Edit: Diệp Lưu Nhiên

Thịnh Dục Ly chợt đứng bật dậy, đôi mắt dưới mặt nạ gắt gao nhìn chằm chằm lồng vàng trên đài đấu giá. Lửa giận cơ hồ muốn xông ra mặt nạ.

Trong lồng vàng là muội muội của hắn, tiểu công chúa Thịnh gia cư nhiên lại ăn mặc hở hang trước mắt bao người.

Cho dù nàng có đeo mặt nạ quỷ, nhưng hắn liếc một cái vẫn nhận ra nàng.

"Vị khách nhân này, ngài có chuyện gì sao?" Mặt nạ quỷ trắng chú ý tới Thịnh Dục Ly khác thường.

"Thiếu chủ!" Người bên cạnh Thịnh Dục Ly khẽ kéo góc áo hắn.

Thịnh Dục Ly cố gắng khống chế lửa giận, cưỡng ép mình ngồi xuống.

Mặt nạ quỷ trắng nhìn hắn, dời tầm mắt.

Mộ Khinh Ca tức thì nhìn bóng lưng hắn, như suy tư điều gì.

Từ phản ứng của Thịnh Dục Ly, trên cơ bản nàng đã có thể xác định nữ tử trong lồng vàng kia chính là tiểu thư mất tích Thịnh gia. Cơ mà vì sao phải đeo mặt nạ? Chẳng lẽ người trong chợ đen đều đã biết thân phận nàng, vậy mà còn cố ý làm thế? Đó chẳng phải là trực tiếp khiêu khích Thịnh gia hay sao?


Không cần Mộ Khinh Ca mở miệng, đã có người hỏi thay nàng.

"Đã lên đến đây rồi, còn đeo mặt nạ làm gì? Mau tháo mặt nạ xuống." Có người bất mãn hô.

Nghe thấy thanh âm hắn, Thịnh Tô Tô trong lồng hơi giãy giụa. Lúc này mọi người mới phát hiện đôi tay nàng bị xích ra sau, ngay cả mắt cá chân đều đeo xiềng xích.

Cảnh này càng kíƈɦ ŧɦíƈɦ Thịnh Dục Ly. Nếu không phải còn sót một tia lý trí, thì hắn đã bạo phát ngay tại chỗ rồi.

Mặt nạ quỷ trắng thấy mọi người kinh ngạc, bèn giải thích: "Tính tình nữ tử này có chút nóng nảy, lúc tiến vào lồng còn đả thương một quỷ hầu. Để phòng ngừa ngoài ý muốn, chỉ có thể làm vậy. Về phần đeo mặt nạ... Chư vị cứ coi như đây là chiêu trò đi. Tại hạ có thể bảo đảm, dung mạo dưới lớp mặt nạ tuyệt đối sẽ không khiến mọi người thất vọng!"


Lời mặt nạ quỷ trắng nói, khiến xung quanh xì xào.

Mộ Khinh Ca cảm nhận ra hơi thở Thịnh Dục Ly đã có chút bạo động.

"Nếu vậy thì, chúng ta tin tưởng uy tín của ngươi. Bắt đầu đấu giá đi." Chỉ chốc lát, có người hô lên từ ghế người mua.

Mặt nạ quỷ trắng nói: "Giá khởi điểm, hai mươi linh thạch cấp thấp. Mỗi lần ra giá, không được thấp hơn năm linh thạch cấp thấp."

"Hai mươi? Đắt thế!" Có kẻ kinh hô.

Giá cả này đúng là quá cao so với giá khởi điểm trước đó.

Răng rắc!

Mộ Khinh Ca nghe thấy từ chỗ ngồi Thịnh Dục Ly có tiếng vỡ vụn.

Nàng đảo mắt qua, thấy một góc bàn đã bị hắn bẻ nát.

"Chư vị yên tâm, chờ có người mua được về, tự mình mở mặt nạ ra, sẽ phát hiện giá này không đắt!" Mặt nạ quỷ trắng tiếp tục dụ dỗ.

"Có ý tứ nhỉ? Vậy ta trước đi, hai mươi lăm linh thạch cấp thấp." Cái người đã mua cặp thiếu nữ sinh đôi, lại mở miệng.


Tiếng hắn vừa dứt, ánh mắt Thịnh Dục Ly hung ác bắn tới hắn.

"Năm mươi linh thạch cấp thấp." Thịnh Dục Ly hô lớn.

Mộ Khinh Ca nhướng mày nhìn về phía hắn, trong lòng thở dài: 'Thịnh Dục Ly này đúng là sốt ruột cứu muội muội, lại còn không có kinh nghiệm đấu giá. Ra giá như vậy, chẳng phải nâng giá lên càng cao sao.'

Thường trong các buổi đấu giá, ban tổ chức sẽ hay cài một hai người trộn trong đám khách nhân để ra giá cao. Việc nâng giá, sẽ kíƈɦ ŧɦíƈɦ mọi người đấu giá.

Quả nhiên, Thịnh Dục Ly vừa dứt lời, từ một góc truyền đến thanh âm khàn khàn: "Năm mươi lăm linh thạch cấp thấp."

Có người nâng giá, Thịnh Dục Ly hoảng hốt, lại hô ngay sau đó: "Tám mươi linh thạch cấp thấp!"

"Ô ô..." Mỗi lần thanh âm Thịnh Dục Ly xuất hiện, thiếu nữ trong lồng sẽ giãy giụa một chút. Chỉ là nàng bị trói rất chặt, dù dùng sức cũng chỉ giãy được rất yếu, không quan sát kỹ sẽ không phát hiện ra.
"Tám mươi lăm linh thạch cấp thấp." Lại có một thanh âm khác chen vào.

"Chín mươi linh thạch cấp thấp." Giá bị nâng một vòng, rốt cuộc có khách nhân khác gia nhập.

"Chín mươi lăm linh thạch cấp thấp."

"Một trăm linh thạch cấp thấp."

"Một trăm lẻ năm linh thạch cấp thấp."

Xung quanh bắt đầu lên lên xuống xuống nâng giá, hai thanh âm lúc ban đầu cũng nản chí xuống.

Thịnh Dục Ly vừa vội vừa giận, vài lần muốn mở miệng ra giá đều bị người ta cắt ngang. Đôi mắt hắn dưới mặt nạ là khẩn trương phẫn nộ, nhìn chằm chằm những kẻ ra giá, rồi lại thỉnh thoảng nhìn lồng vàng trên đài đấu giá.

Đó là muội muội của hắn!

'Cũng may Tô Tô bị mặt nạ che đi. Nếu bị mọi người biết nữ nhân trong lồng chính là tiểu thư Thịnh gia, nàng còn tương lai gì nữa?' Thịnh Dục Ly hận chết kẻ đã bắt cóc Thịnh Tô Tô.
"Hai linh thạch trung cấp!" Đột nhiên, Thịnh Dục Ly hô lớn.

Hai khối linh thạch trung cấp, chẳng khác nào hai trăm linh thạch cấp thấp.

Lập tức giá được nâng lên độ cao như vậy, khiến phòng đấu giá đều cả kinh.

Hơn nữa giữa hai khối linh thạch trung cấp và hai trăm linh thạch cấp thấp vẫn có sự khác nhau. Ngang nhau chỉ ở mức quy đổi. Trên thực tế, linh thạch trung cấp càng quý hơn linh thạch cấp thấp.

Mười quặng linh thạch, đều không nhất định sẽ xuất hiện một mạch khoáng linh thạch trung cấp.

Trong phòng đấu giá, bỗng an tĩnh lại.

Thịnh Dục Ly thấy vậy vui vẻ, cho rằng mọi người đều bị dọa bởi giá này. Nếu hắn thắng đến cuối cùng, là có thể thần không biết quỷ không hay mang Tô Tô đi. Chờ về Thịnh gia hỏi Tô Tô rõ ràng, sau đó hắn sẽ hung hăng giáo huấn những kẻ dám trêu chọc Thịnh gia.
Trong đáy mắt phiếm vui mừng của Thịnh Dục Ly hiện lên một tia lãnh lệ.

"Hai khối linh thạch trung cấp, còn ai ra giá cao hơn không?" Mặt nạ quỷ trắng nhàn nhạt mở miệng.

Hỏi một lần, không ai trả lời. Hắn lại nói: "Hai khối linh thạch trung cấp lần hai."

"Thật thú vị, bổn thiếu gia thích nhất cùng kẻ khác đoạt nữ nhân! Ta ra hai trăm lẻ năm linh thạch cấp thấp." Kẻ đã mua được cặp thiếu nữ sinh đôi lại lên tiếng.

Vừa nghe có người ra giá, Thịnh Dục Ly lập tức đứng lên nhìn về phía hắn. Trong mắt hắn cơ hồ phóng lửa, tràn ngập ý cảnh cáo nhìn đối phương.

Kẻ đó lại khinh thường nói: "Thế nào, công bằng cạnh tranh. Nếu ngươi không phục thì nâng giá đi, nhìn ta như vậy là muốn gϊếŧ ta à?"

Mặt nạ quỷ trắng cũng lạnh lùng nói: "Khách nhân, mời ngồi xuống. Phòng đấu giá có quy củ của phòng đấu giá. Nếu có kẻ dám nháo loạn ở đây, sẽ bị liệt vào sổ đen, cả đời không thể tham gia hội đấu giá."
Thịnh Dục Ly tức đến phát hỏa.

Hắn căn bản chẳng có hứng thú với hội đấu giá, nhưng hiện tại lại không thể rời đi, không thể trơ mắt nhìn muội muội mình bị nam nhân mua đi.

Hắn hít sâu hai hơi, lại ngồi xuống, đồng thời hô: "Hai trăm mười linh thạch cấp thấp."

Hiện tại Thịnh Dục Ly đã mơ hồ hiểu quy luật của đấu giá, không hô giá cao nữa mà tăng giá từ từ.

"Hai trăm mười lăm khối." Kẻ đó lại như muốn giằng co với hắn, không đợi hắn nói xong đã lập tức tăng giá.

"Hai trăm hai mươi khối." Thịnh Dục Ly nghiến răng.

"Hai trăm hai mươi lăm." Kẻ đó hô.

"Hai trăm ba mươi khối."

"Hai trăm ba mươi lăm khối."

"Hai trăm bốn mươi khối."

Dần dần, giá càng ngày càng cao, khiến những người khác từ bỏ đấu giá. Hiện trường biến thành Thịnh Dục Ly và tên nam tử kia đấu nhau.

Mặt mũi, và cả nữ nhân.
Nam nhân để ý nhất hai thứ, phòng đấu giá đều có, chỉ là xem ngươi tranh đoạt thế nào.

Mặt nạ quỷ trắng đứng trên đài đấu giá, yên tĩnh như pho tượng, tùy ý để hai người cạnh tranh.

Chỉ chốc lát, giá đã bị nâng đến hai trăm chín mươi lăm khối.

Hai trăm chín mươi lăm khối linh thạch cấp thấp, nếu đổi thành vàng bạc, vậy số lượng kia quả thực...

Cái gì gọi là vung tiền như rác, Mộ Khinh Ca cảm thấy hôm nay mình đã kiến thức được rồi. Cách ra giá ở nơi này, một giây có thể nghiền ép các nam nhân tranh đoạt hoa khôi ở Lâm Xuyên giới.

"Ba trăm linh thạch cấp thấp." Nam nhân mua được tỷ muội sinh đôi, chậm rì rì nói.

Ầm!

Thịnh Dục Ly đập mạnh mặt bàn, giọng căm hận nhìn hắn: "Tưởng Thiên Nhất, hôm nay ngươi muốn đối nghịch với ta phải không?" Hắn cư nhiên gọi thẳng tên đối phương.
Mộ Khinh Ca nhướng mi, nàng đúng là không ngờ tới người ngồi đối diện là Tưởng Thiên Nhất. Hắn mới vừa trải qua ám sát, còn chưa tìm được hung thủ, vậy mà vẫn dám xuẩt hiện tại trường hợp này, đúng là quỷ háo sắc.

Nếu đối diện là Tưởng gia, vậy ba nơi còn lại Thịnh Dục Ly nhìn trước đó sẽ là Vạn gia, Nhạc gia và Ngôn gia.

Nhưng Mộ Khinh Ca để ý ba nhà này chưa ra giá, cũng không biết nữ tử có thể khơi gợi hứng thú của chúng không. Hay là bọn hắn cảm thấy không đáng lãng phí linh thạch vì một nữ tử.

Tưởng Thiên Nhất bị gọi tên, hắn dứt khoát tháo mặt nạ mình xuống ném lên bàn, ngoài cười nhưng trong không cười nhìn Thịnh Dục Ly: "Có thể nhận ra ta, ngươi là người nhà nào?"

Thật ra, khi Thịnh Dục Ly hô tên Tưởng Thiên Nhất xong đã hối hận.

Có thể giấu giếm thân phận mang Thịnh Tô Tô đi là tốt nhất. Một khi bị bại lộ thân phận, vậy việc về Thịnh Tô Tô hôm nay sẽ bị đào ra.
Thịnh Dục Ly tức mình không áp được lửa giận, gọi thẳng tên Tưởng Thiên Nhất.

Giờ phút này chỉ có thể cứng cổ lạnh giọng: "Không liên quan đến ngươi."

"Ồ? Không liên quan đến bổn thiếu? Ta thấy xem ra là không có gan lộ mặt." Tưởng Thiên Nhất vắt ngang chân lên bàn, hài hước nhìn Thịnh Dục Ly, ánh mắt tràn ngập khiêu khích.

Mộ Khinh Ca rất quen thuộc cảm giác này, Tưởng Thiên Nhất từ đầu tới đuôi chính là một tên ăn chơi trác táng.

Lúc này, mặt nạ quỷ trắng đột nhiên nói: "Trong quá trình đấu giá, không ép người mua phải đeo mặt nạ. Nhưng khi người mua tháo mặt nạ, bại lộ thân phận, sau khi rời khỏi gặp bất kỳ chuyện gì, chúng ta đều sẽ không phụ trách."

Trong câu nói mang ý cảnh cáo, cũng mang theo nhắc nhở.

Sắc mặt Tưởng Thiên Nhất hơi đổi, ánh mắt âm trầm.
Bị kỹ nữ đâm một nhát, quả thực chính là sỉ nhục lớn nhất đời này của hắn. Trách chỉ trách nữ nhân kia quá đẹp, khiến hắn thần hồn điên đảo, nhất thời mới bị mắc mưu.

Nữ nhân kia cho dù hóa thành tro hắn vẫn có thể nhận ra. Chờ hắn bắt được nàng, nhất định sẽ hung hăng giáo huấn, khiến nàng hối hận đã xuất hiện trước mặt hắn!

"Ba trăm linh thạch cấp thấp, còn ai ra giá không?"

"Ba trăm lẻ năm khối." Một thanh âm xa lạ bỗng nhiên chen ngang.

Thịnh Dục Ly đột nhiên quay đầu, nhìn người ngồi phía sau.

Nhưng hắn lại đối mặt với đôi mắt thấu triệt. Dưới ánh nhìn chăm chú kia, tâm tình nóng nảy của hắn cư nhiên cứ vậy chậm rãi bình tĩnh lại.

Hai người đấu giá, bỗng nhô ra một người, không chỉ hấp dẫn ánh mắt Thịnh Dục Ly, cũng khiến Tưởng Thiên Nhất chú ý.
Hắn nhìn về phía Mộ Khinh Ca, thấy rất xa lạ: "Ngươi là ai?" Hắn kiêu ngạo lên tiếng.

Nhưng, Mộ Khinh Ca căn bản không để ý tới hắn.

"Trong quá trình đấu giá, không hỏi thân phận người mua." Mặt nạ quỷ trắng nhắc nhở.

Sắc mặt Tưởng Thiên Nhất khó coi thêm, châm chọc Mộ Khinh Ca: "Đấu giá ở đây chỉ toàn tiền và tiền. Ngươi có nhiều linh thạch vậy sao? Đừng có giả làm kẻ mập, ngươi không thể thừa nhận hậu quả nổi đâu." Nói xong, hắn nhìn mặt nạ quỷ trắng trên đài đấu giá.

Mặt nạ quỷ trắng lập tức nói: "Không sai. Ra giá ở đây, là phải trực tiếp lấy tiền ra. Hội đấu giá không thu phiếu nợ, nếu chư vị không mang đủ linh thạch thì không nên gọi bậy, miễn tổn thương hòa khí."

Nhưng Mộ Khinh Ca vẫn không bị ảnh hưởng, chỉ nói với mặt nạ quỷ trắng: "Đấu giá sư, còn ai ra giá nữa không?"
Một câu, dẫn đề tài về chuyện chính.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play