Edit: Diệp Lưu Nhiên

Trong phòng khách Thịnh gia, Thịnh Dục Ly ngồi chờ cùng Mộ Khinh Ca.

Hôm nay bên cạnh Mộ Khinh Ca chỉ có mình Mặc Dương, vẫn khí thế không giảm.

Thịnh Dục Ly ngồi đối diện nàng, không biết là do tâm trạng phức tạp hay đang coi nàng thành tình địch, mà nửa chữ cũng không nói.

Hắn khác thường khiến Mộ Khinh Ca không hiểu ra sao. Đặc biệt là trong ánh mắt kia cất chứa ghen tị hận, làm nàng thấy rất là vô tội.

Nàng không làm gì Thịnh Dục Ly, vì sao cứ thích nhìn nàng kiểu vậy?

Sờ sờ chóp mũi, Mộ Khinh Ca có chút ủy khuất.

Chỉ chốc lát, truyền đến tiếng bước chân. Mộ Khinh Ca nâng mắt nhìn, thấy Tần Diệc Dao một thân váy lam.

Váy lam nàng mặc có hai màu, từ trắng thuần dần dần nhuộm lam ở phần đuôi váy. Có vài phần tương tự với y phục nàng thường mặc khi ở Tần quốc.


Trong hoảng hốt, Mộ Khinh Ca phảng phất như thấy Tần Diệc Dao năm đó.

Chớp mắt, Mộ Khinh Ca đứng dậy nói với Tần Diệc Dao: "Ta tới đón ngươi đi."

Tần Diệc Dao gật đầu. Từ khi nàng xuất hiện, trong mắt chỉ có Mộ Khinh Ca, Thịnh Dục Ly bên cạnh trực tiếp bị nàng xem nhẹ.

Thịnh Tô Tô đi theo sát, thấy Tần Diệc Dao đáp ứng rời đi, chỉ có thể bất đắc dĩ nhìn ca ca mình. Nàng rất cố gắng, nhưng mà vô dụng!

Thịnh Dục Ly thất vọng, hắn cười miễn cưỡng, nói với Tần Diệc Dao: "Tần cô nương không ở thêm mấy ngày sao? Vội vàng biệt ly, Tô Tô sẽ luyến tiếc."

Thịnh Tô Tô nghe đến mắt trợn trắng. Ca ca ngốc của nàng, còn nói gì mà nàng luyến tiếc, nói thẳng mình luyến tiếc không phải xong rồi sao! Đúng là ngốc chết đi được!

Không thổ lộ tiếng lòng, thì sau này không còn cơ hội đâu.


Thịnh Tô Tô trừng Thịnh Dục Ly, muốn nhắc nhở hắn. Nhưng người sau lại như dán mắt vào Tần Diệc Dao, chờ nàng trả lời.

Tần Diệc Dao chậm rãi rũ mắt, chuyển ánh nhìn đối mặt Thịnh Dục Ly, nhẹ giọng bình tĩnh: "Không được. Ta và Tô Tô vốn là bèo nước gặp nhau, tụ tán là chuyện thường."

Lời nói của nàng mang theo vài phần vô tình. Nhưng cố tình lại là chân lý.

Giữa người với người trên thế giới này mà nói, đều là bình thủy tương phùng. Sau khi ly biệt thì không còn giao thoa. Cho nên quý trọng điều trước mắt là được, sao dám hy vọng xa vời sau này?

Nhưng Thịnh Tô Tô nghe nàng nói lại không vui. Nàng vọt tới trước mặt Tần Diệc Dao, nói: "Dao tỷ tỷ, trong lòng ta, chúng ta không phải là bèo nước gặp nhau. Tỷ phải nhớ kỹ, vô luận tỷ đi tới nơi nào, trải qua chuyện gì, chỉ cần tỷ muốn trở về, Thịnh gia vĩnh viễn mở rộng cửa chào đón tỷ."


Lời này mang theo chân thành, không có nửa điểm dối trá.

Tần Diệc Dao nhìn về phía nàng, cuối cùng gật đầu.

"Mộ công tử, thật sự không định ở thêm mấy ngày sao?" Bên Tần Diệc Dao không nói được, Thịnh Dục Ly chỉ có thể chuyển mục tiêu về phía Mộ Khinh Ca.

Mộ Khinh Ca đứng dậy đi tới bên cạnh Tần Diệc Dao, nói với Thịnh Dục Ly: "Gần đây Thịnh gia bận rộn, chúng ta không quấy rầy." Nói xong, nàng nhẹ gật đầu, đi tới cửa.

Mặc Dương theo sau nàng, Tần Diệc Dao cũng không có lưu luyến theo nàng rời khỏi Thịnh gia.

Nhìn ba người rời đi, Thịnh Dục Ly thất hồn lạc phách đứng ngây tại chỗ. Phảng phất linh hồn đã theo Tần Diệc Dao đi mất rồi.

Thịnh Tô Tô dùng khuỷu tay chọt chọt đánh thức hắn.

Thịnh Dục Ly mờ mịt nhìn muội muội mình.

Thịnh Tô Tô nói với hắn: "Ca ca, nếu huynh thật sự thích Dao tỷ tỷ, vậy nhân lúc tỷ ấy chưa rời khỏi Dư Thủy Thành, nhanh chóng đuổi theo bày tỏ tâm ý của huynh."
Câu nói này ủng hộ Thịnh Dục Ly.

Làm ánh mắt hắn bốc cháy ngọn lửa, hắn nghiêm túc gật đầu, ngẩng đầu ưỡn ngực nhanh chóng rời đi.

...

Rời khỏi Thịnh gia, Mộ Khinh Ca mang Tần Diệc Dao ngồi lên xe linh thú chờ bên ngoài. Xa phu đương nhiên là Mặc Dương.

Hai người ngồi trong xe, khiến không khí có thêm mấy phần ngượng ngùng.

Tần Diệc Dao cúi đầu ngồi ngay ngắn, đôi tay nắm lấy dải lụa bên hông che giấu nội tâm nàng hoảng loạn. Nàng có thể cảm giác Mộ Khinh Ca có chuyện muốn nói với mình, nàng chờ mong nhưng cũng sợ hãi.

"Sao ngươi lại từ Lâm Xuyên tới được đây?" Xe linh thú chậm rãi đi, Mộ Khinh Ca im lặng rồi hỏi ra câu nàng tò mò nhất.

Nàng đi vào Trung Cổ Giới, dọc đường đi đã trải qua đủ chuyện. Không nói cái khác, chỉ riêng sóng thần xém chút nuốt chửng nàng. Tần Diệc Dao chỉ là Lam cảnh, sao có thể vào được đây?
Câu hỏi của Mộ Khinh Ca khiến Tần Diệc Dao run lên. Phảng phất như lọt vào động băng, sắc mặt trắng bệch.

Cảm giác hơi thở nàng biến hóa, Mộ Khinh Ca ngước mắt nhìn về phía nàng, lại chỉ thấy trong đôi mắt nàng là hoảng sợ.

Mộ Khinh Ca giật mình, tới ngồi bên cạnh nắm lấy bàn tay đặt trên đầu gối nàng, nhẹ giọng nói: "Diệc Dao?"

Một tiếng Diệc Dao, xua tan khí lạnh trên người Tần Diệc Dao, lôi kéo nàng khỏi ký ức đáng sợ. Nàng nâng mắt nhìn về phía Mộ Khinh Ca, thấy sự lo lắng trong cặp mắt thanh thấu kia, đáy lòng bỗng nhiên được xua tan khí hàn.

"Nếu ngươi không muốn nói, ta sẽ không hỏi." Mộ Khinh Ca chậm rãi cất tiếng.

Nàng có thể tưởng tượng, Tần Diệc Dao đi được tới đây, sợ là đã trải qua nguy hiểm và tuyệt cảnh mà người thường không thể tưởng nổi. Nếu ép nàng ấy kể ra, sẽ chỉ khiến nàng ấy lại trải qua những chuyện trắc trở đó.
Tần Diệc Dao mím môi, rũ mắt: "Không có gì là không nói được, chỉ là không biết nên nói thế nào mà thôi."

Nàng yên lặng một chút, sửa sang lại suy nghĩ, mới kể lại cho Mộ Khinh Ca nghe.

Nhưng nàng chỉ tóm gọn bằng ngôn từ giản lược nhất, không miêu tả kĩ càng tỉ mỉ nguy hiểm kinh tâm trong đó.

"Sau khi rời khỏi Tần quốc, ta đi du ngoạn khắp nơi. Trong lúc ngẫu nhiên đi cùng với một nhóm người tới Cổ Vu quốc. Ta lúc ấy mới biết bên kia Khổ Hải là một đại lục khác. Biết rồi, nên rất muốn đi xem. Nhưng cuối cùng..." Tần Diệc Dao chợt ngừng lại.

Ánh mắt nàng hơi dại ra, như chìm vào hồi ức.

Mộ Khinh Ca không thúc giục nàng, chỉ an tĩnh chờ đợi.

Lát sau, Tần Diệc Dao mới hoảng hốt tỉnh lại, tiếp tục kể: "Trời xui đất khiến, ta gặp một người. Hắn nói có thể mang ta đến Trung Cổ Giới, nói tư chất ta rất tốt, muốn thu ta làm đồ đệ. Ta tin, nên đi theo hắn. Nhưng lại không đi Khổ Hải, mà là một lối tắt khác."
"Lối tắt?" Ánh mắt Mộ Khinh Ca co rụt lại, trong lòng khϊếp sợ.

Cư nhiên có lối tắt nối liền Trung Cổ Giới và Lâm Xuyên Giới?

Tần Diệc Dao gật đầu: "Lối tắt kia nằm trong Cổ Vu quốc, gần Khổ Hải... Phải nói là gần bờ biển. Đó là một đảo nhỏ, ta bị hắn đưa lên đảo. Đúng là tỉ mỉ bồi dưỡng ta, chỉ bảo ta tu luyện, cho ta ăn rất nhiều kỳ hoa dị thảo đề cao tu vi. Rất nhanh, tu vi của ta đã đạt tới Lam cảnh. Phải biết rằng Tần quốc khi đó, Lam cảnh có ý nghĩa gì. Ta vui mừng quá đỗi, cũng thật lòng coi hắn là sư phụ. Nhưng không ngờ rằng..."

Tần Diệc Dao tạm dừng, mày hơi chau. Tựa hồ chuyện kế tiếp làm nàng khó mở miệng. Nhưng cuối cùng nàng vẫn gom đủ dũng khí kể tiếp: "Không ngờ rằng hắn căn bản không muốn ta làm đồ đệ hắn, mà là chờ khi ta tu luyện lên Tử cảnh sẽ làm đỉnh lô cho hắn, hút đi toàn bộ tu vi của ta."
Mộ Khinh Ca nghe xong, sắc mặt trầm xuống, ánh mắt ngưng tụ hàn khí.

Nàng nắm lấy cổ tay Tần Diệc Dao, hai ngón đáp lên mạch môn cẩn thận kiểm tra cho nàng. Trước đó Tần Diệc Dao từng nói qua, gã đó cho nàng ăn rất nhiều kỳ hoa dị thảo để tăng tu vi. Cũng không biết kỳ hoa dị thảo đó có tác dụng phụ gì không.

Càng xem, ánh mắt Mộ Khinh Ca càng trầm.

Tu vi Tần Diệc Dao tuy ở Lam cảnh đỉnh, nhưng hơi thở rất hỗn loạn, không thuần khiết. Nếu tiếp tục tu luyện nữa, chỉ sợ tùy thời sẽ có khả năng nổ xác mà chết.

"Thân thể ta rất không ổn nhỉ." Tần Diệc Dao không ngăn Mộ Khinh Ca tra xét, trái lại bình tĩnh hỏi.

Mộ Khinh Ca buông cổ tay nàng ra, an ủi: "Cũng không phải quá nát."

Tần Diệc Dao cười nhàn nhạt: "Ngươi không cần giấu ta, thân thể ta tự ta hiểu rõ." Không biết vì sao, nàng rõ ràng không dễ cười, vậy mà luôn cười ở trước mặt Mộ Khinh Ca.
"Khi ta phát hiện dụng ý chân chính của hắn, thì bắt đầu nghĩ cách chạy trốn. Càng không dám thường xuyên lui tới như mọi ngày, khắc khổ tu luyện. Nhưng rất nhanh hắn đã phát hiện ra ta tu luyện chậm chạp, lại tìm thêm cho ta rất nhiều hoa cỏ tăng linh lực, bắt ta ăn hết. Cuối cùng hắn lười phải che giấu, nhốt ta lại, mỗi ngày đều dùng nước thuốc chăn nuôi ta, đề cao tu vi. Bị hắn tra tấn, tu vi ta rốt cuộc đạt lên Lam cảnh đỉnh. Mà một ngày kia, hắn cũng rốt cuộc tìm được phương pháp mở ra lối tắt. Ta nhớ rõ, ngày ấy hắn rất điên cuồng, rất hưng phấn, hắn..." Tần Diệc Dao nói, ánh mắt lại ngưng tụ sợ hãi.

Trong mắt nàng, như hiện lên tình hình ngày đó.

Cái người được nàng gọi là sư phụ, nổi điên xé rách y phục nàng, muốn mạnh mẽ tiến vào. Nàng tuyệt vọng thống khổ, liều mạng muốn giữ trong sạch, đổi lại là một tràng quất roi.
Cuối cùng nàng thương tích đầy mình, hô to một câu: "Ta còn chưa tới Tử cảnh, nếu ngươi cứ mạnh mẽ như thế, sẽ kiếm củi ba năm thiêu một giờ!"

Những lời này đánh thức thần trí tên kia, cũng ở thời điểm cuối cùng bảo vệ được trong sạch cho nàng.

Những hình ảnh tan đi trong mắt Tần Diệc Dao, khiến nàng không thể kể ra trước mặt Mộ Khinh Ca. Nàng không muốn Mộ Khinh Ca bởi vậy mà khinh thường, càng không muốn bị đối phương đồng tình.

Cho nên nàng mím môi, nuốt xuống đoạn ký ức này, kể lướt qua: "Hắn mang ta đứng trên đồ án cổ xưa. Hắn nói có thể thông qua thứ kia tới Trung Cổ Giới."

Trận pháp!

Tần Diệc Dao miêu tả, trong lòng Mộ Khinh Ca đã sáng tỏ.

Thì ra nối liền giữa Khổ Hải và Cổ Vu quốc có một đảo nhỏ, trong đảo nhỏ có tồn tại trận pháp đi tới Trung Cổ Giới.
Tần Diệc Dao cố tình giấu giếm một đoạn, Mộ Khinh Ca không tiếp tục truy vấn. Nếu nàng ấy không muốn nói, vậy mình cần gì phải bóc trần vết sẹo của nàng?

"Trước khi hắn khởi động thứ kia có nói với ta, thứ đồ kia rất không ổn định, bảo ta đừng có lộn xộn. Lúc ấy, ta biết cơ hội tới rồi." Tần Diệc Dao tiếp tục nói: "Lúc sắp bị mang đi truyền tống tới Trung Cổ Giới, ta nhân lúc không ổn định đẩy ngã lưng hắn. Vốn ta muốn đồng quy vu tận với hắn, nhưng không biết vì sao khi ta tỉnh lại đã tới Trung Cổ Giới rồi. Ta không chắc người kia sống hay chết, nhưng ít nhất ta đã thoát khỏi ma chướng của hắn. Vốn tưởng rằng, rời khỏi hắn ta sẽ tự do. Nhưng sau đó ta mới phát hiện, lấy tu vi của ta, quả thực yếu đuối quá mức ở Trung Cổ Giới. Ta bị Lưu Khách bắt đi, cuối cùng lại trốn thoát, cũng bị linh thú đuổi gϊếŧ, nhưng vẫn bảo vệ được tính mạng. Một đường bôn ba nghiêng ngả, trốn trốn tránh tránh, những ai gặp ta khi nhìn thấy tu vi ta, đều có thể tùy ý khinh nhục ta. Những lúc như thế, trái lại ta không muốn chết, muốn kiên cường sống sót. Bất kể gặp phải chuyện gì, đều phải sống sót."
Tần Diệc Dao nói đến về sau, quanh thân đã bao phủ khí thế sắc bén.

Nàng kể lại nhẹ bẫng những chuyện trải qua, giấu đi những chi tiết ghê người, lại khiến người ta càng thêm đau lòng.

Nàng tồn tại, nhưng ai có thể đoán được, vì sống sót mà nàng đã trả giá và trải qua những gì?

Đây là thế giới cường giả vi tôn, nàng chỉ có tu vi Lam cảnh đỉnh mà lại giãy giụa sống sót trong Trung Cổ Giới. Nàng có thể tu luyện đột phá lên Tử cảnh. Nhưng sẽ có khả năng chết.

Nàng không muốn chết, cho nên chậm chạp không muốn đột phá.

Mộ Khinh Ca thầm thở dài, hỏi: "Sao ngươi lại xuất hiện ở Dư Thủy Thành, vì sao muốn ám sát Tưởng Thiên Nhất?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play