm?"

Hàn Thải Thải giựt mi mắt, cắn răng nói: "Vậy mà ngươi cũng chờ không được?"

"Ta rất bận!" Mộ Khinh Ca thành thật nói.

Hàn Thải Thải đen mặt: "Ngươi yên tâm, lần này chỉ hấp thu một tia tinh phách, sẽ không lâu. Nhiều nhất là hai ngày, sẽ không trễ nải chuyện của ngươi."

"Thế thì còn suy xét được." Mộ Khinh Ca gật đầu lẩm bẩm.

Hàn Thải Thải lại nổi đóa: "Mộ Khinh Ca!"

Đáng chết, nàng cư nhiên còn muốn suy xét!

...

Trên hoang lĩnh, dãy núi nối liền, nhưng đều tử khí âm trầm.

Nham thạch màu xám đen, không có lấy ngọn cỏ.

"Rốt cuộc ở đâu?" Đi hơn nửa ngày, Mộ Khinh Ca hỏi.

Hàn Thải Thải nói: "Vòng qua khu rừng đá này là thấy." Hắn chỉ tới một tảng đá kỳ quái chặn tầm nhìn ba người.
Mộ Khinh Ca nhìn tảng đá, từ hình dáng mơ hồ có thể nhìn ra chúng đều là động vật, thực vật.

'Đá có thể phân hóa thật đến vậy sao?' Mộ Khinh Ca nghi hoặc trong lòng.

Đi theo Hàn Thải Thải, bọn họ vòng qua khu rừng đá, trải qua đủ kiểu đá thạch kỳ kỳ quái quái, trước mắt rộng mở thông suốt cộng thêm sóng nhiệt cũng theo đó ập vào mặt.

"Nóng quá!" Ngân Trần khó chịu nhíu mày.

Tuyết Hồ, chỉ thích hoàn cảnh băng lạnh.

Nhiệt độ ở đây, khiến hắn cực kỳ không thích ứng.

"Ngân Trần, ngươi ổn không?" Mộ Khinh Ca hỏi.

Ngân Trần gật đầu, nói với Mộ Khinh Ca: "Chỉ cảm thấy hơi nóng, còn lại không sao."

Mộ Khinh Ca gật đầu. Nàng đạp lên hòn đá bóng loáng, có cảm giác nóng chảy cả đế giày. Nơi có dị hỏa, tất có dị thường.

Nhưng nàng từng tiếp xúc không dưới bốn loại dị hỏa, lại không có loại nào có được nhiệt độ như vậy.
Còn chưa tới gần, cũng đã khiến người ta khó thở, phả ra hơi nóng.

Quả nhiên, Hàn Thải Thải nói không sai. Thái Sơ Cấp Hỏa là dị hỏa nóng nhất!

Cảnh sắc không đổi, vẫn là hòn đá đen xám. Chỉ là tầm mắt trở nên rộng lớn, nhiệt độ chung quanh tăng cao.

"Không xa." Hàn Thải Thải ngẩng đầu, mắt nhắm chậm rãi mở ra.

"Vậy đi thôi." Mộ Khinh Ca giương cằm.

Ba người tiến về phía trước, nhưng càng đi càng cảm thấy nóng. Lấy tu vi hiện tại của bọn họ mà còn không thể chống cự nhiệt độ, làn da bắt đầu toát mồ hôi đầm đìa.

"Cứ tiếp tục đi như vậy, chúng ta sẽ bị mất nước." Mộ Khinh Ca lấy ra ba túi nước chia cho Hàn Thải Thải và Ngân Trần, còn một túi thì mở nắp rót vào miệng mình.

"Ngươi mang bao nhiêu nước?" Hàn Thải Thải vừa uống vừa hỏi.

Ý hắn là chỉ cần không ngừng bổ sung nước là có thể gánh qua.
Mộ Khinh Ca chậm rãi lắc đầu, nàng không có tinh lực giải thích cho Hàn Thải Thải cái gì là hiện tượng mất nước, cái gì gọi là giảm chất điện giải. Một khi mất nước, chỉ dựa vào mỗi nước thì không thể bổ cứu được.

"Chúng ta cần phải nghĩ cách hạ nhiệt." Mộ Khinh Ca nói.

Tiếng nàng vừa dứt, bỗng thấy da mình chợt lạnh.

Nàng cúi đầu nhìn, bỗng dưng phát hiện ngoài làn da mình cư nhiên kết một tầng băng mỏng, thay nàng cản trở sóng nhiệt tập kích.

Mộ Khinh Ca cực kỳ kinh ngạc.

Hàn Thải Thải híp mắt nói: "Bạch Cốt Yêu Diễm."

Mộ Khinh Ca ngẩng đầu nhìn hắn, nàng đương nhiên biết đây là Bạch Cốt Yêu Diễm, chẳng qua không nghĩ tới Nguyên Nguyên sẽ nghĩ ra cách thay nàng hạ nhiệt.

"Bạch Cốt Yêu Diễm thuộc về lửa lạnh, độ ấm cực thấp như băng tuyết." Hàn Thải Thải trầm giọng nói ra đặc tính Bạch Cốt Yêu Diễm, sau đó nhìn về phía Mộ Khinh Ca, ngữ khí hâm mộ: "Hỗn Nguyên Thiên Cực Diễm của ngươi đúng là tốt."
Mộ Khinh Ca lại quan tâm đến vấn đề khác: "Nguyên Nguyên làm vậy có thể sẽ khiến Thái Sơ Cấp Hỏa cảnh giác hay không?"

Hàn Thải Thải mím môi: "Yên tâm đi, Hỗn Nguyên Thiên Cực Diễm chỉ phóng thích một ít Bạch Cốt Yêu Diễm thay ngươi cản nhiệt độ, cách xa như vậy sẽ không kinh động đến Thái Sơ Cấp Hỏa."

Có Hàn Thải Thải bảo đảm, Mộ Khinh Ca mới yên tâm gật đầu.

Nghĩ nghĩ, nàng nâng tay lên nắm lấy cánh tay Ngân Trần. Bạch Cốt Yêu Diễm kết thành băng lan từ tay nàng nhanh chóng bao vây thân thể Ngân Trần trong lớp băng.

Chờ Mộ Khinh Ca buông tay, Ngân Trần đã biến thành người băng.

Mộ Khinh Ca nhìn về phía Hàn Thải Thải.

Hàn Thải Thải lập tức nở nụ cười yêu nghiệt, chủ động đưa tay mình tới trước mặt nàng: "Vô luận là nguyên nhân gì, có thể được ngươi chủ động chạm một lần, cũng rất không tồi."
"Ngứa đòn." Mộ Khinh Ca trừng hắn, không duỗi tay nắm lấy cánh tay Hàn Thải Thải, mà chỉ bắn ra đóa hoa trắng nhỏ từ đầu ngón tay thả xuống làn da hắn.

Hoa nhỏ nhanh chóng hòa tan, dưới ánh nhìn chăm chú của Hàn Thải Thải, nhanh chóng bao vây hắn vào trong đó.

Chỉ chốc lát, ba 'người băng' xuất hiện.

Làn da ba người phiếm màu tuyết lam nhạt, nhìn qua có phần quỷ dị.

Mộ Khinh Ca khoanh tay nói: "Ta dám cam đoan, hiện tại Nguyên Nguyên chắc chắn rất muốn đi ra nhìn kiệt tác của mình! Đi thôi."

Chuẩn bị thỏa đáng, ba người lại xuất phát.

Càng tới gần, càng nóng. Bạch Cốt Yêu Diễm ngăn cách Thái Sơ Cấp Hỏa không ngừng xèo ra khói trắng. Thậm chí cơ thể ba người đều xuất hiện ngọn lửa nhỏ màu lam nhạt.

Dưới sự chỉ dẫn của Hàn Thải Thải, ba người rốt cuộc đi tới chân tòa núi lớn.
Lưng núi bóng loáng, không có ngọn cỏ, chót vót tận trời, hướng ra phía ngoài hít mây nhả khói.

Tầm mắt Mộ Khinh Ca chậm rãi di động, xuyên qua tầng mây mù lượn lờ ở sườn núi, nhìn ánh lửa tí tách ẩn giấu bên trong...

Đệt!

Mộ Khinh Ca co rụt mắt lại.

Này má nó đâu phải là núi! Không, không đúng! Đây là núi, hơn nữa còn là núi lửa hoạt động!

Mộ Khinh Ca phảng phất thấy được trong sương trắng là dung nham cực nóng trào ra từ đỉnh núi, chậm rãi làm lạnh rồi đọng lại trên núi.

Nàng đã cảm thấy một đường không có tí cỏ, nham thạch đen xám có chút quái dị rồi, không nghĩ tới Hàn Thải Thải dẫn nàng tới ngay trước mặt núi lửa.

"Ngươi sẽ không bảo ta, Thái Sơ Cấp Hỏa giấu trong núi đi?" Mộ Khinh Ca phóng mắt nhìn núi lửa, nói.

Hàn Thải Thải gật đầu: "Không sai, nơi này vốn không có núi lửa. Là sau khi Thái Sơ Cấp Hỏa rơi xuống, mới hình thành núi lửa. Phàm là dị hỏa khi tiến vào kỳ suy yếu đều sẽ tìm cho mình một nơi an thân, rồi lẳng lặng tử vong, sau đó sinh ra. Nơi này chính là Thái Sơ Cấp Hỏa lựa chọn cho mình."
"Chúng ta vào thế nào?" Mộ Khinh Ca nuốt nước miếng: "Ngươi không định nhảy xuống miệng núi lửa, sau đó tìm kiếm tung tích Thái Sơ Cấp Hỏa trong dung nham đấy chứ?"

Ở Lạc Nhật hoang nguyên, ít nhất còn có chỗ đặt chân.

Mà trong núi lửa, tất cả đều là dung nham, căn bản không có chỗ đặt chân.

"Xem ra ngươi rất hiểu biết núi lửa." Hàn Thải Thải bất ngờ nhìn Mộ Khinh Ca.

Mộ Khinh Ca lười đáp.

Núi lửa, nàng hiểu đến không thể hiểu hơn.

Kiếp trước, nàng không chỉ một lần chấp hành nhiệm vụ ở núi lửa. Mượn dùng thiết bị phòng cháy công nghệ cao, nàng còn không thể đi sâu vào núi lửa. Bây giờ thì sao? Cho dù thế giới dùng linh lực tu vi, dưới núi lửa chỉ sợ cũng bị tiêu hao rất nhiều đi?

"Đáng sợ nhất của nó không phải nhiệt độ và dung nham, mà là nó ở trạng thái cực không ổn định, tùy thời sẽ phun trào bùng nổ. Một khi chúng ta vào đó, nó đột nhiên bùng nổ, vậy chúng ta đều bị thiêu hết thành tro." Mộ Khinh Ca nghiêm túc nói.
Núi lửa hoạt động hình thành do dị hỏa, mà không phải lửa bình thường. Uy lực của nó sẽ chỉ mạnh thêm chứ không yếu.

Huống chi lúc trước Hàn Thải Thải từng nói, Thái Sơ Cấp Hỏa là khi thái dương mới thăng, lưu lại mồi lửa. Thái dương, ha hả... Ở kiếp trước của nàng, khoa học kỹ thuật tiên tiến đều không thể tới gần thái dương. Trái đất cách thái dương xa như vậy, còn bị phụ thuộc vào nhiệt độ mặt trời để sống.

"Cơ hội luôn đi kèm với rủi ro." Hàn Thải Thải bình tĩnh.

Mộ Khinh Ca thở dài: "Ta không phủ nhận điểm này, nhưng ngươi phải cho ra phương pháp thỏa đáng, mà không phải tùy tiện xông vào. Vận khí không phải lần nào cũng đứng về phía chúng ta."

Rời đi là chuyện không khả năng, nhưng không thể lỗ mãng chịu chết!

Hàn Thải Thải trầm mặc, hắn cũng không có biện pháp nào tốt với núi lửa.
Mộ Khinh Ca thấy hắn im lặng, nhíu mày hỏi: "Ngươi có nắm giữ được quy luật thời gian mỗi lần nó phun trào không?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play