Edit: Diệp Lưu Nhiên

Mặc Dương vừa nghe, lập tức quỳ một gối xuống đất, lập quân lệnh trạng: "Thuộc hạ cam đoan với Tiểu tước gia, nhất định trong vòng một năm khiến Long Nha Vệ danh chấn Lưu Khách thị tộc, trở thành đội ngũ Thiên cấp!"

"Một năm..." Mộ Khinh Ca nghe xong, chậm rãi lắc đầu. Nàng cúi đầu nhìn Mặc Dương quỳ xuống trước mặt nàng, thanh âm không cho phép kháng cự: "Một năm quá dài, ta chỉ có thể cho ngươi nhiều nhất là nửa năm. Ngươi cần phải trong nửa năm khiến Long Nha Vệ như thần binh trời giáng, hung hăng cắm xuống mảnh đất Trung Cổ Giới! Ngươi, làm được không?"

Mặc Dương ngẩng lên đối mặt với cặp mắt thanh thấu của Mộ Khinh Ca, nghiêm túc gật đầu.

Chỉ cần là mệnh lệnh của Tiểu tước gia, hắn bất kể khó khăn đều sẽ làm được!


Mặc Dương gật đầu, khiến Mộ Khinh Ca nở nụ cười: "Được, ta tin ngươi. Đứng lên đi."

Mặc Dương nghe lời đứng lên, tinh thần phấn chấn đứng trước mặt Mộ Khinh Ca.

Mộ Khinh Ca ném danh sách sang cho hắn, Mặc Dương nhanh chóng tiếp được.

Hắn mở ra nhìn, thấy trên danh sách là Long Nha Vệ.

Mộ Khinh Ca nói: "Nhạc gia Dư Thủy Thành là một việc, ngươi mang theo Long Nha Vệ rời đi, tùy ý tìm một thành trì đến báo danh Long Nha cho Lưu Khách thị tộc để lấy phiên hiệu Lưu Khách. Danh sách này là để ngươi giao cho Lưu Khách thị tộc, đồng thời cũng là đội lãnh đạo ta tạo ra cho ngươi. Có thể trong vòng nửa năm hoàn thành nhiệm vụ ta giao hay không, thì phải xem các ngươi chung sức hợp tác sau này. Đồng thời việc tu luyện võ kỹ hợp kích không được chậm trễ, lợi dụng thực chiến không ngừng mài giũa và hoàn thiện. Ta hy vọng nửa năm sau sẽ nhìn thấy Long Nha Vệ càng ưu tú hơn bây giờ, là hoàn toàn mới."


"Vậy còn Tiểu tước gia ngài?" Nghe Mộ Khinh Ca an bài, Mặc Dương sốt ruột hỏi.

Long Nha Vệ tồn tại mang ý nghĩa là bảo vệ Mộ Khinh Ca. Nhưng trên thực tế, bọn họ lại rất ít khi làm được chức trách này.

"Các ngươi không cần để ý ta, ta có chuyện khác phải làm. Các ngươi mau chóng lớn mạnh, chính là trợ giúp lớn nhất cho ta." Mộ Khinh Ca vẫy vẫy tay.

Mặc Dương do dự nói: "Nhưng bên cạnh ngài..."

"Ngươi không cần lo lắng bên cạnh ta không có ai dùng. Đừng quên còn có Ấu Hà Hoa Nguyệt ở cùng ta, cộng thêm Bạch Li và Ngân Trần." Mộ Khinh Ca đánh gãy lời hắn.

Nghe nàng nói, Mặc Dương không nói thêm nữa.

Trước nay, Mộ Khinh Ca đã quyết chuyện gì thì không ai có thể thay đổi được.

Mặc Dương lĩnh mệnh rời đi, chỉ chốc lát Bạch Li đã xuất hiện trước mặt Mộ Khinh Ca. Nàng hóa thành hình người lười biếng nằm trên giường, tò mò hỏi Mộ Khinh Ca: "Nhạc gia mắt mù chọc phải ngài, ngài định xử lý thế nào?"


Ánh mắt Mộ Khinh Ca chợt lóe, nói: "Thi đấu xếp hạng gia tộc Dư Thủy Thành sắp tới, năm đại gia tộc đều đang tích cực chuẩn bị, không thể vọng động." Trước tiên nàng muốn đi xem, Nhạc gia vênh váo hung hăng có còn nhớ Mộ gia Lâm Xuyên giới không.

Đương nhiên, nàng tin Nhạc gia căn bản không biết sự tồn tại của Mộ gia Lâm Xuyên giới. Nàng để ý chính là, Nhạc gia sẽ còn tiếp tục phái người xuống Lâm Xuyên giới không.

Ba tên Nhạc gia bị phái xuống Lâm Xuyên tìm người, sau đó vì bức Mộ Khinh Ca ra mà lấy người nhà nàng làm mồi nhử. Một loạt hành vi đều xúc phạm tới điểm mấu chốt của Mộ Khinh Ca.

Cho nên, để nhổ cỏ tận gốc, nàng đã sớm có quyết định muốn diệt trừ toàn bộ Nhạc gia.

Chẳng qua trước khi hành động, nàng muốn đi xem Nhạc gia Trung Cổ Giới còn nhớ rõ chuyện Lâm Xuyên không. Nếu Nhạc gia đã sớm quên chuyện này, vậy đầu sỏ khinh nhục Mộ gia đã chết, có lẽ nàng không cần đại khai sát giới ở Dư Thủy Thành.
Nhưng nếu Nhạc gia còn nhớ thương muốn phái người xuống Lâm Xuyên giới, dò hỏi tới cùng... Vậy để không ảnh hưởng đến cuộc sống của lão gia tử, và cảm xúc thai phụ cô cô, nàng không thể không khai sát giới!

Đúng rồi!

Nghĩ đến người nhà ở Lâm Xuyên, Mộ Khinh Ca đột nhiên nhớ tới, tính tính thời gian, hài tử của Mộ Liên Dung hẳn là đã sinh ra rồi. Chỉ là không biết tiểu gia hỏa là nam hay nữ, có thể chọc cho gia gia thoải mái không.

Ánh mắt Mộ Khinh Ca bỗng nổi lên sắc thái ôn nhu, vừa vặn bị Bạch Li nhìn thấy.

Nàng không khỏi truy vấn: "Nhạc gia làm sao lại chọc phải ngài thế, khiến ngài không tiếc từ Lâm Xuyên chạy tới Trung Cổ Giới xét nhà diệt tộc?"

Ôn nhu trong mắt Mộ Khinh Ca thu liễm lại, cười lạnh lùng: "Chuyện cũ năm xưa mà thôi."

Bạch Li nhíu mày, nàng hiển nhiên không vừa lòng với câu trả lời này!
Cuối cùng, Mộ Khinh Ca không kể lại cho Bạch Li nghe. Không phải nàng cố ý úp úp mở mở, mà bởi vì nàng thật sự không giỏi kể chuyện.

Nhạc gia, từ biểu hiện trong tình báo mua được ở Lưu Khách thị tộc, tu vi cao nhất trong gia tộc chính là Đại trưởng lão gia tộc Nhạc Thắng.

Tu vi ở Hôi cảnh tầng sáu, dựa theo sự phân chia cảnh giới trong Trung Cổ, mỗi cảnh giới chia làm sáu tầng, phía trên Hôi cảnh là Ngân cảnh. Nói cách khác, tu vi Nhạc Thắng đã chạm ngưỡng đột phá Ngân cảnh.

Lúc nào cũng có thể lên Ngân cảnh, tiến vào cấp độ hoàn toàn mới.

Mộ Khinh Ca là Hôi cảnh tầng năm, cách Ngân cảnh còn một khoảng nhất định. Nếu gặp người có Hôi cảnh tầng sáu, có lẽ còn có sức liều mạng. Nhưng nếu gặp đối thủ Ngân cảnh, vậy kết quả khó mà nói trước.

Giống như Mộ Khinh Ca lấy sức Hôi cảnh tầng năm đối phó lão tổ Đậu gia Hôi cảnh tầng bốn, cũng chỉ dùng mấy chiêu.
Cho dù lão tổ Đậu gia dựa vào linh thạch đạt tới Hôi cảnh tầng bốn, nhưng thực lực tuyệt đối chỉ mạnh bằng Hôi cảnh tầng ba.

Cảnh giới càng lên trên, độ chênh lệch càng lớn.

Nếu gặp phải cao thủ Ngân cảnh, báo thù sẽ biến thành chịu chết.

Cũng chính bởi vì Nhạc Thắng, khiến Mộ Khinh Ca không trực tiếp vọt vào Nhạc gia báo thù, mà lựa chọn suy tính trước rồi mới động.

Tu luyện tu luyện!

Bất luận là âm mưu quỷ kế gì, vẫn tuyệt đối yếu thế trước thế lực!

Kể cả Mộ Khinh Ca chuyên dùng mưu quyền, hiểu rõ binh pháp, nhưng cũng hiểu đạo lý trên.

Tương tự, nếu thực lực nàng ở vào thế nghiền áp tuyệt đối, nàng tuyệt sẽ không lãng phí đầu óc cẩn thận suy tính, chắc chắn sẽ trực tiếp đánh nhau lấy được mục đích.

Mộ Khinh Ca nâng mắt nhìn Bạch Li, hỏi: "Chuyện ta bảo ngươi nghiên cứu lúc trước tiến triển thế nào rồi?"
Bạch Li sửng sốt, nhớ tới chuyện đó, gật đầu nói: "Có một phương pháp có thể thực hiện, nhưng chưa có ai thử qua. Ta không dám cam đoan có thành công hay không. Nhưng vạn nhất thất bại, sợ là sẽ dẫn đến kinh mạch ngài tɦác ɭoạи."

Mộ Khinh Ca nhíu mày.

Bạch Li cẩn thận giải thích: "Kinh mạch nhân loại là yếu ớt nhất. Dù ngài vẫn luôn kiên trì thể tu, nhưng so với linh thú chúng ta vẫn có sự chênh lệch, càng miễn bàn đến dị hỏa hóa thành tiểu gia hỏa Nguyên Nguyên. Một khi thành công, bốn người chúng ta sẽ được lợi, có thể đạt tới hiệu quả tu luyện gấp bốn lần. Nhưng nếu trong quá trình xuất hiện ngoài ý muốn, mọi nguy hiểm sẽ do mình ngài gánh vác. Nhẹ thì kinh mạch hỗn loạn, nặng thì kinh mạch đứt từng khúc, tu vi phế bỏ. Ngài xác định muốn mạo hiểm sao?"

Tạm dừng một chút, Bạch Li lại nói: "Thật ra, lấy thiên phú và tốc độ tu luyện của ngài đã rất hiếm thấy rồi. Ngài cần gì phải sốt ruột mạo hiểm chứ?"
Đạo lý, làm sao Mộ Khinh Ca không biết?

Mộ Khinh Ca hơi mỉm cười, nói với Bạch Li: "Ta không có nhiều thời gian, ta cần phải tranh thủ thời gian." Lưng nàng gánh quá nhiều chuyện, buộc nàng không thể có chút lơi lỏng, phải nhanh chóng mạnh mẽ lên.

Vốn sau khi nàng bước lên Tử cảnh, nàng cho rằng mình đã đủ bảo hộ người muốn bảo hộ. Nhưng khi chân chính bước lên Tử cảnh, nàng mới phát hiện chuyện mình muốn làm thực sự càng nhiều hơn, mà tu vi hiện giờ của nàng còn không đủ chống đỡ cho nàng.

"Đi thôi, chúng ta vào không gian thí nghiệm một chút." Mộ Khinh Ca luôn thuộc phái hành động, nghe Bạch Li nói đã nghĩ ra phương pháp, lập tức gấp gáp muốn thử.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play