Edit: Diệp Lưu Nhiên

Nhìn thấy nàng ăn ngon, vẻ mặt suиɠ sướиɠ, các nữ Hải yêu khác mới bắt đầu ăn.

Không ai chú ý phía trên khoang thuyền có một cửa sổ nhỏ kín đáo. Trong cửa sổ là một đôi mắt thanh lãnh, yên lặng nhìn chăm chú mọi điều phát sinh trong khoang thuyền.

Khi nhóm nữ Hải yêu bắt đầu ăn cơm, Mộ Khinh Ca mới đậy nắp cửa sổ xuống, ngăn trở tầm mắt.

"Ngươi châm hương trong khoang thuyền họ làm gì?" Bạch Li đứng phía sau Mộ Khinh Ca, tò mò hỏi.

Mộ Khinh Ca nhẹ cong môi, hời hợt nói: "Một ít đồ chơi nhỏ mà thôi. Có thể tạm thời phong bế linh lực các nàng, khiến các nàng trở nên suy yếu." Làm vậy là để tránh giãy giụa vô vị, và một số người nổi tâm chống lại không ý nghĩa.

Bạch Li bừng tỉnh đại ngộ, gật đầu: "Các nàng hình như chưa ý thức được."


Mộ Khinh Ca đi ra ngoài, nhàn nhạt nói: "Ta hạ dược rất đúng mực. Chỉ cần không vận hành linh lực, là không cảm giác được. Cơm nước xong, các nàng sẽ ngủ ngon một giấc. Dược lực vận chuyển trong thân thể các nàng, cũng coi như có chỗ tốt."

"Chỗ tốt?" Bạch Li kinh ngạc nhìn về phía Mộ Khinh Ca.

Mộ Khinh Ca giải thích: "Các nàng hàng năm sống ở biển, cơ thể ít nhiều sẽ xuất hiện vấn đề tương đồng. Dược hương đó có tính khu trừ nhất định, cải thiện thân thể các nàng."

"Ngươi cư nhiên giúp các nàng điều trị thân thể?" Bạch Li chấn kinh.

Nàng vốn tưởng rằng đám nữ nhân đó chỉ là lợi thế trong tay Mộ Khinh Ca. Không gϊếŧ không ngược đãi đã là nhân từ rồi. Không ngờ, Mộ Khinh Ca lại âm thầm điều trị thân thể cho các nàng.

"Vì sao?" Tại sao phải làm vậy? Không phải vẽ vời thêm chuyện đó sao? Bạch Li không hiểu Mộ Khinh Ca. Tựa hồ sau khi nàng quen biết Mộ Khinh Ca, nàng vẫn luôn không hiểu.


Có đôi khi Mộ Khinh Ca tàn nhẫn vô tình, trong mắt nàng không có người vô tội.

Có đôi khi Mộ Khinh Ca lại nghĩa khí can đảm, cùng tiến cùng lui với thân vệ và bằng hữu.

Có đôi khi Mộ Khinh Ca lại khí phách ăn chơi trác táng, cường thế bức người.

Mà đôi khi nàng lại cực kỳ hiền hòa, phi thường dễ nói chuyện.

Mộ Khinh Ca bây giờ làm cho nàng cảm thấy tâm địa thiện lương... Gặp quỷ! Nàng cư nhiên cảm thấy Mộ Khinh Ca thiện lương? Bạch Li hung hăng tự xem thường mình.

"Vì sao?" Mộ Khinh Ca nhướng mày, khóe miệng mỉm cười nhìn về phía Bạch Li. Thấy gương mặt tuyệt mỹ lãnh diễm của nàng tràn đầy mờ mịt, nàng nghĩ nghĩ rồi nói: "Coi như là ta bồi thường khi bắt các nàng đi."

Nói xong, nàng xoay người rời đi.

Nhưng vừa đi được hai bước, nàng lại chuyển mắt nhìn về phía Bạch Li: "Ngươi cũng có thể hiểu đây là điều kiện đổi lấy lợi thế."


"..." Bạch Li sững sờ tại chỗ, nhìn theo bóng lưng Mộ Khinh Ca biến mất ở chỗ rẽ.

Nàng không hiểu Mộ Khinh Ca, lại tựa như đã hiểu.

Bắt nữ nhân Hải yêu lên thuyền, đúng là không đạo đức, thậm chí hèn hạ.

Nhưng cách làm như vậy, khiến một mình Mộ Khinh Ca gánh bêu danh. Rồi lại có thể tránh chiến tranh, tránh Long Nha Vệ, thậm chí nàng và Ngân Trần không bị tổn thương.

Cho nên nàng dứt khoát lựa chọn phương pháp giải quyết bị người ngoài phỉ nhổ.

Nhưng trong lòng nàng lại tìm một phương thức bồi thường khác.

Âm thầm điều trị thân thể nữ Hải yêu, nhưng không nói ra.

Nàng dùng cách của mình lấp đầy nội tâm khó chịu. Cũng không thèm quan tâm gánh bêu danh áp chế nữ nhân.

Trong nháy mắt, Bạch Li tựa hồ đã hiểu nội tâm Mộ Khinh Ca...

Nàng muốn, trước giờ không phải tiếng thơm. Cầu chỉ là trong lòng không thẹn với lương tâm!
"Mộ Khinh Ca à Mộ Khinh Ca, ngài đến cùng là người thế nào?" Bạch Li thì thầm, đôi mắt nổi lên trầm tư.

...

Mộ Khinh Ca đi tới trước cửa, duỗi tay gõ, sau đó mới đẩy cửa vào.

Bên trong cánh cửa, là Tháp Li Tát và một Long Nha Vệ đang phụ trách trông giữ.

Thấy Mộ Khinh Ca tiến vào, Long Nha Vệ yên lặng lui ra ngoài. Mà Tháp Li Tát thì nhìn chằm chằm Mộ Khinh Ca, thẳng đến khi nàng ngồi đối diện mình.

Ánh mắt Mộ Khinh Ca nhàn nhạt lướt qua đồ ăn không động đến trên bàn, nhướng mày hỏi: "Sao không ăn? Không hợp khẩu vị?"

Tháp Li Tát nhìn nàng, quật cường quay đầu đi, ủy khuất nói câu: "Ngươi cảm thấy khi phát hiện mình bị lừa gạt, sẽ có tâm trạng ăn uống sao?"

Vừa nghĩ tới những người cùng tộc bị nhốt trên thuyền, trong lòng Tháp Li Tát nổi lên u oán không rõ với Mộ Khinh Ca.
Nàng hận Mộ Khinh Ca lừa gạt nàng, lấy tư liệu từ nàng làm liên lụy tộc nhân.

Nhưng Mộ Khinh Ca cũng không ngược đãi hay vũ nhục các nàng, khiến nàng không tài nào hận nổi.

Mộ Khinh Ca cười im ắng, nhìn đồ ăn trên bàn: "Nếu ngươi đói lả, cũng không ảnh hưởng gì đến ta."

Tháp Li Tát ngẩn ra, vẻ mặt do dự.

Giây lát, nàng mới cắn môi: "Ngươi rốt cuộc muốn nhốt chúng ta đến khi nào?" Động tác của nàng vốn mang theo thẹn thùng của nữ tử. Nhưng cố tình lại khiến người ta không dám nhìn thẳng.

"Ta đã nói rồi, chỉ cần an toàn rời khỏi khu vực này, thì sẽ thả các ngươi đi." Mộ Khinh Ca vuốt ve chỉ bộ trên tay, chậm rãi nói.

Tháp Li Tát cứng đờ người, né khỏi tầm mắt Mộ Khinh Ca: "Bọn họ sẽ không dễ dàng thả ngươi rời đi."

"Ta biết." Mộ Khinh Ca không để ý chút nào.

"Ngươi biết?" Đổi lại là Tháp Li Tát kinh ngạc: "Nếu ngươi biết, sao còn muốn làm vậy?"
Mộ Khinh Ca hơi mỉm cười, trả lời hàm hồ: "Ta có cách của ta."

Thấy nàng không muốn nói, Tháp Li Tát cũng không hỏi nữa.

Chỉ là ánh mắt nàng vẫn mang theo sự tức giận của con gái.

"Ngươi tới đây là muốn xem ta có ăn cơm không sao?" Một lát sau, Tháp Li Tát mới mất tự nhiên nói.

Mộ Khinh Ca hơi gật đầu, giương cằm: "Rảnh rỗi không có gì làm, tìm ngươi tâm sự. Ta biết rất ít về Khổ Hải, nếu ngươi nguyện ý có thể kể cho ta một chút."

"Ta không muốn!" Mộ Khinh Ca vừa dứt câu, Tháp Li Tát đã từ chối không do dự.

Đồng thời, nàng còn bổ sung thêm: "Còn muốn lấy được tin tức gì từ ta sao? Hừ! Cùng một cái bẫy, ta sẽ không dẫm lên hai lần đâu."

Mộ Khinh Ca mỉm cười, nàng rất hứng thú nhìn Tháp Li Tát: "Ngươi khẩn trương vậy làm gì? Không phải ta muốn hỏi chuyện liên quan đến tộc Hải yêu ngươi. Ta chỉ muốn biết, sau khi rời hải vực của Hải yêu, kế tiếp sẽ là nơi nào, cách Trung Cổ Giới còn bao xa."
Tháp Li Tát sửng sốt, nhìn chằm chằm Mộ Khinh Ca một lúc.

Giây lát, nàng mới ngạo kiều nói: "Ngươi dựa vào cái gì cho rằng ta sẽ nói với ngươi?"

Mộ Khinh Ca híp híp mắt, cười nói: "Hiện giờ Hải yêu trên thuyền ta không chỉ có mỗi mình ngươi. Tới tìm ngươi, là bởi vì quen thuộc ngươi nhất mà thôi."

Tháp Li Tát mím chặt môi, Mộ Khinh Ca nói khiến nàng cảm thấy mình mất hết ưu thế.

Giống như nàng không hợp tác, Mộ Khinh Ca cũng sẽ hỏi ra mọi chuyện từ một nữ Hải yêu khác.

Tháp Li Tát tưởng tượng Mộ Khinh Ca ăn nói nhỏ nhẹ với một nữ nhân khác trong tộc, nội tâm nàng dâng lên cảm giác không thoải mái, phảng phất đồ vật của mình bị đoạt đi vậy.

Xoắn xuýt hồi lâu, Tháp Li Tát mới không tình nguyện nói: "Được rồi. Ngươi muốn biết cái gì?"

Mộ Khinh Ca thấy Tháp Li Tát thỏa hiệp, vui sướng vươn hai ngón tay, nói: "Chỉ có hai câu hỏi."
Một câu, là tình huống sau khi rời khỏi tộc Hải yêu.

Còn một câu, là cách Trung Cổ Giới còn bao xa.

Tháp Li Tát nhìn nàng, cầm lấy đũa trên bàn dùng sức chọc thức ăn. Phảng phất mấy món kia chính là Mộ Khinh Ca trong mắt nàng.

Phát tiết tức giận trong lòng xong, nàng mới nói: "Sau khi rời khỏi phạm vi của tộc Hải yêu, ngươi sẽ đi vào khu vực của Di tộc."

"Di tộc?" Mộ Khinh Ca nhướng mi.

"Ừm." Tháp Li Tát gật đầu: "Chúng ta không biết họ từ đâu ra. Hình như là ở mấy ngàn năm trước, đột nhiên xuất hiện trên Khổ Hải tranh đấu với tộc Hải yêu ta rất lâu. Cuối cùng mới bình ổn chiến tranh, phân chia lãnh thổ. Có thể nói, tộc Hải yêu căm thù nhân loại, có một phần là vì họ. Ai bảo bọn họ giống hệt các ngươi, đều xấu xí đê tiện!"

Tháp Li Tát nói đến đây, hung hăng xẻo mắt Mộ Khinh Ca.
Mộ Khinh Ca nhếch miệng, không phản bác.

Từ lời nói của Tháp Li Tát, nàng có được tin tức, Di tộc chính là nhân loại. Nhưng đám nhân loại này lai lịch thần bí, đột nhiên xuất hiện. Hơn nữa họ sống ở Khổ Hải, không đi Lâm Xuyên hoặc Trung Cổ Giới, nơi có đông đảo nhân loại.

Người, đều thích quần cư.

Ẩn cư ở đây, chắc chắn có nguyên nhân không muốn ai biết!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play