Edit: Diệp Lưu Nhiên

Ấu Hà cúi người, mới nói: "Mặc Dương vừa trở về không lâu, Tuyết Gia cô nương thì đang chỉ dạy Tiểu Hải tu luyện."

Mộ Khinh Ca nhẹ gật đầu, nói: "Gọi Mặc Dương tới gặp ta." Nói xong, nàng trở tay chỉ vào vai mình, nhướng mày với Hoa Nguyệt: "Tiểu Hoa Nguyệt, Tiểu tước gia nhà ngươi mệt mỏi."

Hoa Nguyệt mím môi cười, thu dọn xong bát đũa đặt vào tay Ấu Hà, mới chà lau đôi tay mình sạch sẽ, đi tới sau lưng Mộ Khinh Ca. Tay nhỏ nhắn mềm mại không xương đặt lên bả vai, lực độ xoa bóp vừa phải.

Mộ Khinh Ca nhếch miệng cười vui vẻ, gương mặt hưởng thụ: "Vẫn là thủ pháp Hoa Nguyệt nhà chúng ta đỉnh cao."

"Nếu Tiểu tước gia thích, Hoa Nguyệt sẽ xoa bóp cả đời cho ngài." Hoa Nguyệt cười duyên.

Mộ Khinh Ca nhướng mày lắc đầu: "Vậy không được, cả đời bên cạnh ta, ngươi không tính gả chồng à?"


"Nô tỳ mới không gả đâu!" Hoa Nguyệt thẹn thùng nói.

Lúc này, Mặc Dương đi vào phòng.

Hoa Nguyệt nghịch ngợm thè lưỡi, ngoan ngoãn dừng đề tài.

Mặc Dương thấy cảnh này nhiều nhưng không thể trách.

Thói quen này của Mộ Khinh Ca, hắn nhìn nhiều thành quen, chỉ là không rõ vì sao Tiểu tước gia thích được xoa bóp như vậy.

Hắn không biết, Mộ Khinh Ca ở kiếp trước, sau khi huấn luyện cường độ cao, sẽ phải mát xa để thư giãn cơ bắp kinh mạch, dần dần nàng cũng thích cách thả lỏng này.

Lúc xuyên đến đây, nàng mắt sắc khai quật được thiên phú ở phương diện này của Hoa Nguyệt, đương nhiên phải bồi dưỡng cho tốt.

"Điều tra thế nào rồi?" Mộ Khinh Ca vừa hưởng thụ Hoa Nguyệt mát xa, vừa hỏi.

Mặc Dương rũ mắt nói: "Người phái đi tìm hiểu đã trở lại. Về Nhạc gia, gần đây bọn chúng bận việc chuẩn bị thi đấu xếp hạng, mặt ngoài không có gì khác thường. Nhưng thuộc hạ do thám biết được, mỗi tháng vào đầu tuần và cuối tuần, Nhạc gia đều sẽ triệu tập hội nghị gia tộc một lần. Ngày mai là đầu tuần, cũng là lúc chúng họp gia tộc. Mặt khác, về chiếc xe linh thú quỷ dị, thuộc hạ không tra ra..."


Mặc Dương nhíu mày, không vừa lòng lắm với kết quả này: "Nhưng căn cứ theo lời kể từ bá tánh. Mấy thành trì phụ cận bao gồm cả Dư Thủy Thành cứ cách một đoạn thời gian, đều sẽ phát sinh người mất tích. Chẳng qua người mất tích phần lớn đều là bá tánh bần dân không có gia tộc dựa vào, cũng có khả năng là một số người đi ngang qua, cho nên không khiến cho thế lực nào đi điều tra chuyện này. Mặc dù bá tánh sợ hãi, phẫn nộ, nhưng cũng đành chịu."

"Vậy xem ra, chuyện ngươi gặp phải đêm qua không phải ngẫu nhiên." Mộ Khinh Ca chậm rãi nói.

Mặc Dương mím môi trầm mặc.

Mộ Khinh Ca nói, hắn cũng nghĩ đến.

Chuyện này vốn không liên quan đến họ, nhưng họ lại không ngờ đụng phải Tần Diệc Dao biến mất đã lâu ở đây. Mà lần thứ hai nàng mất tích, vừa lúc có liên quan đến sự kiện người dân quỷ dị mất tích.


"Tiểu tước gia, chúng ta còn muốn tiếp tục điều tra sao?" Mặc Dương cẩn thận hỏi thăm.

Dù sao, quan hệ giữa Mộ Khinh Ca và Tần Diệc Dao thật sự là phức tạp.

"Tra." Mộ Khinh Ca không có chút do dự.

Nàng chậm rãi đứng lên, đôi mắt ánh lên lãnh quang, nói với Mặc Dương: "Ngươi phải điều tra tung tích Tần Diệc Dao. Hiểu chưa?"

Mặc Dương giật mình, lập tức nói: "Thuộc hạ đã hiểu!" Ý tứ Mộ Khinh Ca rất rõ ràng, nàng muốn là tung tích Tần Diệc Dao. Nếu Tần Diệc Dao mất tích liên quan đến sự kiện dân chúng mất tích, vậy chuyện này chắc chắn họ sẽ nhúng tay. Nếu không liên quan, vậy họ sẽ không đi để ý tới độc thủ sau lưng chuyện này.

"Ngày mai đi Nhạc gia, nghe ngóng xem bọn chúng họp bàn cái gì." Mộ Khinh Ca đột nhiên nói.

Mặc Dương kinh ngạc nhìn Mộ Khinh Ca, như đang hỏi giữa thanh thiên bạch nhật, Tiểu tước gia ngài làm sao có thể trộn lẫn vào Nhạc gia, còn có thể nghe ngóng nội dung gia tộc hắn họp bàn?
Ý tứ trong mắt Mặc Dương, Mộ Khinh Ca sao lại không biết? Nhưng nàng lại không giải thích, chỉ cười thần bí: "Tự ta có cách."

Thấy vậy, Mặc Dương không hỏi nhiều.

Hắn lấy ra một phần tình báo từ trong lòng, hai tay đưa tới cho Mộ Khinh Ca: "Tiểu tước gia, đây là tư liệu về bốn gia tộc khác. Chúng ta đặc biệt chú ý bên Tưởng gia một chút, tối qua sau khi Tưởng Thiên Nhất trở lại Tưởng gia, Tưởng gia đã phái không ít người tìm kiếm nhưng không có thu hoạch. Còn có bên Thịnh gia không biết vì sao, hôm nay cũng phái người đi tìm kiếm gì đó. Trông có vẻ là đang tìm người, chỉ là không có khua chiêng gióng trống quá mức thôi."

Mộ Khinh Ca tiếp nhận tình báo, không lập tức nhìn, mà hỏi: "Thịnh gia? Có tra ra Tưởng Thiên Nhất có ân oán gì với nữ tử bị chém tứ chi, hủy dung cắt lưỡi kia không?" Nàng không hứng thú Thịnh gia đi tìm ai, nhưng Tưởng Thiên Nhất lại có liên quan đến Tần Diệc Dao.
Nếu Tần Diệc Dao ám sát Tưởng Thiên Nhất là vì muốn báo thù thay nàng kia, vậy trước đó chắc chắn có khúc mắc.

Mặc Dương trầm giọng nói: "Tưởng Thiên Nhất háo sắc, thường xuyên đùa giỡn nữ tử trong thành, bắt cóc tùy ý khi dễ, chờ chơi chán thì tùy ý gϊếŧ hại, chặt bỏ tay chân. Nói vậy, nàng kia hẳn là một người trong số đó."

Ánh mắt Mộ Khinh Ca lạnh đi, cười nói: "Đúng là ăn chơi trác táng! Nhưng chẳng qua chỉ là loại hạ phẩm mà thôi."

...

Trong căn phòng tối tăm phong bế, xung quanh đều tỏa mùi hôi thối.

Tần Diệc Dao tỉnh lại từ hôn mê, đôi tay sờ soạng trong bóng đêm, cảm nhận rơm rạ ướt sũng.

"Đây là đâu?" Đột nhiên bên cạnh nàng truyền đến thanh âm kinh hoảng, nhờ đó nàng biết không chỉ có một mình mình ở đây.

Từ khi rời khỏi Tần quốc gặp đủ loại chuyện, sớm đã khiến nàng trở nên trầm ổn. Bất kể gặp chuyện gì, đều sẽ không làm nàng kinh hoảng thất thố nữa.
Nàng mím môi, bình tĩnh nhớ lại chuyện trước đó.

Nàng phải rời khỏi!

Rời khỏi Dư Thủy Thành trước khi Tưởng gia kịp phản ứng, thoát khỏi Trưởng gia truy đuổi. Sau đó tìm một nơi an toàn, tu luyện đột phá đến Tử cảnh, rồi tính toán sau.

Bởi vì ở nơi đây, nàng thật sự quá yếu!

Nhưng nàng còn chưa kịp chạy xa, đã nghe thấy bánh xe truyền đến. Ngay sau đó nàng hoàn toàn không thể phản kháng, đã bị móng vuốt xích sắt bắt lấy, ném vào trong xe kín mít.

Nàng nhớ rõ ở trong xe, không chỉ có một mình nàng.

Mà sau khi bị bắt vào không lâu, nàng đã ngất đi. Tỉnh lại, là tới nơi này rồi.

Vậy, trước mặt mình có ba vấn đề.

Một là, đây là đâu?

Hai là, đám người này bắt họ tới đây với mục đích gì?

Ba là, cũng mấu chốt nhất, nàng rời đi thế nào.

Làm rõ mạch suy nghĩ, Tần Diệc Dao càng bình tĩnh.
Nàng chậm rãi ngồi dậy, cố gắng thích ứng hoàn cảnh tối tăm xung quanh.

Dần dần, nàng thấy rõ hình dáng mơ hồ.

Nơi này quả thực không chỉ có mình nàng, ít nhất có thêm mười mấy người. Có một số không động đậy, khả năng là chưa tỉnh. Mà có một số đã tỉnh, đang khóc thút thít sợ hãi.

"Có ai không? Rốt cuộc có ai không? Các ngươi là ai? Vì sao bắt ta đi?" Thanh âm trước đó lại vang lên.

Đây là thanh âm nữ nhân.

Tần Diệc Dao phán đoán. Mà hiện giờ nàng đang giả nam trang, cư nhiên bị nhốt cùng nữ nhân? Là nàng bị phát hiện ngụy trang, hay là nơi này giam giữ nam nữ hỗn hợp?

"Đừng kêu nữa, thời điểm bọn chúng muốn chúng ta biết, tự nhiên sẽ xuất hiện." Thanh âm Tần Diệc Dao trầm thấp, nói với bóng người trong tối.

"Là ai, ai đang nói chuyện?" Thanh âm trước đó hoảng loạn kêu.
Tần Diệc Dao mím môi: "Đều bị bắt đi giống các ngươi, cũng không biết như các ngươi."

Lời này khiến người nói chuyện từ bỏ ý định tìm hiểu.

"Sao ta lại xui xẻ vậy chứ?" Tuy không nhìn thấy biểu cảm nàng. Nhưng Tần Diệc Dao vẫn nghe ra sự tuyệt vọng và sợ hãi trong giọng nói đối phương.

Trong bóng đêm, rốt cuộc an tĩnh lại.

Những người đã tỉnh sau khi nghe cuộc nói chuyện giữa Tần Diệc Dao và nàng kia, đều mím chặt môi, lo lắng cho vận mệnh kế tiếp của mình.

Một lát sau, đột nhiên nữ nhân kia lại hô to: "A!!! Các ngươi rốt cuộc là ai? Mau thả ta ra! Các ngươi có biết ta là ai không? Ta là tiểu thư Thịnh gia! Các ngươi bắt ta, Thịnh gia sẽ không tha các ngươi!"

Thịnh gia!

Trong lòng Tần Diệc Dao nhảy dựng.

Thịnh gia, nàng biết.

Để có thể ám sát được Tưởng Thiên Nhất, trước khi nàng hành động đã thuộc làu tình huống năm đại gia tộc trong Dư Thủy Thành. Thịnh gia, chính là một trong ngũ hổ trong Dư Thủy Thành.
Tiểu thư Thịnh gia sao lại bị bắt nhốt cùng mình?

"Nơi này thật thối, các ngươi mau thả ta ra, có nghe thấy không?" Nữ nhân lại hô to.

Những lời này, rất phù hợp với thân phận thiên kim tiểu thư của nàng.

Tần Diệc Dao nghĩ nghĩ, hỏi: "Nếu ngươi là tiểu thư Thịnh gia, sao lại bị bắt tới?"

Nữ nhân trong bóng tối im lặng một chút, mới ủy khuất không cam lòng nói: "Ta chỉ lẻn trốn nhà đi chơi mà thôi, sao nghĩ đến sẽ xui xẻo vậy chứ? Ta đúng là tiểu thư Thịnh gia, chẳng lẽ ngươi không tin?"

"Ta tin hay không không quan trọng, quan trọng là kẻ bắt chúng ta tới có tin hay không." Tần Diệc Dao nhàn nhạt nói.

Lời nói của nàng, khiến nữ tử Thịnh gia an tĩnh lại.

Tựa hồ lời này khiến nàng lại lâm vào tuyệt vọng.

Chỉ chốc lát, Tần Diệc Dao lại nói: "Ngươi là tiểu thư Thịnh gia, hẳn tu vi không thấp, sao dễ dàng để bị bắt vậy?"
Trong bóng tối, rất nhanh truyền đến thanh âm nữ tử: "Ta chỉ là Hôi cảnh tầng một mà thôi, chưa nói tới lợi hại. Hơn nữa chúng hành động rất nhanh, vèo một cái ta đã bị túm vào xe, sau đó ngủ mất, làm sao phản kháng được?"

Cũng giống nàng!

Tần Diệc Dao nghĩ.

"Vậy bây giờ?" Tần Diệc Dao hỏi.

Nếu tiểu thư Thịnh gia có thể phản kháng, nói không chừng bọn họ có cơ hội chạy thoát.

Nhưng, tiểu thư Thịnh gia lại trả lời: "Sau khi ta tỉnh lại đã kiểm tra qua. Linh lực ta hình như bị phong bế, căn bản không xuất ra được."

Tần Diệc Dao sửng sốt, sao nàng không có cảm giác này?

Ngay sau đó, nàng cười mất mát mà nghĩ: 'Xem ra tu vi linh lực của ta yếu đến mức trúng dược đều không phát hiện đến tình trạng.'

Ngừng cảm khái, nàng thu liễm cảm xúc. Trầm giọng nói: "Thịnh tiểu thư, nếu ngươi đúng là Thịnh tiểu thư, vậy khả năng ngươi sẽ gặp phải hai cục diện. Một là người bắt chúng ta sẽ tin lời ngươi nói, sợ thế lực Thịnh gia mà gϊếŧ ngươi."
"Gϊếŧ ta? Vì sao?" Thịnh gia tiểu thư đầy nghi vấn, chỉ có thể nói lên nàng chưa va chạm xã hội, được gia tộc bảo vệ quá tốt.

Tần Diệc Dao cười chua xót, mới giải thích: "Thả ngươi, sẽ rơi vào sự trả thù của Thịnh gia, cho nên không bằng gϊếŧ ngươi diệt khẩu là xong chuyện. Đương nhiên, còn có một cục diện khác. Chính là bọn chúng căn bản không tin ngươi là Thịnh gia tiểu thư, sẽ bởi ý nghĩ muốn đào tẩu của ngươi mà hung hăng tra tấn ngươi, sau đó xử lý cả ngươi và chúng ta luôn."

"A! Ta không muốn! Ta phải về nhà!" Nữ tử Thịnh gia kinh hoảng kêu lên.

Nàng ta rướn người lên trước, như muốn tìm được vị trí của Tần Diệc Dao.

Nhưng ở đây quá tối, lại quá bẩn, mùi khó ngửi khiến nàng e sợ, chỉ có thể duỗi tay lung tung trong bóng tối, hô: "Ngươi thông minh như vậy, nhất định có thể nghĩ cách giúp ta rời khỏi đây, đúng không?"
"Giúp ngươi?" Tần Diệc Dao nhẹ giương khóe miệng, rũ mắt thu liễm cảm xúc chân thật: "Ta được lợi gì?"

"Ngươi giúp ta, chúng ta cùng nhau rời khỏi đây. Chờ trở lại Thịnh gia, ngươi muốn gì ta đều cho ngươi!" Thịnh gia nữ tử nhanh chóng nói.

Tần Diệc Dao không hề động tâm: "Chỉ là lời hứa vô căn cứ mà thôi. Chuyện quan trọng trước mắt, ta giúp ngươi, ngươi có thể giúp ta hay không."

"Ta giúp ngươi thế nào?" Nữ nhân Thịnh gia mờ mịt.

Tần Diệc Dao không nói tiếp nữa.

Nữ tử Thịnh gia muốn rời đi, nàng cũng muốn rời đi. Vậy các nàng nhất định phải hợp tác, nói không chừng có một tia hy vọng. Những người chỉ biết khóc thút thít kia coi như đã nhận mệnh, nàng sẽ không suy xét đến chuyện hợp tác với các nàng, hoặc là cứu họ.

Trải qua nhiều chuyện như vậy, nàng sớm đã không còn là công chúa hoàng thất trước kia.
Không có bản lĩnh còn muốn cứu người, gọi là không biết lượng sức!

...

Màn đêm buông xuống, Mộ Khinh Ca nằm trên giường như đang ngủ say.

Nhưng nàng ở cảnh trong mơ thế nhưng đang dựa theo thuật luyện thể trong Thần Sách quyển Thượng, bắt đầu tu luyện mà nàng nhận định không thể tiến hành...

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play