Edit: Diệp Lưu Nhiên

Kinh Hải nghe vậy liên tục lắc đầu: "Không được! Ta nhất định không thể làm vậy! Ngươi đừng nói nữa!"

"Thật là cứng đầu!" Thạch Ba cả giận.

Hai thiếu niên tựa hồ bởi chuyện này mà náo đến có chút không thoải mái, đều im lặng.

Bọn họ không biết cuộc đối thoại đều nghe vào tai Tuyết Gia rõ ràng. Nàng không khỏi nhìn Kinh Hải thêm mấy lần.

Hải Tự Thành cách làng chài nhỏ vài trăm dặm, lấy tốc độ của linh thú kéo xe, đại khái phải đi thêm nửa ngày mới tới ngoại ô Hải Tự Thành.

"Tỷ tỷ, tỷ xem, bên kia chính là Hải Tự Thành." Kinh Hải chỉ tới một hướng xuất hiện hình dáng thành trì, giới thiệu cho Tuyết Gia.

Tuyết Gia nhìn qua cửa sổ xe, quả nhiên thấy một thành trì rất lớn.

"Ở Hải Tự Thành, gia tộc lớn nhất chính là Đậu gia, phụ trách trông coi cửa thành chính là người Đậu gia. Còn lại hai gia tộc khác là Bạch gia và Lệ gia." Kinh Hải giới thiệu.


Tuyết Gia khẽ gật đầu, chuyển mắt nhìn Mộ Khinh Ca, nhẹ giọng gọi: "Phu... phu quân, chúng ta tới rồi." Lúc trước Kinh Hải hiểu lầm quan hệ giữa nàng và Mộ Khinh Ca, người sau cũng đâm lao phải theo lao. Làm cho nàng ở trước mặt Kinh Hải, không thể không giả vờ.

Nàng vừa dứt lời, Mộ Khinh Ca chậm rãi mở mắt.

Không biết vì sao, Tuyết Gia cảm thấy qua đoạn đường này, hơi thở trên người Mộ Khinh Ca lại mạnh thêm một phần.

Mộ Khinh Ca nhìn thành trì cách đó không xa, không khác nhiều so với thành trì ở Lâm Xuyên. Nếu nhất định phải chỉ ra chỗ khác nhau, thì chính là thành trì này đại khí hơn. Hơn nữa tường thành và cửa thành đều có một số chỗ khắc đồ đằng gia tộc.

"Cho chúng ta xuống đây đi." Lúc sắp tới cửa thành, Mộ Khinh Ca đột nhiên nói.

Kinh Hải sửng sốt, kinh ngạc nói: "Mộ ca ca, còn chưa tới mà. Sao không vào thành rồi hẵng xuống xe?"


Mộ Khinh Ca chậm rãi lắc đầu, cười với hắn: "Không cần, chúng ta xuống đây thôi." Nói xong, nàng lại nói với Kinh Hải: "Tiểu Hải, đa tạ khoản đãi. Có duyên gặp lại."

Dứt lời, nàng và Tuyết Gia cùng xuống xe. Sau khi nói lời cảm tạ với Thạch nhị thúc, thì nhanh nhẹn rời đi.

Kinh Hải có chút không nỡ nhìn theo hai người họ, Thạch Ba ở bên cạnh không nhịn được thúc giục: "Đừng nhìn, người ta đi rồi. Chúng ta vẫn nên mau chóng tới Đậu phủ đi."

Nói xong, còn thấp giọng lẩm bẩm: "Thật nhỏ mọn, trước khi đi còn không cho cái gì thực tế chút."

Những lời này bị Kinh Hải nghe được, hắn quay đầu nghiêm túc nhìn đối phương: "Dù họ cho, ta cũng không cần. Hơn nữa giữa bằng hữu với nhau, giúp đỡ nhau cần gì báo đáp!"

Thạch Ba trừng hắn, cạn lời: "Phục ngươi rồi, Kinh ngốc tử."


Xe Thạch nhị thúc chậm rãi chạy, hướng tới Hải Tự Thành.

Mộ Khinh Ca mang theo Tuyết Gia không chậm rãi vào thành, mà là đợi bên ngoài một chút.

Tuyết Gia không rõ nguyên do, thấy Mộ Khinh Ca vẫn luôn chú ý cửa thành. Một lát sau mới nghe nàng nói: "Đi thôi."

Tuyết Gia có chút kinh ngạc, cẩn thận nghĩ mới hiểu được.

Các nàng không phải người Trung Cổ Giới, mạo muội tiến vào thành trì sợ là sẽ có phiền toái. Cho nên Mộ Khinh Ca mới cố ý quan sát hồi lâu, sau khi quan sát cửa thành quản chế người ra vào thế nào, mới đi vào.

May là Hải Tự Thành quản lý cũng không nghiêm khắc.

Không bị yêu cầu phải đưa ra chứng minh gia tộc, cũng không bị dò hỏi cái gì.

Mộ Khinh Ca thoải mái dẫn theo Tuyết Gia đi vào cửa thành. Lúc đi ngang qua người trông coi, người sau đánh giá bọn họ, muốn tiến lên dò hỏi thì bị đồng bạn lôi kéo, âm thầm lắc đầu.
Sau đó lại được nhắc nhở một chút về cách ăn mặc của Mộ Khinh Ca và Tuyết Gia.

Hoa y mỹ phục, không phải nhà bình thường có thể có.

Hơn nữa dung mạo bọn họ xuất chúng, khí chất bất phàm, tuổi lại nhỏ. Tự nhiên mà dễ dàng bị hiểu lầm là con cháu đại gia tộc ra cửa rèn luyện. Nói không chừng, còn có cao thủ âm thầm bảo hộ.

Bình thường thấy tình huống này, người trông coi sẽ không tự tìm phiền toái.

Sau khi được đồng bạn ám chỉ nhắc nhở, nguời muốn ngăn Mộ Khinh Ca và Tuyết Gia đã thu hồi bước chân. Chuyện chỉ trong nháy mắt, Mộ Khinh Ca và Tuyết Gia cũng đã đi vào Hải Tự Thành.

"Thiếu chủ, hiện tại chúng ta đi đâu?" Tuyết Gia lần đầu tiên tiếp xúc với xã hội nhân loại kiểu này, nhìn thấy phố phường náo nhiệt, cửa hàng san sát, trong lúc nhất thời còn chưa thích ứng.
Ánh mắt Mộ Khinh Ca nhẹ quét một vòng, tập trung nhìn vào quán trà lề đường trên con phố phồn hoa. Cất bước đi tới hướng đó: "Chúng ta uống trà trước." Vô luận là địa phương nào, quán trà quán rượu luôn luôn là nơi truyền bá rộng rãi đủ loại tin tức.

Mộ Khinh Ca muốn tìm hiểu Trung Cổ Giới, hay muốn tìm hiểu Hải Tự Thành, đi quán trà hoặc quán rượu là đơn giản nhất.

"Ô! Hai vị khách quan mời vào bên trong.... A!" Tiểu nhị đứng tiếp khách ngoài cửa nhìn thấy có người vào, thuần thục tiếp đón. Nhưng khi ngước mắt nhìn hai người, lại bị dung mạo kinh diễm của hai người dẫn đến hô lên.

Hắn vừa kêu, lập tức hấp dẫn chú ý của người trong quán.

Quán trà vốn náo nhiệt lập tức an tĩnh lại, tầm mắt đều hướng tới cửa vào.

Khi thấy rõ hai người đứng ở cửa, mắt ai nấy đều tụ lại quang mang kinh diễm. Thậm chí có một số đã xem đến ngây người, trà nóng trong tay tràn khỏi chén mà không tự biết.
Nhiều ánh mắt kinh diễm dừng lên người Tuyết Gia, khiến nàng hơi nhíu mày.

Mà Mộ Khinh Ca lại thần sắc bình tĩnh, ném ra một thỏi vàng vào tay tiểu nhị, phân phó: "Sắp xếp một chỗ ngồi trong đại sảnh, đừng cho ai quấy rầy."

"A a! Dạ dạ, khách quan mời vào trong!" Tiểu nhị cuống quít đón lấy vàng, phục hồi tinh thần nhanh chóng dẫn Mộ Khinh Ca và Tuyết Gia vào một góc khuất ẩn núp trong đại sảnh tầng một.

Chỗ các nàng đi qua, đều kéo theo tầm mắt xung quanh.

May mắn dáng vẻ một nam một nữ của hai người không gây nên sự khiêu khích bất nhã gì. Nếu hai người đều là nữ tử, chỉ sợ hiện tại rất khó thuận lợi ngồi vào bàn.

Mộ Khinh Ca cùng Tuyết Gia ngồi xuống, tiểu nhị lập tức kéo bức bình phong ra chặn ánh mắt mọi người.

Điều này không đặc biệt gì, rất nhiều thời điểm khách nhân trong quán đông đúc, không có nhã gian độc lập, đều sẽ dùng bình phong ngăn cách trong đại sảnh tạo nên không gian tương đối kín đáo.
Tầm mắt bị chặn, nhưng không ngăn được thanh âm.

Không thấy mỹ nhân, khách nhân khác trong quán đều lưu luyến thu hồi tầm mắt.

Chỉ chốc lát, tiếng bàn tán bắt đầu nổi lên quay chung quanh Mộ Khinh Ca và Tuyết Gia.

"Mỹ nhân như vậy, cả đời có thể gặp mấy lần, cũng đủ thổi phồng cả đời!"

"Đáng tiếc! Bên cạnh mỹ nhân đã có mỹ nhân làm bạn. Các ngươi nói xem, nữ tử lớn lên như vậy đã hiếm có, mà công tử hồng y kia càng tuyệt sắc hơn. Ở trước mặt hắn, diện mạo đám chúng ta quả thực có thể gọi là khó coi."

"Cho nên hai vị kia đứng chung một chỗ mới xứng đôi! Hầy, tuyệt sắc như vậy không phải là người mà ta có thể ao ước, nhìn thôi còn không dám."

Bàn tán sôi nổi, cũng không có ngôn từ quá mức nào.

Đương nhiên cũng không sợ bị hai vị mỹ nhân sau bình phong nghe thấy.
Thậm chí bọn họ càng hy vọng người bên trong nghe thấy. Dù sao ai cũng thích được khen, nếu nghe đến vui vẻ mà bỏ bình phong đi, để cho những người ở đây được chiêm ngưỡng tiếp sắc đẹp, chẳng phải là chuyện may mắn sao?"

Nhưng bất kể họ thảo luận thế nào, phía sau bình phong đều yên tĩnh, hoàn toàn không có tiếng động.

Làm cho người trong đại sảnh đều không nhịn được tò mò đánh giá vài lần.

Sau bình phong, Mộ Khinh Ca bình tĩnh uống trà. Tiếng nghị luận rơi vào tai nàng, căn bản không gợi lên nổi chút sóng. Tuyết Gia ngồi ngay ngắn bên cạnh, ngẫu nhiên châm thêm trà cho mình, cũng im lặng.

Nghị luận một hồi, trước sau bình phong đều không phản ứng. Dần dần mọi người mất đi hứng thú, về tới đề tài ban đầu.

"Ta nghe nói hôm nay Đậu gia tuyển gia đinh."

"Đậu gia là đại gia tộc đệ nhất Hải Tự Thành, tuyển gia đinh thì có gì kỳ quái?"
"Ài, ngươi không biết đi. Vốn Đậu gia không định tuyển người, nhưng trước đó không lâu nghe nói Bạch gia và Lệ gia đều chiêu mộ không ít Lưu Khách tiến vào gia tộc, mới ép cho Đậu gia không thể không tuyển gia đinh."

"Cái gì? Bạch gia và Lệ gia chiêu mộ Lưu Khách tiến vào gia tộc? Đậu gia tuyển gia đinh thì có ích lợi gì?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play