Edit: Diệp Lưu Nhiên

Mộ Khinh Ca co khóe miệng, bỏ qua ánh mắt u oán đó.

Nàng dời lực chú ý lên câu giải thích của Bạch Li, rũ mắt suy nghĩ sâu xa.

Mà sau khi Ngân Trần khϊếp sợ, trong đôi mắt đỏ nhìn Mộ Khinh Ca nảy sinh sự quyến luyến của sủng vật không muốn xa rời chủ nhân.

Bạch Li nhìn thấy, rùng hết cả mình.

Nàng thật sự không nuốt trôi nổi Ngân Trần phóng ra ánh mắt cầu xin thương xót.

"Trùng hợp tiến vào, chẳng lẽ không thể biết cách đạt cảnh giới hơi thở hợp nhất, chủ động tiến vào sao? Với cả, nếu như nói vậy, có phải ta và ngươi, và Nguyên Nguyên cũng có thể đạt tới hiệu quả cùng tu luyện chung?" Mộ Khinh Ca đột nhiên nâng mắt, lóe sáng nhìn Bạch Li.

Có vẻ nàng tìm được lối tắt tu luyện rồi!

Một khi lý lẽ này có thể thực hiện, vậy bốn người họ cùng tu luyện, chẳng phải sẽ tăng đến gấp bốn lần sao!


Đây là con số đáng sợ đến mức nào?

Mộ Khinh Ca lớn mật nghĩ, khiến Bạch Li sửng sốt. Cũng trấn trụ Ngân Trần.

Chờ Bạch Li hoàn toàn tiêu hóa lời nàng nói, mới lẩm bẩm: "Ta nên nói ngài có lòng tham? Hay là gan lớn?"

Ánh mắt Mộ Khinh Ca sáng quắc nhìn nàng, hỏi: "Ngươi nói cho ta biết, có khả năng này không?"

Nàng nghiêm túc, Bạch Li cũng dừng vui đùa.

Bạch Li chậm rãi thu hồi khϊếp sợ, gật đầu: "Cho ta thời gian suy ngẫm."

Không từ chối, nghĩa là hy vọng!

Mộ Khinh Ca nở nụ cười xán lạn, không chút khách khí nói: "Vậy vất vả cho ngươi rồi, Bạch Li."

"Vất vả cho ngươi, rắn nhỏ." Đột nhiên, Ngân Trần cũng cực kỳ chân thành nhìn Bạch Li.

Bây giờ hắn không hô lên biệt hiệu 'xà tham ăn'. Nhưng hai chữ 'rắn nhỏ' nói ra từ miệng hắn, càng khơi dậy sát ý trong lòng Bạch Li.


Thời điểm sát ý của nàng sắp ngưng thực, Mộ Khinh Ca đột nhiên chắn giữa hai người, nắm tay đặt bên miệng ho nhẹ một tiếng: "Khụ khụ, trời sáng rồi. Bảo sao ta cảm thấy đói bụng." Nói xong, nàng nở nụ cười hiền hòa nhìn Bạch Li và Ngân Trần: "Hai vị muốn dùng bữa sáng không?"

Vừa nghe đến ăn, Bạch Li sáng mắt. Sát ý tiêu tán vô hình, lập tức hô: "Muốn!"

"Không muốn." Một đáp án khác cùng vang lên.

Bạch Li nhíu mày nhìn Ngân Trần không hợp tác, hừ lạnh: "Không ăn thì biến đi chơi đi! Đừng ảnh hưởng cô nãi nãi muốn ăn!"

Ngân Trần lạnh lùng liếc mắt, không sợ chết nói câu: "Yên tâm, không ai có thể ảnh hưởng đến khẩu vị của ngươi."

"Ngân Trần, nếu ngươi không ăn, thì ra ngoài chuẩn bị chút đồ ăn cho chúng ta đi." Mộ Khinh Ca nhân cơ hội mở miệng, ngăn cản Bạch Li nổi đóa.


Ngân Trần nhanh nhẹn đi, thấy thân ảnh biến mất, Mộ Khinh Ca mới hơi cảm thấy đau đầu.

Nàng thật sự không hiểu, vì sao Ngân Trần thích độc miệng với Bạch Li. Hai người này cứ như oan gia có thù oán đời trước.

Mộ Khinh Ca nghiêm túc nhìn Bạch Li, hỏi: "Bạch Li, trước khi ngươi trùng sinh có ăn luôn một đời Hồ tộc không?"

Biểu tình Bạch Li cứng đờ, hơi hơi nhíu mày, nghiêm túc nhớ lại.

Chỉ là còn chưa đến một giây, nàng không kiên nhẫn nói: "Cô nãi nãi ăn nhiều thứ lắm, ai còn nhớ được đã ăn thịt hồ ly chưa cơ chứ?"

...

Khi Lệ Vân Đào xuất hiện lần nữa, đã qua buổi trưa.

Chuyện Hải Tự Thành, Mộ Khinh Ca sẽ không quản lý, cũng không không hỏi tới. Cho nên nàng không quan tâm Lệ Vân Đào lấy thế sét đánh không kịp bưng tai bình định Hải Tự Thành, khiến người thành trì này đều thừa nhận địa vị hắn bá quyền.
Mà khi Lệ Vân Đào nhìn thấy Bạch Li và Ngân Trần bên cạnh Mộ Khinh Ca, sắc mặt hơi trắng. Chút không tình nguyện trong lòng cũng chỉ có thể hóa thành hư ảo.

Một màn Mộ Khinh Ca oanh sát lão tổ Đậu gia, đủ khiến hắn chấn động.

Nhưng bên cạnh nàng đột nhiên nhô ra hai người, càng khiến hắn cảm thấy sâu không lường được.

Hơi thở trên người họ khiến hắn có cảm giác nguy cơ mãnh liệt. Trực giác và kinh nghiệm nói cho hắn, tuyệt không thể trêu vào.

Vốn kế hoạch ban đầu của hắn là lợi dụng xong Mộ Khinh Ca xử lý Bạch gia, thừa dịp bất ngờ lặng yên gϊếŧ nàng. Bởi vì Mộ Khinh Ca nuốt quá nhiều, khiến hắn thịt đau.

Nhưng hiện giờ, Mộ Khinh Ca cố ý vô tình lộ bài trước mặt, khiến hắn không dám hành động thiếu suy nghĩ.

Bởi vì hơi vô ý, Lệ gia sẽ giống vết xe đổ hai nhà Đậu Bạch!
Vừa xử lý chuyện Hải Tự Thành, vừa cẩn thận tính toán trong lòng, Lệ Vân Đào mới đến khách điếm gặp Mộ Khinh Ca.

Vừa thấy mặt, Lệ Vân Đào đã đưa khế đất và chìa khóa đẩy tới trước mặt Mộ Khinh Ca.

Mộ Khinh Ca hơi nhướng mày, hắn cẩn thận giải thích: "Đây vốn là tòa sơn trang của Bạch gia được xây dựng bên cạnh suối nước nóng, dùng để nghỉ ngơi thư giãn. Bài trí cực kỳ xa hoa tinh xảo, do vô số danh thợ chế tạo. Hiện giờ nó là của Mộ công tử, cho Mộ công tử có nơi đặt chân ở Hải Tự Thành sau này."

Mộ Khinh Ca mỉm cười nghiền ngẫm, không từ chối Lệ Vân Đào lấy lòng.

Kiên trì xong, Lệ Vân Đào mới nhẹ nhàng thở ra, nói với Mộ Khinh Ca: "Về phần một số cửa hàng của Đậu gia, nơi kinh doanh... Tuy Mộ công tử nói không cần, nhưng Lệ mỗ cảm thấy vẫn nên phân chia một ít cho Mộ công tử."
Mộ Khinh Ca cười càng sâu.

Nàng nghiền ngẫm nói: "Ta ở Hải Tự Thành có sơn trang của mình, lại có cửa hàng kinh doanh, cộng thêm một nửa thuế má và một nửa khoáng mạch.... Xem ra, ta đúng là Mộ nửa thành danh xứng với thực."

Lệ Vân Đào cứng mặt, sâu trong mắt là xót của.

Nhưng hắn lại phản ứng cực nhanh: "Nửa thành không sai! Không bằng sơn trang của Mộ công tử đặt tên là sơn trang Bán Thành đi!"

Mộ Khinh Ca cười càng nghiền ngẫm, nàng nhàn nhạt nói: "Nhưng cửa hàng kinh doanh trong thành, ta thật sự không có tinh lực xử lý!"

"Điểm này Mộ công tử không cần lo lắng. Nếu ngươi tin Lệ mỗ, có thể ủy thác Lệ gia ta xử lý. Doanh thu mỗi năm, ta sẽ cộng thêm thuế má và khoáng thạch, đều đưa đến cho Mộ công tử." Lệ Vân Đào nói.

Mộ Khinh Ca cười nói: "Nếu Lệ thành chủ đã nói vậy, ta từ chối thì thật bất kính." Một câu 'Lệ thành chủ', lập tức tan đi không ít oán khí trong lòng Lệ Vân Đào.
Đúng vậy! Chỉ cần Hải Tự Thành là của hắn, hắn chính là vương!

Về phần Mộ Khinh Ca...

Nhiều nhất chỉ là chức danh vương gia nhàn tản thấy đầu không thấy đuôi mà thôi!

Cục diện Hải Tự Thành phân chia lợi ích, nhà nhà đều vui kết thúc.

Mộ Khinh Ca bỗng dưng bị quấn vào vòng thị phi, lại trở thành người được lợi lớn nhất.

"Chỉ là, Mộ công tử, thu nhập hàng năm ta nên đến đâu đưa cho ngươi?" Lệ Vân Đào cẩn thận hỏi, như có tâm tìm hiểu lai lịch Mộ Khinh Ca.

Mộ Khinh Ca sớm có chuẩn bị: "Điểm này không cần Lệ thành chủ nhọc lòng. Mỗi năm chuẩn bị xong xuôi, tự sẽ có người mang tín vật của ta tới lấy."

Một đánh thái cực, cản tâm tư Lệ Vân Đào trở về.

Lệ Vân Đào ngượng ngùng rời đi, càng không nắm rõ chi tiết Mộ Khinh Ca, hắn càng không dám động tâm tư nào.
Sau khi Lệ Vân Đào rời khỏi, Mộ Khinh Ca không đi xem sơn trang Bán Thành thuộc về nàng. Nàng chỉ cất khế đất và chìa khóa đi, sau đó lấy ra tư liệu Nhạc gia ở Dư Thủy Thành, nhìn kỹ một lần rồi đốt hủy.

Nàng dừng trước cửa sổ, thưởng thức mặt trời lặn nơi Hải Tự Thành. Kinh Hải bưng nước trà đi tới.

Hắn đứng phía sau Mộ Khinh Ca, suy nghĩ xem có nên mở miệng quấy rầy không.

Chỉ là còn chưa chờ hắn nghĩ xong, thanh âm Mộ Khinh Ca truyền đến: "Chuyện ở Hải Tự Thành đã xong, ta phải rời khỏi. Ngươi xác định muốn theo ta rời đi sao? Sau khi rời đi, có lẽ ngươi không thể trở về làng chài nhỏ an bình kia, cũng sẽ bước lên con đường không lối về."

Kinh Hải chớp chớp đôi mắt thuần tịnh, nói một câu: "Giáo quan, kế tiếp chúng ta đi đâu?"

Những lời này, khiến Mộ Khinh Ca hơi cong môi.
Nàng xoay người đối mặt Kinh Hải. Dưới ánh sáng phản quang, xung quanh nàng tản ra sắc vàng, lại như bị bóng tối bao phủ. Nàng bây giờ, ở trong mắt Kinh Hải phảng phất biến thành vị thần cao không thể với. Vị thần khiến hắn cả đời chỉ có thể nhìn lên tôn kính đang chậm rãi mở miệng: "Dư Thủy Thành!"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play