Edit: Diệp Lưu Nhiên

Tuyết Gia đi tới mép giường. Cặp mắt sáng ngời hắc bạch phân minh cực kỳ bắt mắt: "Nằm mơ thấy gì, mà dọa đệ thành thế này."

"Đệ... đệ mơ thấy mình gϊếŧ Thạch Ba..." Kinh Hải lẩm bẩm, lần nữa chôn vùi đầu mình.

Hồi lâu không nghe thấy thanh âm Tuyết Gia, Kinh Hải hơi hoảng ngẩng đầu, mới phát hiện Tuyết Gia vẫn đứng bên mép giường mình. Hắn như con thú nhỏ bị thương, đáng thương hề hề nhìn Tuyết Gia: "Tỷ tỷ, có phải đệ rất xấu không?"

Tuyết Gia chậm rãi lắc đầu: "Hắn muốn gϊếŧ đệ, đệ muốn gϊếŧ hắn là chuyện bình thường."

Kinh Hải sửng sốt, có chút khó tiếp thu: "Nhưng... nhưng chúng ta đã từng là bằng hữu thân nhất! Chúng ta lớn lên cùng nhau, chơi đùa cùng nhau, khi đệ bị cha nương vứt bỏ, hắn cũng ở bên đệ... Mặc dù hắn muốn gϊếŧ đệ, đệ cũng không thể gϊếŧ hắn!"


"Đệ cũng nói là đã từng. Nếu hắn động sát tâm với đệ, chẳng lẽ lần gặp sau đệ vẫn đứng bất động, để cho hắn gϊếŧ?" Tuyết Gia hỏi.

"Không! Đương nhiên sẽ không!" Đệ sẽ chạy!

Kinh Hải vốn định nói ba chữ này, nhưng khi đối mặt với đôi mắt nhìn thấu lòng người của Tuyết Gia, đành mạnh mẽ nghẹn về.

"Tỷ tỷ, lời nói lúc Mộ ca ca rời đi là có ý gì?" Giây lát, Kinh Hải chủ động hỏi.

Vấn đề này làm hắn đau đầu hồi lâu, bây giờ có người nói chuyện với hắn, hắn tự nhiên mở miệng hỏi dò.

Nhưng Tuyết Gia không giải thích như hắn suy nghĩ, mà lắc đầu: "Bất kỳ kẻ nào có tâm tư ta đều có thể đoán được mấy phần. Chỉ duy độc ngài ấy, ta đoán không ra, nhìn không thấu."

Kinh Hải nghi hoặc.

Tuyết Gia cũng hơi sửng sốt, suy nghĩ như bay xa.

Một lát sau, nàng phục hồi tinh thần, phát hiện Kinh Hải đang nhìn mình, bèn nở nụ cười nhạt, duỗi tay sờ đỉnh đầu hắn: "Đừng nghĩ ngợi quá nhiều, nghỉ ngơi cho tốt đi. Có lẽ đáp án, sáng mai đệ sẽ biết."


Nói xong, Tuyết Gia định rời đi.

"Tỷ tỷ, đệ có thể đi cùng mọi người không?" Lúc Tuyết Gia tới gần cánh cửa, Kinh Hải đột nhiên nói.

Tuyết Gia dừng chân, nghiêng người quay đầu nhìn lại.

Dưới ánh mắt chăm chú của nàng, Kinh Hải xấu hổ cúi đầu, nhẹ giọng nói: "Phát sinh chuyện như vậy, đệ không muốn về làng chài, cũng không thể ở lại Hải Tự Thành. Đệ không biết đi đâu, cho nên có thể đi theo mọi người không?" Vừa nói, hắn vừa ngẩng đầu cầu xin Tuyết Gia: "Tỷ tỷ, đệ bảo đảm sẽ không gây phiền toái cho mọi người. Đệ sẽ nấu cơm, sẽ giặt y phục, đệ ở lại làm sai vặt cho mọi người!"

Tuyết Gia an tĩnh nghe hắn nói, dưới ánh mắt chờ mong của đối phương, chậm rãi mở miệng: "Chuyện này, ta không làm chủ được."

Câu trả lời khiến Kinh Hải có chút thất vọng, nhưng cũng hiểu: "Không có gì, chờ ngày mai đệ đi hỏi Mộ ca ca. Nếu huynh ấy có thể đáp ứng, vậy thì tốt quá."


"Nếu ngài ấy không đáp ứng thì sao?" Tuyết Gia có chút tò mò hỏi.

Kinh Hải sửng sốt, kéo kéo khóe miệng, lạc quan nói: "Vậy cũng không sao. Nam châu lớn như vậy, đệ có thể tùy tiện đi đâu đó, sau này tìm một gia tộc không tệ rồi gia nhập, tu luyện, trưởng thành. Một ngày nào đó, đệ sẽ trở thành cường giả!"

Hắn hy vọng đi theo Mộ Khinh Ca và Tuyết Gia, nhưng nếu hy vọng không đạt được, vậy hắn sẽ tiếp tục đi lên con đường cường giả của mình.

Trong lòng có chủ ý, Kinh Hải bỗng nhiên cảm thấy nhẹ nhàng hơn nhiều.

"Nghỉ ngơi cho khỏe đi." Tuyết Gia nói một câu, xoay người rời khỏi phòng Kinh Hải.

"Tỷ tỷ cũng phải nghỉ ngơi cho khỏe." Kinh Hải lên tiếng khi Tuyết Gia rời đi.

Tuyết Gia đóng cửa phòng Kinh Hải, ngước mắt nhìn đã thấy Mộ Khinh Ca đứng trên hành lang.

'Thì ra, hắn cũng không yên tâm.' Tuyết Gia nghĩ.
Mộ Khinh Ca chỉ nhìn nàng, rồi xoay người trở về phòng mình.

Ngày thứ hai, sắc trời mới vừa sáng, Mộ Khinh Ca tỉnh lại từ tu luyện. Qua khe hở cánh cửa nhìn thấy bóng người đứng bên ngoài.

"Vào đi." Rũ mắt nghĩ, nàng mở miệng.

Nghe thấy động tĩnh trong phòng, người đứng hồi lâu bên ngoài đẩy cửa đi vào.

Người tiến vào là Kinh Hải, trong tay hắn bưng chậu nước ấm.

Sau khi hắn vào phòng, nở nụ cười xán lạn với Mộ Khinh Ca, đặt chậu rửa mặt lên bồn giá rồi nói: "Mộ ca ca, mau tới rửa mặt đi. Sáng nay đệ mượn phòng bếp ở khách điếm làm bữa sáng, có thể ăn rồi."

Mộ Khinh Ca xuống giường, đi tới chỗ chậu rửa mặt, liếc mắt nhìn Kinh Hải rồi lau mặt rửa tay.

Kinh Hải cũng không ở lâu, nhanh chóng rời khỏi phòng.

Sau khi Mộ Khinh Ca rửa mặt xong, đã thấy trán hắn thấm mồ hôi mỏng, bưng khay chứa đầy đồ ăn lần thứ hai đi vào.
Tay chân hắn lanh lẹ đặt khay thức ăn lên bàn, sau đó nói với Mộ Khinh Ca: "Mộ ca ca, huynh ăn trước đi. Đệ lại bưng một phần đưa tới chỗ tỷ tỷ."

Nói xong, cầm khay chạy ra khỏi phòng.

Mộ Khinh Ca ngồi xuống trước bàn, ánh mắt đảo qua cháo trắng rau xào.

Chờ Kinh Hải về lại phòng nàng, nàng đã ăn xong bữa sáng do hắn cố ý chuẩn bị.

Đi theo Kinh Hải, còn có Tuyết Gia.

Tuyết Gia tiến vào, tự động đứng phía sau Mộ Khinh Ca.

Kinh Hải trở nên có chút co quắp, bất an đứng trước mặt Mộ Khinh Ca.

Mộ Khinh Ca nhìn hắn, không mở miệng.

Giây lát, Kinh Hải đột nhiên quỳ gối xuống trước mặt Mộ Khinh Ca. Lúc này, hắn quỳ xuống rất tự nhiên. Hắn sửng sốt, rồi nhanh chóng phản ứng lại: "Mộ ca ca, Kinh Hải có một yêu cầu quá đáng. Đệ muốn đi theo bên cạnh Mộ ca ca, đệ... đệ có thể không?"
"Vì sao?" Mộ Khinh Ca cười lạnh hỏi: "Vì sao muốn đi theo ta? Là cảm thấy ở bên cạnh chúng ta, sẽ không ai bắt nạt đệ sao? Hay là cảm thấy chúng ta có thể bảo vệ đệ?"

"Không! Không phải vậy!" Kinh Hải sửng sốt, vội giải thích: "Mộ ca ca đệ không nghĩ nhiều như vậy, đệ cũng không nghĩ tới chuyện mọi người bảo vệ đệ. Đệ chỉ là không biết đi đâu, muốn đi theo mọi người mà thôi."

"Vậy đệ sẽ liên lụy đến chúng ta sao?" Thanh âm Mộ Khinh Ca có chút lãnh khốc.

"Đệ..." Kinh Hải bị hỏi khó, hắn rất muốn nói sẽ không. Nhưng trên thực tế, hắn biết mình vô dụng, đích xác sẽ liên lụy đến hai người Mộ Khinh Ca.

Kinh Hải trầm mặc, rồi mở miệng lần nữa. Lúc này, đôi mắt hắn bốc cháy ngọn lửa kiên định, nói với Mộ Khinh Ca: "Mộ ca ca, huynh dạy đệ tu luyện đi! Đệ nhất định sẽ cố gắng tu luyện, cố gắng trở thành cường giả! Đệ không muốn liên lụy bất kỳ ai, không muốn tránh sau lưng bất kỳ ai. Đệ muốn mạnh mẽ hơn, muốn dựa vào sức mình bảo vệ bản thân, bảo vệ người mà đệ muốn bảo vệ!"
"Đệ muốn bái sư sao?" Mộ Khinh Ca nhẹ cong môi, nụ cười trở nên nghiền ngẫm.

Kinh Hải sửng sốt, lập tức phản ứng lại, kích động gật đầu: "Vâng! Đệ muốn bái sư! Mộ ca ca, không... Sư phụ, xin ngài thu con làm đồ đệ, con nhất định sẽ nỗ lực khắc khổ tu luyện, sẽ không làm ngài thất vọng!"

Kinh Hải quả thực vui mừng quá đỗi. Bái Mộ Khinh Ca làm sư, trước đó hắn căn bản không dám hy vọng xa vời.

"Đệ đừng vội gọi sư phụ." Thời điểm Kinh Hải kích động, Mộ Khinh Ca bỗng đánh gãy lời hắn.

Kinh Hải nhìn về phía nàng, trong mắt mang theo một tia nghi hoặc.

Mộ Khinh Ca nhìn về phía Tuyết Gia. Người sau xoay người rời đi. Chỉ chốc lát, nàng đã kéo theo một hắc y nhân đã ngất xuất hiện trước mặt Kinh Hải.

Bịch!

Hắc y nhân bị Tuyết Gia ném tới trước mặt Kinh Hải.

Kinh Hải nhìn hắc y nhân, tròng mắt co rụt lại. Xem cách ăn mặc này, thì không phải người tốt gì, hắn xuất hiện khi nào? Bị tỷ tỷ chế phục rồi?
Mộ Khinh Ca mở miệng nói: "Hắn là sát thủ tiến vào khách điếm nửa đêm. Trong người hắn không có bất kỳ tín vật nào chứng minh thân phận, nhưng không khó đoán là do ai sai sử. Đệ muốn làm đồ đệ ta, vậy gϊếŧ hắn đi."

"Cái gì?" Kinh Hải trừng lớn mắt, nhìn về phía Mộ Khinh Ca.

Gϊếŧ người? Hắn từng gϊếŧ thỏ, gϊếŧ gà rừng. Nhưng chưa từng gϊếŧ người!

Thời điểm hắn bị Mộ Khinh Ca nói làm trấn trụ, Tuyết Gia đã lấy chủy thủ ném tới trước mặt hắn.

"Đệ..." Kinh Hải không duỗi tay nhặt chủy thủ, mà nhìn Mộ Khinh Ca và Tuyết Gia.

Ánh mắt Mộ Khinh Ca lạnh nhạt nhìn hắn: "Ta chỉ biết gϊếŧ người, muốn bái ta làm thầy, học được đều là thủ đoạn gϊếŧ người. Đệ có thể chậm rãi nghĩ, cũng có thể từ bỏ. Ta cũng không thiếu đồ đệ."

Lúc Kinh Hải rối rắm, bên trong Đậu gia đang nổ ra trận cãi nhau kịch liệt.
"Lão nhị ngươi thật hồ đồ! Cư nhiên phái sát thủ đi ám sát? Đến bây giờ người còn không trở về, phỏng chừng đã bị đứt bên trong rồi." Đậu gia chủ phẫn hận nói.

Đậu nhị gia nghiêm mặt, không nói gì.

Đậu tam gia đúng lúc nói: "Đệ đã tìm hiểu qua, sau khi người nọ rời khỏi quán trà đã tới Lưu Khách thị tộc, rất lâu mới đi ra."

"Lưu Khách thị tộc?" Đậu gia chủ híp mắt, nhíu mày nói: "Đó không phải là nơi Đậu gia ta có thể nhúng tay vào." Nói xong, hắn tạm dừng một chút, rồi nói: "Nhưng có hỏi thăm được hắn vào Lưu Khách thị tộc làm gì, hoặc là gặp ai không?"

"Có người nhìn thấy hắn cùng một thủ lĩnh đội Lưu Khách Hoàng cấp nói chuyện vài câu. Sau đó lại tới tiểu viện tuyên bố nhiệm vụ trong Lưu Khách thị tộc rồi rời đi." Đậu tam gia trả lời.

"Tiểu viện tuyên bố nhiệm vụ?" Đậu gia chủ sáng mắt, hỏi: "Tra ra hắn muốn tuyên bố nhiệm vụ gì không?"
Đậu tam gia lại lắc đầu: "Không có."

Câu trả lời khiến Đậu gia chủ rất thất vọng, nhưng không thể làm gì.

"Đại ca, hiện tại chúng ta phải làm sao?" Đậu tam gia hỏi.

Đậu gia chủ nói: "Nếu ở chỗ hắn không dò được manh mối, vậy theo dõi Lệ gia Lệ Vân Đào bên kia!"

...

Gϊếŧ, hay là không gϊếŧ?

Đây là một vấn đề.

Mộ Khinh Ca đã nói rõ ràng. Nàng chỉ có bản lĩnh gϊếŧ người, muốn bái nàng làm sư, nhất định phải có gan gϊếŧ người.

Kinh Hải do dự, chậm rãi cầm chủy thủ lên.

Hắn không ngừng nói với mình, kẻ trước mắt không vô tội, hắn là người xấu.

Nhưng nghĩ đến hình ảnh chủy thủ đâm vào, máu phun ra, hắn cảm thấy tay mình phát run.

"Tuyết Gia, động thủ thay hắn đi." Đợi một lúc, Mộ Khinh Ca hết kiên nhẫn đứng lên.

"Không! Ta có thể!" Kinh Hải ngăn cản động tác Mộ Khinh Ca.
Đôi mắt hắn đỏ đậm nhìn về phía Mộ Khinh Ca, cắn răng nói: "Đệ có thể! Đệ biết, đệ vẫn luôn biết, bắt đầu tu luyện thì phải tiếp xúc đến chuyện này. Cường giả chân chính cần phải trải qua máu tươi rửa tội. Đệ có thể!"

Nói xong, hắn cầm lấy chủy thủ, chợt đâm một phát mạnh vào ngực hắc y nhân.

Chủy thủ dễ dàng đâm vào, nhưng không bị văng máu khắp nơi như hắn tưởng. Hắn chỉ nhìn thấy miệng vết thương lặng lẽ nhuộm dần vải dệt màu đen.

Một sinh mệnh, cứ vậy vô thanh vô tức biến mất.

Kinh Hải cả kinh thả tay ra, ngã ngồi dưới đất. Sắc mặt tái nhợt nhìn chằm chằm thi thể trên mặt đất.

Máu tràn ra càng nhiều, dần nhiễm đỏ sàn nhà.

"Đã xảy ra chuyện gì?" Đột nhiên, một thanh âm truyền đến từ ngoài cửa.

Biểu tình Kinh Hải khẩn trương, thấy một góc áo gấm xuất hiện trong mắt mình.
Tầm mắt hắn chậm rãi di lên, thấy một người trung niên ngũ quan đoan chính, khí thế bức người. Y phục hắn bất phàm, khí thế bất phàm, khiến người ta không dám nhìn thẳng.

"Thì ra là Lệ gia chủ. Không có gì, chẳng qua là xử lý một vài tên không mời mà tới thôi." Mộ Khinh Ca nhìn người tới, ngữ khí gợn sóng không sợ hãi.

Lệ gia chủ!

Đệ nhất cao thủ Hải Tự Thành!

Đôi mắt Kinh Hải đột nhiên co rụt lại, lần thứ hai bị chấn kinh!

Lệ Vân Đào xuất hiện, cơ hồ đánh mất sự sợ hãi lần đầu gϊếŧ người của hắn...

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play