Edit: Diệp Lưu Nhiên

Khi bọn họ tới Đô Nhạc đảo, tình huống yên tĩnh khiến người ta kinh ngạc.

Tuyết Gia nhìn về phía vương hậu.

Mộ Khinh Ca cũng nhìn về phía vương hậu.

Vương hậu mới giải thích: "Ta rời khỏi Đô Nhạc đảo, chính là vì Đại Tư Tế tính được Cù Dục tỉnh. Trước mắt, hẳn là họ còn chưa biết được tin Cù Dục chết, chắc đang ở dưới lòng đất cung điện."

Giải thích xong, vương hậu mới phân phó Tuyết Gia: "Đi mời phụ hoàng con và cả Đại Tư Tế, ta mang Mộ công tử vào cung điện chờ trước."

"Vâng." Tuyết Gia lên tiếng, lại liếc mắt nhìn Mộ Khinh Ca, mới gọi ra thanh điểu. Bây giờ thanh điểu đã khôi phục nhiều, chở Tuyết Gia bay tới Đô Nhạc đảo.

Nhìn Tuyết Gia rời khỏi, vương hậu mới nói với Mộ Khinh Ca: "Mộ công tử mời theo ta. Người của ngài sẽ có người an bài."


Mộ Khinh Ca hơi mỉm cười, nói với vương hậu: "Ta nhận ý tốt của vương hậu. Chẳng qua người bên ta quá nhiều, nếu tùy tiện lên đảo sợ là sẽ gây nên một số tranh cãi không cần thiết, không bằng ở lại trên thuyền trước."

Vương hậu hơi mỉm cười, cũng không miễn cưỡng.

Chỉ là an bài người Di tộc phụ trách tiếp đón Long Nha Vệ.

Mà Mộ Khinh Ca đi theo vương hậu xuống thuyền.

"Khinh Ca, ta đi cùng ngài." Bạch Li ngăn cản đường đi hai người.

Mộ Khinh Ca nhìn nàng một cái thật sâu, hơi mỉm cười: "Ngươi ở lại, ta yên tâm."

Ba chữ 'ta yên tâm' khiến Bạch Li giật mình.

Nàng hiểu ý Mộ Khinh Ca, không kiên trì nữa. Chỉ dùng ánh mắt cảnh cáo nàng mọi việc phải cẩn thận.

Hai người trao đổi nhau, vương hậu xem ở trong mắt. Nàng không nói thêm gì, vẫn mỉm cười nhìn Mộ Khinh Ca.


Mộ Khinh Ca rời đi, cùng vương hậu bước lên Đô Nhạc đảo.

Đô Nhạc đảo rất lớn, nếu xung quanh không phải biển Khổ Hải, người đứng trên mặt đất chắc sẽ cho rằng mình đang đứng trên đất liền.

Người trên đảo như lời vương hậu nói, trốn dưới cung điện tránh khỏi Cù Dục. Cho nên toàn bộ hòn đảo đều vắng vẻ, không có nửa điểm nhân khí.

Chính giữa đảo là một tòa cung điện rất lớn.

Hẳn là nơi ở của Tộc vương Đô Nhạc đảo!

"Mộ công tử, mời." Vương hậu đi trước dẫn đường, mang Mộ Khinh Ca vào cung điện.

Kiến trúc Đô Nhạc đảo không quá mức xa hoa, nhưng lại có nội tình truyền thừa. Những hoa văn trang trí hay bố cục đều mang theo hơi thở xa xăm.

Mộ Khinh Ca đứng trong điện đánh giá, có chút tò mò về nguồn gốc Di tộc.

Từ miệng Hải yêu Tháp Li Tát, nàng biết Di tộc không phải sinh trưởng từ Khổ Hải, mà từ mấy ngàn năm trước mới dời đến đây.


Nhưng vì sao bọn họ vào Khổ Hải định cư? Là từ chỗ nào dời tới?

Trong lúc Mộ Khinh Ca hoang mang, phía sau nàng truyền đến tiếng bước chân.

Nàng xoay người nhìn, nghe thấy vương hậu đứng bên cạnh hô lên một tiếng: "Tộc vương."

Tập trung nhìn, có ba người tới đây.

Một người trong đó là Tuyết Gia.

Mà hai người khác, một người ngọc thu lâm phong, nho nhã đại khí. Một người khác đầu tóc trắng xóa, khuôn mặt khô gầy. Từ cách đi đường trước sau của họ, là có thể dễ dàng phân biệt ra ai là Tộc vương.

Thời điểm Mộ Khinh Ca đánh giá bọn họ, bọn họ cũng đang đánh giá Mộ Khinh Ca.

Khi ánh mắt đầu tiên nhìn đến Mộ Khinh Ca, trong mắt Tộc vương và Đại Tư Tế đều co rụt lại, đầy vẻ khϊếp sợ.

Tộc vương thậm chí vô thức nâng tay lên, bưng kín ngực mình.

Tựa hồ có thể cảm nhận được huyết mạch va chạm trong hắn.
Phản ứng của hai người khiến Mộ Khinh Ca hơi híp mắt.

Nếu nói chỉ vương hậu như thế, thì cũng thôi. Nhưng làm Tộc vương, hơn nữa lão nhân tóc bạc Đại Tư Tế trong tộc trước đó nghe qua từ vương hậu. Hai người có địa vị thân phận không đơn giản, vì sao khi nhìn thấy nàng lại trở nên như vậy?

Chẳng lẽ, Mộ gia thật sự có liên lụy gì đến Di tộc?

Mộ Khinh Ca suy tư.

"Đây..." Tộc vương khϊếp sợ nhìn vương hậu mình.

Vương hậu im lặng gật đầu, từ bên cạnh Mộ Khinh Ca đi tới bên cạnh Tộc vương và Đại Tư Tế, thấp giọng: "Công tử họ Mộ."

Mộ!

Dòng họ chôn giấu trong lòng ngàn năm, lại lần nữa xuất hiện trước mặt họ, để cho Tộc vương và Đại Tư Tế đều không nhịn được hít sâu một hơi, trừng lớn mắt.

Tuyết Gia đứng phía sau ba người, nét mặt bình tĩnh. Chỉ yên lặng nhìn chăm chú Mộ Khinh Ca, ánh mắt phức tạp.
Tộc vương nhìn về phía Đại Tư Tế, trong mắt Đại Tư Tế khó nén khϊếp sợ.

Hắn yên lặng gật đầu với Tộc vương, tiến tới nói với Mộ Khinh Ca: "Xin hỏi Mộ công tử từ nơi nào đến?"

Mộ Khinh Ca ấn xuống nghi hoặc trong lòng, đáp: "Lâm Xuyên."

Lâm Xuyên! Lâm Xuyên!

Bàn tay ẩn dưới tay áo của Đại Tư Tế run rẩy, hắn lại hỏi: "Tổ tiên công tử chính là người Lâm Xuyên sao?"

Mộ Khinh Ca im lặng, ánh mắt thấu triệt của nàng nhìn Đại Tư Tế đang chờ mong, nhàn nhạt phun ra một chữ: "Phải."

Phải!

Trong mắt Tộc vương và vương hậu hiện lên một tia thất vọng. Tuyết Gia chớp chớp mắt, nội tâm nhẹ nhàng thở ra, lại mang theo cảm xúc phức tạp thất vọng.

"Phải?" Đại Tư Tế nhíu mày. Hắn chậm rãi lắc đầu, lẩm bẩm: "Cảm giác này sẽ không sai." Nói xong câu đó, ngữ khí hắn càng thêm kiên định. Nói với Mộ Khinh Ca: "Công tử đừng nghĩ nhiều, chúng ta sẽ không hại ngài."
Hắn nói, khiến Tộc vương và vương hậu đều bốc cháy lên hy vọng.

Mộ Khinh Ca càng nghi hoặc.

Nàng hỏi: "Mộ, dòng họ này có ý nghĩa gì với các ngươi?"

Đại Tư Tế không trả lời, mà lấy ra một cái chén trắng nho nhỏ màu sắc ôn nhuận như ngọc, óng ánh long lanh, không biết là do tài liệu nào luyện chế. Hắn bưng hai tay lên trước mặt Mộ Khinh Ca, hỏi: "Công tử có nguyện ý tích một giọt máu vào trong?"

"Lấy máu?" Mộ Khinh Ca nheo mắt, không rõ bọn họ đang làm cái quỷ gì?

"Công tử yên tâm, tuyệt đối sẽ không có bất kỳ gây hại nào đến ngài!" Đại Tư Tế như sợ bị Mộ Khinh Ca từ chối, nhanh chóng nói. Thấy Mộ Khinh Ca thờ ơ, hắn lại nói thêm: "Nghe nói công tử đi Khổ Hải là muốn tới Trung Cổ Giới. Nếu công tử nguyện ý phối hợp với chúng ta một chút, ta nhất định xin Tộc vương thả cho mọi người thông hành."
Dụ hoặc này đối với Mộ Khinh Ca, đúng là lớn.

Nếu một giọt máu có thể đổi lấy thông hành, cũng coi như có lời.

Chỉ là, lão nhân này có thể làm chủ sao?

Mộ Khinh Ca nâng mắt nhìn về phía Tộc vương.

Tộc vương bị nàng nhìn, thần sắc biến đổi, lập tức nói: "Công tử yên tâm, vô luận kết quả thế nào, ta đều sẽ cho đi."

Ánh mắt Mộ Khinh Ca nhẹ nâng, tầm mắt đảo qua từng người.

Rốt cuộc trong ánh mắt chờ mong của bọn họ, tay phải chắp sau lưng đưa ra đặt lên chén nhỏ. Chỉ bộ trên ngón trỏ tay phải nàng làm cho Đại Tư Tế kinh ngạc.

Mộ Khinh Ca dùng chỗ sắc bén của chỉ bộ khẽ cắt qua ngón tay mình, vẽ ra miệng vết thương rất nhỏ.

Giọt máu đỏ thắm nhỏ ra từ miệng vết thương, tích vào chén trắng.

Máu Mộ Khinh Ca nhỏ vào chén, Đại Tư Tế như lấy được chí bảo cẩn thận bưng về.
"Tuyết Gia, mau chữa thương cho công tử." Tộc vương phân phó Tuyết Gia.

Mộ Khinh Ca kéo khóe miệng, từ chối: "Không cần, đây không tính là thương tích gì."

Đại Tư Tế nhìn chằm chằm chén nhỏ trong tay, khẩn trương đến không muốn bỏ lỡ một tia chi tiết nào.

Mộ Khinh Ca hơi chau mày, thật sự không hiểu hành động này là ý gì?

"Dung! Dung rồi!" Đột nhiên, Đại Tư Tế mừng như điên. Hắn bưng chén nhỏ tới trước mặt Tộc vương và vương hậu, để bọn họ tận mắt nhìn biến hóa phát sinh trong chén.

Mộ Khinh Ca cũng tò mò đi lên, rất muốn biết máu mình rốt cuộc xảy ra cái gì, làm cho bọn họ kinh ngạc như vậy.

Nhưng không đợi nàng nhìn xung quanh, đã cảm thấy có tầm mắt dừng lên người mình.

Nàng chuyển mắt nhìn, đối diện với cặp mắt sáng ngời của Tuyết Gia.

Ách! Nhìn nàng làm gì?

Mộ Khinh Ca hoàn toàn không hiểu ánh mắt của Tuyết Gia đang biểu đạt cái gì.
Mà bên kia, Tộc vương và vương hậu nhìn thấy chén nhỏ biến hóa, cũng đại hỉ.

"Đúng rồi! Sẽ không sai!" Ngữ khí Tộc vương run rẩy.

Vương hậu cũng cực kỳ cảm khái, nắm lấy tay Tộc vương: "Chúng ta rốt cuộc chờ được rồi!"

"Này..." Mộ Khinh Ca mơ hồ, không nhịn được cất giọng.

Đại Tư Tế chợt xoay người, nhìn về phía Mộ Khinh Ca.

Ngũ quan khô gầy bởi vì kích động mà trở nên vặn vẹo dữ tợn, dọa Mộ Khinh Ca nhảy dựng.

"Công tử, ngài xem..." Đại Tư Tế tươi cười, bưng chén nhỏ tới trước mặt Mộ Khinh Ca.

Xem? Xem cái gì? Còn không phải là máu nàng sao.

Mộ Khinh Ca chửi thầm, nhưng vẫn tò mò cúi đầu nhìn.

Bỗng chốc, đôi mắt nàng co rụt lại: 'Móa! Máu nàng đâu?' Trong chén nhỏ sạch sẽ, căn bản không có tí vết máu nào.

Mộ Khinh Ca ngẩng đầu, sắc mặt lạnh lẽo nhìn chằm chằm Đại Tư Tế.
"Công tử bớt giận! Nghe ta nói đã!" Đại Tư Tế vội lên tiếng.

"Rốt cuộc sao lại thế này?" Mộ Khinh Ca nhíu mày trầm giọng hỏi.

Càng tiếp xúc đến Di tộc, càng khiến nàng cảm thấy kỳ quặc và không thể hiểu nổi. Nếu có thể, nàng thật sự rất muốn mắng một câu: Cả đám bệnh thần kinh!

Đại Tư Tế hít sâu một hơi, bình phục tâm tình.

Mới bưng lại chén nhỏ tới trước mặt Mộ Khinh Ca, nói: "Chén này dùng cốt làm thành, chỉ có dòng máu mang huyết mạch tương đồng mới có thể dung nhập."

Tròng mắt Mộ Khinh Ca hơi co lại.

Nàng nghe hiểu lời nói của Đại Tư Tế. Nói cách khác, xương cốt làm thành cái chén này có liên hệ đến huyết mạch nàng?

Đột nhiên, nàng trầm mặt xuống: "Di tộc các ngươi đã gϊếŧ hại tổ tiên Mộ gia ta?" Bằng không, giải thích thế nào về chén cốt trong tay họ? Tổng không có khả năng là người Mộ gia tự mình gỡ xương xuống đưa cho bọn họ chế thành chén chứ?
"Không! Tuyệt đối không phải! Chúng ta không dám!" Đại Tư Tế hoảng sợ.

Tộc vương đứng ra, đột nhiên hai chân quỳ gối trước mặt Mộ Khinh Ca.

Mộ Khinh Ca trừng mắt, tránh khỏi cái quỳ của hắn.

Tộc vương nhìn về phía Mộ Khinh Ca, thanh âm mang theo bi thương: "Công tử, chúng ta ở đây chờ mấy ngàn năm, rốt cuộc chờ được ngài!"

Cái quỷ gì thế!

Mộ Khinh Ca như bị một vạn điểm kinh hách. Nàng trầm mặt, nhìn từ Tộc vương cho đến Đại Tư Tế, rồi lại từ Đại Tư Tế nhìn sang vương hậu. Cuối cùng đảo qua Tuyết Gia rồi trở về nhìn Tộc vương.

"Các ngươi... không bệnh chứ." Giây lát, ngữ khí Mộ Khinh Ca bất thiện nói một câu.

Nếu là người khác nói ra mấy lời này, chắc đã sớm bị một tát văng chết.

Đừng nhìn bọn họ đều chỉ là tu vi Linh Động Kỳ đỉnh, đó là bởi vì Khổ Hải áp chế cảnh giới. Vô luận là ai tới đây, tu vi đều sẽ bị áp chế ở Linh Động Kỳ.
Đương nhiên nếu tu vi bản thân chưa đến Linh Động Kỳ, sẽ lưu giữ lại tu vi nguyên bản.

Nhưng câu nói mạo phạm này, lại do Mộ Khinh Ca nói.

Bọn họ chỉ có thể chịu!

"Công tử, có rất nhiều chuyện, hiện tại ngài có lẽ không hiểu. Nhưng về sau sẽ hiểu. Ngài chỉ cần biết rằng, chúng ta sẽ không hại ngài, sẽ chỉ trợ giúp ngài là đủ rồi!" Tộc vương lời lẽ 'thâm tình chân thành' nói với Mộ Khinh Ca.

Mộ Khinh Ca nheo mắt, cười lạnh: "Ta sẽ không tiếp thu ý tốt không hiểu nổi."

Nàng trả lời, khiến Tộc vương và vương hậu, Đại Tư Tế đều sửng sốt.

Mộ Khinh Ca lạnh mặt: "Nên hỏi đã hỏi, nên xem cũng đã xem. Nếu không có việc gì, thì thả chúng ta rời đi."

Đối mặt một đám thần kinh, Mộ Khinh Ca vẫn cảm thấy rời đi thì tốt hơn!

"Chờ đã!" Tộc vương mở miệng ngăn cản.
Mộ Khinh Ca lại cười lạnh: "Thế nào? Muốn đổi ý?"

"Không!" Tộc vương nhanh chóng giải thích: "Công tử muốn có thể đi, nhưng xin hãy mang theo Tuyết Gia cùng đi."

Ơ hay!

Mộ Khinh Ca cảm giác đầu mình như bị to ra. Nàng kinh ngạc nhìn về phía Tuyết Gia, thấy đối phương mím môi im lặng. Lại nhìn Tộc vương, khóe miệng co rút, gằn từng chữ: "Dựa, vào, cái, gì!"

Tộc vương nhìn về phía Mộ Khinh Ca, dùng ngữ khí kiên định đáp: "Bởi vì, con bé sinh ra chính là người của ngài!"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play