Edit: Diệp Lưu Nhiên

Bọn họ nhìn quen Tuyết Gia đẹp thanh đạm, đột nhiên gặp được Mộ Khinh Ca đẹp chói lóa, chỉ cảm thấy thị giác mình bị va đập mãnh liệt.

"Công chúa Di tộc, Tuyết Gia?" Mộ Khinh Ca bình tĩnh nhìn Tuyết Gia, ánh mắt không có kinh diễm cũng chẳng có gì khác.

"Ngươi biết ta?" Mộ Khinh Ca nói khiến Tuyết Gia kinh ngạc.

Mộ Khinh Ca cười nhạt: "Không biết, chỉ là nghe qua từ miệng Tháp Li Tát."

Lời nói của Mộ Khinh Ca, khiến Tuyết Gia hơi mỉm cười: "Thì ra là nàng. Xem ra, các ngươi tới đây từ hải vực tộc Hải yêu."

Tương tự, Tuyết Gia cũng lấy được ít tin tức từ miệng Mộ Khinh Ca.

Mộ Khinh Ca không giấu giếm, gật đầu nói: "Không sai, mới đi qua từ khu vực tộc Hải yêu. Đang định đi qua khu vực Di tộc tới Trung Cổ Giới, không biết Tuyết Gia công chúa có thể thuận tiện cho đi?"


Nói thẳng là xin đường.

Mộ Khinh Ca thẳng thắn, khiến Tuyết Gia cười càng rõ ràng: "Có thể thông qua hải vực tộc Hải yêu, xem ra bản lĩnh các ngươi không nhỏ. Nhưng nếu ngươi đã nghe qua Di tộc, cũng nên biết, chúng ta rất bài xích người ngoài. Có lẽ chúng ta sẽ không ngang ngược vô lý như tộc Hải yêu, gặp người là gϊếŧ. Nhưng mượn đường..."

Nàng không nói hết, chỉ lắc đầu cười nhạt.

Mộ Khinh Ca cũng không tức giận, cười nói: "Chỉ mượn đường thôi, sẽ không quấy rầy đến Di tộc nửa phần. Vì sao một hai phải khiến cho mọi người đều không vui?"

Lời nói của nàng khiến Tuyết Gia chậm rãi thu liễm nụ cười, nói: "Xem ra, các hạ định không mượn đường được thì sẽ mạnh mẽ xông tới?"

Mộ Khinh Ca cười nhạt: "Tuyết Gia cũng có thể hiểu như vậy."

Tuyết Gia sửng sốt, đột nhiên khẽ cười.


Tựa hồ nàng đang cười Mộ Khinh Ca ngây thơ, cười nàng ngu ngốc, cười nàng cuồng vọng.

Cười xong, nàng hỏi: "Ngươi có bao nhiêu người? Biết Di tộc ta có bao nhiêu người? Cường xông, ngươi xông được sao? Chớ có cảm thấy ta khinh thường ngươi, đây là lời nói thật mà thôi."

Giọng điệu nàng đúng là không có ý châm chọc nói móc, chỉ là trình bày sự thật như lời nàng nói.

Mộ Khinh Ca nhếch miệng, không nói gì.

Bạch Li ghé vào tai Mộ Khinh Ca: "Ta không thích nữ nhân này, có thể ăn nàng ta không."

Mộ Khinh Ca liếc mắt nhìn nàng, thấp giọng hỏi: "Mấy ngày trước còn chưa ăn no sao?"

Bạch Li mắt trợn trắng, không nói chuyện nữa.

"Ta khuyên các hạ nên trở về đường cũ, hoặc là đi đường vòng. Di tộc ta sẽ không dễ dàng cho mượn đường, cũng sẽ không tiếp xúc với người ngoài. Hôm nay ta vì tìm hiểu ngọn nguồn mùi máu mà đến. Việc đã xong, ta đây đi về. Nếu các hạ không nghe khuyên bảo, mạnh mẽ tiếp tục đi vào, vậy đến lúc đó chúng ta chỉ có thể xung đột khởi binh." Tuyết Gia nói Mộ Khinh Ca.


"Đa tạ Tuyết Gia công chúa nhắc nhở." Mộ Khinh Ca cười nhạt.

Tuyết Gia không hiểu thấu qua nét mặt nàng, không đoán ra lời nói đó có ý gì. Đây là người đầu tiên, làm nàng không khỏi nhíu mày.

"Chúng ta trở về." Tuyết Gia phân phó các võ sĩ Di tộc.

"Tuyết Gia công chúa, chúng ta cứ vậy đi sao?" Một võ sĩ cách nàng gần nhất, không cam lòng nói.

Tuyết Gia nhìn hắn, lại quay đầu nhìn về phía Mộ Khinh Ca.

Nụ cười nhạt trên mặt nàng như viết bốn chữ 'thong thả không tiễn'.

Thu hồi tầm mắt, Tuyết Gia thấp giọng nói: "Bọn họ không đơn giản, chúng ta không phải là đối thủ." Dựa theo quy củ Di tộc: gặp người ngoại lai, trực tiếp đuổi đi.

Nhưng bọn họ hiển nhiên không phải đối thủ, vậy chỉ có thể tiên lễ hậu binh.

Tên võ sĩ vừa nói chuyện kia nhìn Long Nha Vệ trên đảo. Năm trăm người khí thế không hề kém hơn họ.
Hơn nữa số lượng còn chênh lệch rõ ràng như thế, đúng là không thể mạnh mẽ đuổi đi.

Đè ép nội tâm không cam lòng, bọn họ chỉ có thể nghe theo Tuyết Gia rời đi.

Nhưng khi bọn họ chuẩn bị rút lui, hải vực phía trước bỗng nhiên nhấc cao sóng lớn ước chừng trăm trượng, cấp tốc ào tới đảo nhỏ.

Thanh điểu do Tuyết Gia cưỡi đột nhiên rêи ɾỉ kêu lên, rơi thẳng xuống mặt biển.

Biến cố đột nhiên tới, khiến Tuyết Gia nghiêng người ngã khỏi lưng thanh điểu.

Không chỉ nàng, linh thú phi hành do trăm tên võ sĩ Di tộc cưỡi cũng rơi xuống. Linh thú phi hành dưới chân họ không may mắn như thanh điểu, đang lúc rơi đều bạo tạc nổ mạnh thành huyết nhục.

Ngay khi Tuyết Gia sắp rơi xuống nước, Mộ Khinh Ca trầm giọng phân phó một câu: "Cứu người."

Tiếng nói vừa dứt, nàng nhảy người xông ra ngoài, đón được cơ thể Tuyết Gia. Nhóm Long Nha Vệ cũng sôi nổi nhảy ra, đoạt được các võ sĩ Di tộc trước khi rơi xuống nước, đón bọn hắn vứt lên bờ.
Tuyết Gia chỉ cảm thấy bên hông căng thẳng, đã bị kéo vài cái ôm mang theo mùi hương dễ chịu.

Nàng ngẩng đầu nhìn, mới phát hiện mình cư nhiên bị Mộ Khinh Ca ôm vào lòng.

Đôi mắt Mộ Khinh Ca bình tĩnh đảo qua mặt nàng rồi rời đi không hề dừng lại, cũng không khoe khoang sau khi cứu được nàng.

Tuyết Gia sửng sốt, trước mặt nam tử tuấn mỹ, lần đầu tiên nàng cảm thấy dung mạo mình thật bình thường.

Chỉ là còn chưa chờ nàng nghĩ kỹ vấn đề này, nàng đã rời khỏi lòng ngực Mộ Khinh Ca, đứng trên bờ.

Mới vừa đứng yên, Bạch Li đã chen vào giữa ngăn cách hai người.

"Tiểu Thanh!" Tuyết Gia nhìn thanh điểu rơi xuống nước được Long Nha Vệ vớt lên, lông chim đều bị ướt sũng chật vật, hết tiên khí phiêu phiêu khiến nàng không khỏi kêu một tiếng.

Những võ sĩ Di tộc khác đều được Long Nha Vệ cứu về, nhưng tọa kỵ của bọn họ đều bị chết sạch.
"Sóng lớn kia có vấn đề." Mộ Khinh Ca nhìn sóng lớn không ngừng hướng tới hòn đảo, trầm giọng nói.

Bạch Li cũng ngưng trọng: "Khí thế rất mạnh, không phải là đối thủ."

"Đích thị là lão quái linh thú Linh Động Kỳ đỉnh phong, mùi máu tươi đã hấp dẫn nó tới đây!" Tuyết Gia nhanh chóng nói.

Lão quái linh thú Linh Động Kỳ đỉnh phong!

Tin tức này đúng là không tốt!

Ánh mắt Mộ Khinh Ca hơi trầm xuống, mím môi không nói.

Nếu không ngăn cản, chỉ sợ khí thế khủng bố này sẽ nghiền áp toàn bộ hòn đảo bao gồm bọn họ thành tro bụi.

Nhưng muốn ngăn cản, phải ngăn thế nào? Linh thú Linh Động Kỳ đỉnh, gϊếŧ thế nào?

"Trước tiên lui." Khi chưa nghĩ được cách giải quyết, Mộ Khinh Ca chỉ có thể phân phó lui lại.

Mọi người không do dự, không ai muốn tiếp tục ở lâu dưới khí thế cường hãn này.
Người của Mộ Khinh Ca, người của Tuyết Gia đều tụ lại một chỗ, thối lui vào đảo.

Nhưng khi bọn hắn lui được một đoạn đường, lại phát hiện cả hòn đảo như thể bị bao phủ bởi khí tức khủng bố, vô luận đi đến đâu đều không thể chạy thoát.

Mọi người ngừng lại trên đất trống.

Địa phương này vẫn có thể nhìn thấy tình huống mặt biển.

"Không có đường lui." Tuyết Gia cắn răng nói. Biểu cảm bình tĩnh trên mặt nàng rốt cuộc có biến hóa. Ngưng trọng, nôn nóng, khẩn trương. Cảm xúc thuộc về con người đều hiện lên mặt nàng.

"Hừ! Đều do các ngươi lạm sát linh thú, dẫn tới lão quái!" Trong sự sợ hãi khủng bố, một võ sĩ Di tộc căm hận nói.

Bọn họ đều bị đám người ngoại lai này làm liên lụy.

"Không cho phép nói." Tuyết Gia trách mắng.

Nàng hiểu rõ tình huống hơn những người Di tộc khác.
Trước mắt tuyệt không phải thời điểm oán giận lẫn nhau. Đối mặt với cường địch, chỉ có hợp tác lẫn nhau mới có khả năng chạy trốn. Bằng không vô luận là ai, đều phải chết ở đây.

"A, chê cười. Linh thú tới, chúng ta không gϊếŧ, chờ bị gϊếŧ sao? Huống chi không ai mời các ngươi tới, các ngươi tự mình tới đây. Nơi này không phải hải vực Di tộc các ngươi sao? Sao không đuổi linh thú đó đi?" Bạch Li châm chọc nói.

Lời châm chọc này khiến võ sĩ Di tộc không phản bác được.

Tuyết Gia nhìn về phía Mộ Khinh Ca, nghiêm túc nói: "Ta cảm thấy hiện giờ chúng ta cần hợp tác."

Mộ Khinh Ca chuyển mắt nhìn nàng, ánh mắt khẽ nhúc nhích.

Bạch Li bất mãn nói thầm: "Lúc mượn đường thì phân chia giới hạn, bây giờ có kiếp nạn thì mở miệng đòi hợp tác?"

Câu nói của nàng không nghiêng không lệch rơi vào tai Tuyết Gia.
Mộ Khinh Ca đương nhiên cũng nghe thấy, nhưng không nói gì thêm.

Nội tâm nàng biết, hợp tác là tất nhiên.

Nhưng sẽ không ngăn cản Bạch Li phát tiết chút oán khí.

"Nếu có thể qua cửa ải này, xem tại phân thượng hợp tác, ta có thể bảo đảm xin phụ vương cho các ngươi mượn đường rời đi." Tuyết Gia hứa hẹn.

Phản ứng của nàng khiến Bạch Li ngơ ra.

Mộ Khinh Ca cũng có thêm mấy phần thưởng thức.

Ít nhất nữ nhân trước mắt này không phải cao ngạo và ngu dốt. Nàng ấy biết rõ tình cảnh mình hiện giờ, để bảo đảm tinh thần hợp tác tốt nhất, có thể nhanh chóng khai ra bảng giá chuẩn xác.

Vả lại nàng cũng không nói chắc như lim, chỉ hứa hẹn cho cơ hội. Nếu Tộc vương Di tộc kiên trì không đồng ý mượn đường, vậy nàng không tính là nuốt lời.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play