Edit: Diệp Lưu Nhiên

Thẳng đến khi thân ảnh Tưởng Thiên Hạo biến mất, Mộ Khinh Ca mới xoay người nhìn Thịnh Dục Ly và Tần Diệc Dao.

"Hôm nay đúng là khiến ta lĩnh hội Tưởng Thiên Hạo chân chính." Thịnh Dục Ly nói với Mộ Khinh Ca.

Nếu hắn có tâm cảnh giác rồi, Mộ Khinh Ca cũng không tốn thêm miệng lưỡi nữa. Nhẹ gật đầu, nàng nhìn về phía Tần Diệc Dao: "Việc này đã xong, tự chăm sóc mình cho tốt."

Tần Diệc Dao gật đầu.

Mộ Khinh Ca thu hồi ánh mắt, xoay người đi tới chỗ Ấu Hà Hoa Nguyệt, Tuyết Gia và Kinh Hải vẫn còn đang kinh sợ: "Đi thôi."

Năm người càng đi càng xa, dần dần biến mất khỏi tầm mắt Thịnh Dục Ly và Tần Diệc Dao.

Tần Diệc Dao đứng sững như pho tượng, nhìn phương hướng Mộ Khinh Ca mãi vẫn chưa thể hoàn hồn. Thịnh Dục Ly cũng không quấy rầy nàng, chỉ đứng bên cạnh.


Tần Diệc Dao chăm chú nhìn hướng Mộ Khinh Ca rời đi, mà hắn thì chăm chú nhìn nàng.

...

Tưởng Thiên Hạo mang theo Tưởng Thiên Nhất quay trở về Dư Thủy Thành. Khi tới Tưởng gia, Tưởng Thiên Nhất đã bị đau đớn đến ngất đi. Máu đã ngừng, nhưng chắc chắn sau này sẽ tàn phế.

Tưởng Thiên Hạo nhảy khỏi lưng linh thú, ném Tưởng Thiên Nhất cho gia nô, sau đó nói một câu vô cùng lãnh khốc: "Gϊếŧ súc sinh này đi, băm thành thịt khối quăng ra ngoài."

Gia nô cả kinh: "Thiếu chủ, đây chính là linh thú ngài thích nhất!"

Tưởng Thiên Hạo không hề lưu luyến: "Chủ nhân chiến đấu, nó lại sợ hãi rời chủ, giữ nó lại làm gì? Gϊếŧ." Dứt lời, hắn quay trở về phủ đệ Tưởng gia.

Vô luận linh thú sau lưng hắn gào rống xin tha thế nào, hắn đều chưa từng thay đổi quyết định!

Trở về sân viện mình, Tưởng Thiên Hạo sai người lui ra ngoài, rồi mới móc ra phụ kiện bị Mộ Khinh Ca kéo đứt.


Hắn cầm phụ kiện trong tay, chậm rãi siết chặt, thì thầm: "Chung quy có một ngày, ta sẽ gặp lại ngươi, thắng ngươi!"

...

Ngoài thành Dư Thủy, dấu vết chiến đấu vẫn tồn tại như cũ, chỉ là người rời đi đã lâu.

Tần Diệc Dao rốt cuộc tỉnh lại, nàng chuyển mắt nhìn Thịnh Dục Ly bên cạnh. Cảm nhận ánh mắt giai nhân, Thịnh Dục Ly vội vàng thẳng lưng.

Cặp mắt thanh lãnh của Tần Diệc Dao nhìn chăm chú vào hắn, hồi lâu mới nói: "Ngươi biết trong lòng ta có người, có lẽ cả đời này đều vĩnh viễn không thể quên được."

Thịnh Dục Ly gật đầu, ánh mắt có chút bất đắc dĩ.

Hắn không thể gặp được Tần Diệc Dao vào thời gian tốt nhất, bỏ lỡ quá khứ nàng, làm sao dám để ý?

"Dù vậy, ngươi vẫn còn muốn phí hoài tâm tư vào ta?" Tần Diệc Dao lại hỏi.

Thịnh Dục Ly im lặng, mới mở miệng: "Nếu hai người không ở bên nhau, vậy chắc chắn có lý do không thể ở bên nhau. Đã vậy, vì sao ta không thể tranh thủ?"


"Đúng vậy! Chúng ta có lý do không thể ở bên nhau." Ánh mắt Tần Diệc Dao hiện lên một tia hoảng hốt.

Nàng nuốt xuống khổ sở, nói: "Ngươi trả giá, không nhất định sẽ có hồi báo."

"Ta không để bụng. Cho dù cuối cùng nàng vẫn không chọn ta, ta cũng sẽ không sinh tâm oán trách." Thịnh Dục Ly tỏ thái độ.

Tần Diệc Dao sửng sốt, có chút hài hước: "Trả giá không cầu hồi báo, trên thế gian này thật sự có sao?"

Thịnh Dục Ly vội hô: "Nàng có thể không tin, nhưng ta sẽ chứng minh cho nàng thấy."

Tần Diệc Dao rời mắt, không nhìn hắn.

Thịnh Dục Ly mím môi, trầm giọng nói: "Ta biết nàng đồng ý ở lại là muốn hắn an tâm. Ta không biết vì sao hôm nay nàng đổi ý rời khỏi hắn. Nhưng lòng ta là thật, bất kể tương lai nàng ở lại hay rời đi, ta đều sẽ không ngăn cản, cũng sẽ không làm khó xử nàng."
Tần Diệc Dao lại dời mắt nhìn hắn, giây lát mới nói: "Đi thôi. Hiện tại ta xác thật cần chốn dừng chân yên ổn. Nửa năm, nửa năm sau ta sẽ rời đi. Trong nửa năm này, nếu có bất kỳ chuyện gì cần ta làm, mà ta có thể làm, cứ việc mở miệng, coi như là ta hồi báo Thịnh gia."

Nàng phân chia giới hạn rành mạch, khiến Thịnh Dục Ly có chút bi thương, nhưng vẫn gượng cười, gật đầu tán thưởng.

Bàn tay giấu dưới tay áo Tần Diệc Dao đang cầm chặt bình dược Mộ Khinh Ca cho nàng.

'Ba tháng, nàng ấy nói ba tháng có thể giải quyết hoàn toàn vấn đề cơ thể mình. Sau đó dùng ba tháng đề cao tu vi vẫn luôn áp chế, tranh thủ năng lực tự bảo vệ bản thân! Sau đó, chính là lúc rời đi.'

Nàng không muốn lợi dụng tình cảm của Thịnh Dục Ly, tiếp tục ở lại Thịnh gia.

Nàng nghĩ, Thịnh Dục Ly xứng đáng có được tình cảm thuộc về hắn chứ không phải nàng.
...

Trong vùng hỗn độn, bóng người nhỏ màu vàng chỉ dẫn trước, Mộ Khinh Ca đi theo bóng người nhỏ tiến hành tu luyện.

Đột nhiên, linh khí trong cơ thể nàng bắt đầu táo bạo liên tục va đụng khắp người, khiến thân thể nàng bị phồng ra như quả bóng...

Phanh!

Một tiếng vang lớn, thân thể nàng bị nổ nát, máu thịt văng xuống.

Hô!

Trong căn phòng an tĩnh, Mộ Khinh Ca bừng tỉnh khỏi mộng, sống lưng đầm đìa mồ hôi.

Ngồi trên giường, nàng cố gắng bình ổn cảm xúc.

Đây là giấc mơ lần thứ mấy rồi? Dù là nằm mơ, nàng vẫn có thể cảm nhận được tay chân bạo liệt chân thật.

Đừng quên, kiếp trước nàng bị bom nổ chết.

Cảm giác thân thể xé toạc, ký ức nàng hẵng còn mới mẻ.

Hô hấp dần bằng phẳng, Mộ Khinh Ca cẩn thận nhớ lại. Hình như sau khi nàng kích hoạt nội dung Thần Sách quyển thượng, thì bắt đầu liên tục mơ kiểu này.
Cơ hồ mỗi tối đều như thế, chỉ cần nàng tiến vào trạng thái tu luyện, cuối cùng đều sẽ ngủ bất tri bất giác, sau đó mơ thấy mình tu luyện theo phương thức của Thần Sách, rồi bị nổ cho tan xác mà bừng tỉnh.

"Tại sao lại vậy?" Mộ Khinh Ca nhíu mày tự hỏi.

Ánh mắt nàng đảo qua cung linh bên hông, cung linh rất an tĩnh, đã lâu rồi không nghĩ tới.

'Chàng đang bận làm gì?' Đầu ngón tay Mộ Khinh Ca vuốt qua mặt ngoài cung linh. Lục lạc kim sắc chạm rỗng bỗng nhiên rung lên, phát ra tiếng kêu thanh thúy.

Tiếng vang cung linh xua tan tia khói mù trong lòng Mộ Khinh Ca.

Khóe miệng nàng không tự chủ giương lên nụ cười, cầm cung linh khẽ lay động một chút.

Đinh linh!

Thanh âm cung linh cắt qua thời không, truyền tới một bên khác.

Rất nhanh, cung linh trong tay Mộ Khinh Ca lại vang lên tiếng kêu liên tục.
Đinh linh đinh linh đinh linh đinh linh đinh linh đinh linh...!

Từng tiếng chuông khiến tâm trạng Mộ Khinh Ca bắt đầu vui vẻ, thậm chí đuôi lông mày cũng đều nhiễm ý cười. Bởi vì nàng nhớ người nào đó đã từng nói qua, nếu cung linh vẫn luôn vang, vậy tức là rất muốn rất muốn rất muốn rất muốn nàng.

Tính toán, từ khi tạm biệt ở Lâm Xuyên giới, bọn họ cũng đã hơn một năm không gặp.

Mộ Khinh Ca hít một hơi thật sâu, thả cung linh xuống, thu liễm tinh thần.

Nếu muốn nhanh chóng đến bên cạnh hắn, có thể sóng vai cùng chiến, vậy nàng phải đẩy nhanh tốc độ trưởng thành. Nàng không muốn nấp dưới cánh chim của hắn, biến thành đối tượng cần được bảo vệ.

Nàng phải làm, là nữ tử có thể sóng vai cùng hắn, đối mặt mọi thứ, đối kháng hết thảy!

Mộ Khinh Ca lấy đan lô, lắng đọng cảm xúc, bắt đầu luyện đan.
Trị liệu ám thương trong người Tư Mạch, cần đan dược Thánh cấp. Nàng không quên, cũng vẫn luôn cố gắng.

Khi một lô đan dược ra lò, sắc trời đã sáng rõ.

Mộ Khinh Ca cất đan lô về, đứng dậy duỗi lưng, bỗng nghe thấy tiếng gõ cửa.

"Vào đi." Đáp lại, cửa phòng đã bị mở ra.

Tiến vào là Hoa Nguyệt, tay nàng bưng chậu nước tới hầu hạ Mộ Khinh Ca rửa mặt.

"Tiểu tước gia, Ấu Hà đang chuẩn bị bữa sáng, nô tỳ hầu ngài rửa mặt trước." Hoa Nguyệt đặt chậu nước lên giá, nói với Mộ Khinh Ca.

Mộ Khinh Ca đi qua, xắn tay áo vốc nước lên mặt, lại dùng bột đánh răng súc miệng, mới tiếp nhận nước trà Hoa Nguyệt bưng tới làm ấm dạ dày.

Uống xong ngụm trà, Mộ Khinh Ca cảm thấy toàn thân thật thoải mái. Cảm giác bạo liệt được tản ra, thân thể ấm áp.

Đưa chén trà cho Hoa Nguyệt, nàng hỏi: "Tuyết Gia và tiểu Hải đâu?"
Hoa Nguyệt nói: "Tuyết Gia cô nương sáng sớm đã ra ngoài, hình như là đi dò la chuyện Tiểu tước gia phân phó. Kinh Hải vẫn luôn tu luyện, chưa từng đi ra."

Mộ Khinh Ca nhướng mày, cười nói: "Tiểu tử này gần đây có vẻ chăm nhỉ."

Hoa Nguyệt mỉm cười, không đáp lời.

Mộ Khinh Ca nghĩ nghĩ, hỏi: "Chúng ta rời khỏi Dư Thủy Thành bao lâu rồi?"

"Một tháng." Hoa Nguyệt nhanh chóng đáp.

"Một tháng." Mộ Khinh Ca than nhẹ. Một tháng, nàng không ngừng đi về phía tây Trung Cổ Giới. Bởi vì Tang gia mẫu thân ở Tây châu Trung Cổ Giới. Nhưng đồng thời nàng cũng tìm hiểu tin tức Mộc Dịch bên đường.

Lúc trước nàng đáp ứng Phượng Vu Phi, bây giờ là lúc nên thực hiện lời hứa.

Tìm hiểu Mộc Dịch, nàng dùng phương pháp như đã tìm hiểu Nhạc gia, đến Lưu Khách thị tộc mua tin tức. Cơ hồ mỗi lần đi qua thành trì nào, nàng đều sẽ phái người đi Lưu Khách thị tộc dạo một vòng.
Nhưng tin tức thu hoạch được, không thuận lợi như Nhạc gia.

Bởi vì Mộc gia ở Trung Cổ Giới, không chỉ có một nhà. Mà cái tên Mộc Dịch, cũng hoàn toàn không phải người nổi danh gì trong Trung Cổ Giới.

Cho tới bây giờ, Mộ Khinh Ca không thể xác định gia tộc Mộc Dịch có nằm ở Nam châu hay không.

Hiện giờ nàng chỉ có thể đi đến đâu tìm đến đấy.

Không tìm thấy ở Nam châu, vậy tìm ở Tây châu, không thấy thì đi Đông châu, Bắc châu, thậm chí Trung châu. Vô luận thế nào, nàng đều phải xong chuyện của Phượng Vu Phi!

Ấu Hà bưng bữa sáng tới, là món Mộ Khinh Ca quen ăn.

Mộ Khinh Ca buông suy nghĩ, chuyên tâm ăn uống. Ăn xong, phân phó Ấu Hà đưa một phần cho Kinh Hải.

Ấu Hà vừa đi, Tuyết Gia trở lại.

"Sao rồi?" Mộ Khinh Ca trực tiếp hỏi.

Tuyết Gia lấy ra ba cuốn tài liệu, đưa cho Mộ Khinh Ca.
Mộ Khinh Ca nhận lấy, mở ra xem.

"Thiếu chủ, ta tìm được ba tin tức Mộc gia trong Lưu Khách thị tộc, nhưng ta không thể loại trừ." Tuyết Gia nói.

Mộ Khinh Ca rũ mắt nhìn tài liệu, trong đó có một quyển khiến mắt nàng sáng lên.

Nội dung trên đó viết, Mộc gia ở Nam châu Lan Ô Thành, vào hơn hai mươi năm trước từng diễn ra trận chiến gia tộc trọng đại. Là tranh đoạt quyền khống chế gia tộc giữa chi thứ và trực hệ.

Điểm này, có chút phù hợp với lời Phượng Vu Phi miêu tả.

Nàng ấy từng nói, Mộc Dịch vì tránh khỏi trận chiến gia tộc mà đi vào Lâm Xuyên giới, người đuổi theo hắn hình như rất thống hận hắn. Cho dù Mộc Dịch từ bỏ tranh đoạt, đối phương cũng không chịu buông tha.

"Mang bản đồ tới đây." Mộ Khinh Ca phân phó.

Tuyết Gia lấy bản đồ Nam châu ra, bày lên bàn trước mặt Mộ Khinh Ca.
Đầu ngón tay Mộ Khinh Ca nhẹ lướt qua bản đồ, rất nhanh đã dừng lại ở vị trí Lan Ô Thành. Lan Ô Thành nằm ở hướng tây bắc Nam châu, gần Tây châu. Điểm này rất phối hợp với tuyến đường của Mộ Khinh Ca.

Đột nhiên nàng nhíu mày, nhìn về phía Tuyết Gia: "Ta nhớ lúc đi qua một thành trì có người nhắc đến một chi nhánh Vạn Tượng Lâu xây dựng ở Lan Ô Thành?"

Tuyết Gia nhớ lại một chút, gật đầu.

Mộ Khinh Ca suy tư.

Lúc trước nàng lấy được bản đồ Tây châu Trung Cổ Giới từ tay Hàn Thải Thải, còn nợ một viên Địa Hoàng Đan. Bây giờ chính là lúc đi đưa. Hoàn thành hết chuyện còn dở dang, nàng cũng an tâm làm chuyện của mình!

Trầm mặc một chút, Mộ Khinh Ca nắm tay thành đấm, dừng thật mạnh lên bản đồ Lan Ô Thành, ánh mắt rực rỡ lấp lánh: "Trạm tiếp theo, Lan Ô Thành. Hy vọng chúng ta có vận khí tốt, Mộc gia ở đó chính là Mộc gia chúng ta muốn tìm."
Tuyết Gia mím môi, nói với Mộ Khinh Ca: "Thiếu chủ, hôm nay ta đi Lưu Khách thị tộc, còn nghe được một tin nữa."

Mộ Khinh Ca nhướng mày nhìn, chờ đợi câu nói kế tiếp của nàng.

Tuyết Gia nói: "Bây giờ ở Lưu Khách thị tộc, mọi người đều bàn tán chuyện một đội ngũ bỗng dưng xuất hiện ở Lưu Khách, một tháng ngắn ngủn từ một đội không có thứ hạng đã nhảy lên cấp bậc Lưu Khách Huyền cấp, hơn nữa nhận nhiệm vụ chưa từng thất thủ. Tên của đội Lưu Khách đó là Long Nha."

Khóe miệng Mộ Khinh Ca nhẹ giương, nở nụ cười biết trước.

Khi Tuyết Gia vừa thốt lên, nàng đã đoán được đáp án.

Một tháng, bọn Mặc Dương đã thành đội Lưu Khách Huyền cấp. Trong mắt người khác là chuyện khó lường, nhưng đối với nàng, là chuyện đương nhiên.

...

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play