Edit: Diệp Lưu Nhiên

Lão bà lại khinh thường trừng mắt liếc hắn, tay chỉnh trang lại y phục lộn xộn của mình: "Chỉ là tấm da mà thôi! Đợi lát nữa ta kêu người lấy thuốc mỡ bôi lên là được."

Dứt lời, bà ta hung tợn liếc xéo Tần Diệc Dao, mới xoay người tiếp tục dẫn đường.

Đại hán mở miệng ánh mắt lạnh băng nhìn về phía Tần Diệc Dao, ngữ khí cảnh cáo: "Nhìn đường cho tốt vào."

Tần Diệc Dao mím môi gật đầu, không phản kháng gì.

Nàng và Thịnh Tô Tô gắt gao dựa sát vào nhau, đi theo lão bà tới một gian nhà ở.

Trước khi lão bà đi có nói: "Ngoan ngoãn tắm rửa sạch sẽ bùn bẩn trên người các ngươi. Lát nữa sẽ có người qua trang điểm cho các ngươi. Nếu dám có chút ý đồ manh động, lão nương có rất nhiều cách sửa trị các ngươi."

Trong phòng chỉ còn lại hai người Tần Diệc Dao và Thịnh Tô Tô. Cánh cửa ra vào duy nhất bị người khóa lại, bốn tên đại hán đi theo các nàng cũng canh giữ ở cửa.


Tần Diệc Dao kéo Thịnh Tô Tô vào trong, nhỏ giọng hỏi: "Thành công không?" Tuy nàng thấy được, nhưng vẫn phải chính miệng hỏi chút mới an tâm.

Thịnh Tô Tô gật đầu nói: "Tín hiệu Thịnh gia chỉ có người Thịnh gia ta hiểu. Người khác thấy cũng sẽ không chú ý."

Tần Diệc Dao gật đầu tán đồng,

Khi nãy chỉ xảy ra trong giây lát, đối với người không để ý bầu trời mà nói đúng là rất khó phát hiện.

"Vậy thì tốt." Tần Diệc Dao nhẹ nhàng thở ra.

Thịnh Tô Tô nói với Tần Diệc Dao: "Nếu chúng ta ở trong Dư Thủy Thành, vậy ca ca ta hẳn là rất nhanh sẽ chạy tới. Dao tỷ tỷ, kế tiếp chúng ta phải làm sao bây giờ?"

Tần Diệc Dao nghĩ nghĩ, hiện tại Thịnh gia có thể kịp đuổi tới hay không còn chưa biết. Vì tránh rút dây động rừng, chỉ có thể tiếp tục phối hợp.

"Trước tiên chúng ta nghe bọn chúng, đi rửa mặt chải đầu sạch sẽ. Chờ đợi người nhà muội đến." Tần Diệc Dao nói với Thịnh Tô Tô.


Nếu, người Thịnh gia không thể kịp chạy tới thì sao?

Ý niệm này chợt lóe qua lòng Tần Diệc Dao. Ký thác hy vọng vào người khác, trước sau vẫn khiến người ta cảm thấy thấp thỏm. Trên đời, chỉ có một người mới có thể khiến nàng tin tưởng ỷ lại.

Nhưng, người kia không có khả năng xuất hiện tại đây!

"Dao tỷ tỷ làm sao vậy?" Lại thấy Tần Diệc Dao thất thần, Thịnh Tô Tô vội quan tâm.

"Không có gì." Tần Diệc Dao lắc đầu. Những hồi ức nấp trong lòng, nàng thật sự không muốn lấy ra chia sẻ cho người khác. Sau khi rời khỏi Tần quốc, nàng gặp phải rất nhiều chuyện, cũng lâm vào mấy lần nguy cơ. Mỗi một lần, lúc nàng tuyệt vọng nhất đều sẽ nhớ tới người nọ từ trên trời giáng xuống, mang nàng từ biên cảnh Đồ quốc về.

Kia... Có lẽ là một khắc hạnh phúc nhất cả đời này của nàng.


Trong lòng người kia, vì nàng không tiếc khai chiến với một quốc gia! Nhưng còn chưa chờ nàng tỉnh lại từ hạnh phúc, hắn lại tàn nhẫn nói cho nàng, mẫu huynh nàng đều đã chết trong tay hắn.

Hắn tới cứu nàng, không phải vì thích.

'Nàng là nữ nhân của ta!' Những lời này, khiến tim nàng mất khống chế nhảy lên.

Nhưng, chung quy chỉ là câu nói đùa!

Thịnh Tô Tô nhìn bộ dáng Tần Diệc Dao, cảm thụ từ nàng toát ra sự mất mát, quan tâm hỏi: "Dao tỷ tỷ, sao ta chưa từng thấy tỷ cười bao giờ vậy?"

Khóe miệng Tần Diệc Dao khẽ run.

Cười? Nàng đã sớm quên mất cười như thế nào.

...

Bóng đêm hạ xuống, Mặc Dương cầm một tấm thiệp mời đi vào phòng Mộ Khinh Ca.

"Không tệ." Nhìn thiệp mời trong tay hắn, Mộ Khinh Ca nhướng mày, hào phóng khen ngợi một câu.

Mặc Dương cung kính đưa thiệp mời tới trước mặt Mộ Khinh Ca.
Mộ Khinh Ca nhận lấy mở ra, đọc nội dung.

Mặc Dương ở bên cạnh giải thích: "Có người ở chợ đen rao giá cao bán thiệp mời này, dùng rất nhiều linh thạch mới đổi lấy được. Nhưng mà, Tiểu tước gia, một tấm thiệp mời chỉ có thể mang vào nhiều nhất năm người."

"Năm người, đủ rồi." Mộ Khinh Ca khép thiệp mời lại, nói với Mặc Dương.

Thật ra, đôi khi càng ít người càng dễ hành động.

Lần này nàng tham gia hội đấu giá ở chợ đen, chính là muốn tìm hiểu nguồn gốc chiếc xe linh thú bắt người, tìm được tung tích Tần Diệc Dao. Không phải xét nhà diệt tộc, mang nhiều người vậy làm gì?

Huống chi Ngân Trần và Bạch Li đến lúc đó ở trong không gian, tùy thời có thể đi ra.

"Xin cho thuộc hạ đi cùng." Mặc Dương chủ động xung phong.

Mộ Khinh Ca nhìn hắn, gật đầu. Nàng biết Mặc Dương vẫn tự trách vì chuyện mất dấu Tần Diệc Dao. Sự tự trách này không phải đối phương là Tần Diệc Dao, mà là bởi vì không hoàn mỹ hoàn thành nhiệm vụ Mộ Khinh Ca giao cho.
Rất nhanh, Mộ Khinh Ca đã chọn ra người đi theo.

Ngoại trừ nàng và Mặc Dương, nàng mang theo Tuyết Gia, và hai Long Nha Vệ đã thấy qua Tần Diệc Dao.

Mang theo Tuyết Gia, hoàn toàn bởi vì chiến lực nàng không tồi. Hơn nữa, nàng có thể nhìn thấu thật giả, nói không chừng sẽ mang đến ít tác dụng.

Người còn lại, có nhiệm vụ thì làm nhiệm vụ, không có nhiệm vụ thì tạm ở lại tiểu viện.

Kinh Hải vừa bắt đầu tu luyện, tức thì tiếp tục tu luyện, đi theo nhóm Long Nha Vệ tiến hành nội dung huấn luyện.

Khi màn đem hoàn toàn phủ xuống, Mộ Khinh Ca mang người ra cửa.

Nàng phát hiện địa điểm viết trên thiệp mời nhìn qua trông rách nát, như là một trạch viện đã cũ. Hơn nữa vị trí hẻo lánh, tuy ở Dư Thủy Thành nhưng lại rất hoang vu, chung quanh không có người dân ở.

Tường trắng ngoài viện treo một chiếc đèn lồng, đánh dấu là chợ đen.
Ngoài cửa có một người đeo mặt nạ dữ tợn đứng đó, hẳn là nhân viên tiếp đón. Hắn đứng trước cửa, chặn đường đi năm người Mộ Khinh Ca.

Mộ Khinh Ca đưa thiệp mời qua. Hắn duỗi tay nhận, cẩn thận kiểm tra một hồi, xác định là thiệp mời thật, mới nghiêng người nhường đường.

Mộ Khinh Ca dẫn người đi vào.

Bên trong là tiền thính, trên tường treo rất nhiều mặt nạ quỷ dữ tợn. Đã có người chọn lựa trong đó.

Có vẻ như muốn tham gia đấu giá thì phải mang mặt nạ lên mới vào được.

Đây là vì muốn che giấu thân phận hai nhà mua bán sao? Miễn xong việc rồi truy cứu?

Ánh mắt Mộ Khinh Ca quét qua mặt nạ, chú ý người chọn lựa mặt nạ.

Người trong sảnh không nhiều, ngoại trừ năm người họ thì chỉ có năm người khác tụ lại cùng nhau lựa mặt nạ. Lúc bọn họ tiến vào, năm người vào trước đó không quá chú ý nhiều.
Mặc Dương yên lặng tới bên cạnh Mộ Khinh Ca, dùng thanh âm chỉ hai người nghe thấy "Tiểu tước gia, nam tử mặc áo gấm trắng bên kia là thiếu chủ Thịnh gia, Thịnh Dục Ly."

Thiếu chủ Thịnh gia?

Mộ Khinh Ca hơi nhướng mi, dư quang khóe mắt quét tới Thịnh Dục Ly.

Chỉ liếc mắt một cái, rồi yên lặng thu hồi.

Nàng cầm mặt nạ quỷ như đang chọn lựa kỹ càng, nhưng thực tế nội tâm có chút nghi hoặc: 'Tiểu công chúa Thịnh gia mất tích, thiếu chủ Thịnh gia cư nhiên nhàn hạ thoải mái tới tham gia hội đấu giá chợ đen? Chẳng lẽ...'

Ánh mắt Mộ Khinh Ca chợt xẹt qua một tia đen tối. Lúc trước nàng nghe nói tiểu công chúa nhà Thịnh gia mất tích, trong lòng bỗng dâng lên ý niệm, bây giờ dần trở nên rõ ràng.

Một suy đoán lớn mật, nhảy ra trong đầu nàng!

Chẳng lẽ tiểu công chúa Thịnh gia cũng bị bắt? Thịnh gia cũng điều tra tới đây rồi?
Mộ Khinh Ca nheo mắt.

Lúc trước khi nàng biết tiểu công chúa Thịnh gia mất tích, cơ hồ cùng thời gian với Tần Diệc Dao mất tích, đã có ý niệm mơ hồ, cảm thấy hai người có liên quan nhau.

Chẳng qua lúc ấy trọng điểm tư duy nàng không đặt vào đó, cho nên không điều tra sâu mà thôi.

Thịnh Dục Ly xuất hiện, khiến suy đoán của nàng trở nên có khả năng.

Người Thịnh gia đã chọn xong mặt nạ, đeo lên rồi rời khỏi tiền thính. Mộ Khinh Ca cũng tùy tay cầm lấy mặt nạ quỷ đeo lên mặt, mấy người còn lại cũng thế.

"Thiếu chủ, tiểu thư thật sự bị đưa tới đây?" Một tên mang mặt nạ khác đứng bên cạnh Thịnh Dục Ly, không xác định hỏi.

Thịnh Dục Ly trầm giọng nói: "Tín hiệu thả ra từ vùng này, đây là vùng duy nhất có khả năng. Đêm nay là cơ hội tốt, đợi lát nữa các ngươi nghe mệnh lệnh của ta."
"Vâng, thiếu chủ."

Bốn người Thịnh gia đều đồng thanh đồng ý.

Sau khi bọn họ vừa rời đi, Mộ Khinh Ca cũng mang theo người đi ra.

Đằng sau tiền thính là lối hành lang phong bế, bọn họ đứng ở lối vào có thể thấy được mấy người Thịnh gia biến mất ở chỗ rẽ.

"Đi thôi." Mộ Khinh Ca nhàn nhạt nói câu.

Năm người theo hành lang đi vaò trong, qua mấy chỗ ngoặt, các nàng mới thấy lối vào mới.

Lối vào có hai tên áo đen mặt nạ quỷ đứng đó, phía sau bọn chúng là màn che dày nặng che khuất cảnh tượng bên trong. Thấy năm người Mộ Khinh Ca tiến vào, bọn họ lập tức nhấc màn che lên, để lại không gian đủ cho một người đi vào.

Bên trong ánh sáng đan xen, không quá sáng, nhưng cũng không quá tối.

Mộ Khinh Ca dẫn đầu bước vào, trước mắt là cảnh tượng mở rộng sáng sủa.

Bên trong là đại sảnh mái vòm, cây cột hơn mười mét chống đỡ rìa mái vòm. Xung quanh bố trí cầu thang so le, giống như khán đài trên đấu trường La Mã, cho phép người mua nhìn thấy bàn đấu giá hình tròn nằm ở giữa dù cho họ ngồi ở bất kỳ vị trí nào.
Ánh sáng trong đại sảnh cơ hồ đều tập trung lên đài đấu giá, làm vậy có thể khiến hàng hóa rõ ràng hiện ra trước mắt người mua, rồi lại có thể khiến hàng hóa không thể thấy rõ người mua. Tầm mắt giữa người mua với nhau cũng đều rất mơ hồ.

Khi bọn Mộ Khinh Ca tiến vào, chỗ ngồi xung quanh đã có không ít người. Có thể thấy được, khách hàng trong chợ đen vẫn không ít.

Ánh mắt Mộ Khinh Ca không dấu vết xuyên qua mặt nạ nhìn về phương hướng Thịnh gia. Thấy sau lưng họ còn có hàng trống, nên mang theo người hướng tới ghế trống kia.

Lúc Mộ Khinh Ca ngồi sau Thịnh gia, không khiến cho những người khác trong Thịnh gia lưu ý.

Nhưng thiếu chủ của bọn hắn, Thịnh Dục Ly ngồi ngay ngắn ở chính giữa lại cố ý vô tình nhìn thoáng qua nàng.

Mộ Khinh Ca không để ý tới, trái lại là Tuyết Gia nhìn qua hắn, ánh mắt hai bên giao nhau. Gương mặt bị đeo mặt nạ quỷ vẫn không ngăn được cặp mắt sáng ngời của nàng.
Bị nàng nhìn qua, Thịnh Dục Ly chỉ cảm thấy lòng mình chấn động. Phảng phất những điều chứa trong đáy lòng đều không thể che giấu dưới ánh mắt kia.

Nội tâm hắn thầm cả kinh, bất động thanh sắc nhẹ gật đầu với Tuyết Gia, thu hồi tầm mắt.

Đợi tầm mắt hắn rút lui, Tuyết Gia mới trầm giọng nói với Mộ Khinh Ca: "Thiếu chủ, người nọ hình như có chút hoài nghi chúng ta."

Mộ Khinh Ca không hề để tâm: "Không sao." Nàng không có ác ý với Thịnh gia, đương nhiên không sợ ánh mắt dò xét của Thịnh Dục Ly.

Thấy Mộ Khinh Ca nói vậy, Tuyết Gia không nói thêm.

Nàng mặc tố y đeo mặt nạ, đứng bên phải Mộ Khinh Ca có vẻ hơi đột ngột. Ba người Mặc Dương đều mặc trang phục áo đem tím văn, mang mặt nạ quỷ trái lại có thêm phần dữ tợn.

Mà Mộ Khinh Ca, áo gấm hồng y phối với mặt nạ quỷ, không có cảm giác âm trầm khủng bố, trái lại mang đến cảm giác tà tứ yêu dã.
Khiến người ta rất muốn tháo mặt nạ xuống xem chân dung thần bí kia.

Ngồi trước bàn dài, bày đủ mỹ thực rượu ngon, chén đũa tinh xảo cho khách nhân thưởng thức. Nhưng thực tế, có bao nhiêu người sẽ quan tâm đến món ngon trước mặt?

Điều bọn hắn quan tâm nhất chỉ có, hàng đấu giá đêm nay có khiến họ hài lòng hay không.

Trong lúc chờ đợi, tại lối vào đã có không ít người lục tục xuất hiện.

Thân phận người mua không thể nào biết được, nhưng tóm lại chắc chắn là nhân vật có tiếng trong Dư Thủy Thành.

'Không biết Nhạc gia có xuất hiện không nhỉ.' Mộ Khinh Ca bỗng nghĩ đến.

Ngày mai chính là ngày bắt đầu thi đấu xếp hạng gia tộc. Đêm nay là hội đấu giá, chắc là cũng xem như âm thầm phân cao thấp trước ngày thi đấu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play