Edit: Diệp Lưu Nhiên

"Nhân loại âm hiểm ti tiện nhát gan, ra đây nhận lấy cái chết!" Thanh âm Côn lần thứ hai truyền đến.

Ánh mắt Mộ Khinh Ca tối sầm lại. Khóe miệng giương lên nụ cười nhạt không dễ tìm, bước ra một bước.

Ngón trỏ tay phải nàng bỗng sáng lên, chỉ bộ tinh xảo hóa thành Linh Lung Thương được nàng cầm trong tay. Dưới chân dùng sức giẫm, Mộ Khinh Ca nhảy lên khỏi boong thuyền, trực tiếp bay ra khỏi màn hào quang.

Côn đứng giữa không trung, đang định hô lên tiếng thứ ba.

Đột nhiên một đường ánh sáng tím xen lẫn xám đánh tới hắn. Tròng mắt hắn đột nhiên co rụt lại, nhanh chóng giơ cây đinh ba ngăn cản.

Lực lượng đánh vào cây đinh ba, chấn đến hổ khẩu đau nhói, liên tiếp lui ra nhiều trượng trên không trung.

Ánh sáng tím xám biến mất, nhiều chỗ ở cánh tay Côn đã tạc nứt làn da, chằng chịt vết rạn, ẩn ẩn xuất hiện huyết nhục.


Thương thế như vậy khiến ánh mắt hắn đột nhiên mãnh liệt, hơi thở hung ác rất nhiều.

Lúc này, Mộ Khinh Ca mới cầm theo Linh Lung Thương xuất hiện trước mặt hắn, đứng phía đối lập.

Ánh mắt thanh thấu nhàn nhạt đảo qua thương tích trên tay Côn, Mộ Khinh Ca chỉ cười khẽ. Đối phương đã mở miệng chụp nhiều mũ vào đầu nàng như thế, vậy nàng không đánh lén đê tiện một chút, vậy thực xin lỗi hắn.

"Nhân loại xấu xí đê tiện!" Côn hung ác nhìn về phía Mộ Khinh Ca.

Mộ Khinh Ca môi đỏ khẽ cong, cuồng ngạo mở miệng: "Ngươi không hiểu thẩm mỹ, ta đồng tình ngươi."

Nàng thật sự không có tâm đi xoay chuyển gu thẩm mỹ vặn vẹo của Hải yêu nhất tộc!

Ừm, ngươi có thể nói nàng không đẹp, nhưng nói Mộ tiểu tước gia nàng xấu xí... Mộ Khinh Ca thật sự rất muốn đánh người!

Côn không hiểu ý của Mộ Khinh Ca, giơ cây đinh ba lên chỉ thẳng vào Mộ Khinh Ca: "Giao Tháp Li Tát ra đây, ta có thể cho ngươi chết nhẹ nhàng!"


Mộ Khinh Ca trêu tức: "Thế nào? Tiết Tang và Phụ Khang không có truyền đạt lời ta nói sao? Muốn Tháp Li Tát, có thể, để chúng ta thông qua khu vực này."

"Ngươi nằm mơ! Nhân loại, dám bước vào địa bàn của Hải yêu nhất tộc, thì đừng hòng sống rời đi!" Côn cự tuyệt không chút do dự.

"Ồ? Ngươi không quan tâm Tháp Li Tát sống chết?" Mộ Khinh Ca nghiền ngẫm nói.

"..." Côn mím môi im lặng.

Hắn đúng là không thể không quan tâm sinh tử của Tháp Li Tát, nhưng lại không thể bị nhân loại áp chế, ném mặt mũi Hải yêu.

"Ta gϊếŧ ngươi trước!" Nghĩ nghĩ, Côn vẫn cảm thấy nên trực tiếp gϊếŧ hết nhân loại, rồi đi cứu Tháp Li Tát là tốt nhất. Hắn giơ cây đinh ba phóng tới Mộ Khinh Ca.

Trên cây đinh ba lưu động màu tím xám.

Nhưng màu xám đó không nhiều bằng Mộ Khinh Ca.

"Linh Động Kỳ sơ giai." Mộ Khinh Ca híp mắt, đoán ra cảnh giới của Côn.


Cây đinh ba là vũ khí của Hải thần trong truyền thuyết, có thể thống ngự các tộc dưới biển, cũng có thể quấy nước biển triệu hoán hải dương. Binh khí như vậy ở trong Hải yêu, chỉ có dũng sĩ cường hãn nhất mới có thể có tư cách đạt được.

"Chịu chết đi!" Côn phẫn nộ hô lên.

Hắn lăng không nhảy lên, cây đinh ba phiếm linh quang màu tím xám đánh úp tới Mộ Khinh Ca.

Công kích này phong bế mọi đường lui của Mộ Khinh Ca.

Cùng với tiếng rống giận của Côn, mặt biển dưới cây đinh ba đều bị xốc lên, khí thế to lớn.

"Bán thần khí!" Mộ Khinh Ca co rụt mắt lại, cảm nhận được lực lượng truyền đến từ cây đinh ba, nội tâm cả kinh.

Trong Hải yêu nhất tộc, một người trẻ tuổi đã có được Bán thần khí!

Như vậy chỉ có thể nói, trong Hải yêu nhất tộc có tồn tại Thần khí!
Nếu đây là thật, Linh Lung Thương của nàng sẽ không còn ưu thế.

Ánh mắt Mộ Khinh Ca lạnh đi, dùng Linh Lung Thương sử ra một chiêu Nhất Diễm Thương, phối hợp với Tinh Thủy Bộ tránh khỏi công kích, mũi thương đâm tới Côn.

Trong mắt Côn, thân ảnh Mộ Khinh Ca xuất hiện biến hóa quỷ dị.

Mỗi lần nàng xuất hiện, đều là tới gần, nhưng đều là vị trí hắn không thể xác định.

Lập tức, hắn đã cảm thấy sát ý lạnh thấu xương tới gần. Ngay sau đó, trong mắt hắn đột ngột xuất hiện thân ảnh Mộ Khinh Ca, mũi thương sắc bén đã tới yết hầu hắn.

Côn kinh hãi, giơ cây đinh ba lên ngăn cản. Cổ vặn sang, muốn tránh khỏi công kích.

Nhưng vẫn bị Linh Lung Thương sượt tới lưu lại vết máu trên cổ.

Nếu hắn chậm một bước, hoặc là Linh Lung Thương nhanh một chút, hắn sẽ bị cắt vỡ động mạch, bị hạ gục trong nháy mắt!
'Nhân loại này thật mạnh!' Một chiêu qua đi, Côn khϊếp sợ nghĩ.

Lúc này ánh mắt hắn đã thu hồi coi thường nhìn Mộ Khinh Ca.

Bị Côn tránh thoát, Mộ Khinh Ca cũng không thấy ảo não. Nàng cười lạnh một tiếng, lần thứ hai giao chiến. Bầu trời trên Khổ Hải, hai người mãnh liệt so chiêu. Nhanh đến mức chỉ nhìn thấy hai luồng bóng người, ngươi quan chiến căn bản không thấy rõ chiêu thức của họ.

Mộ Khinh Ca chuyên tâm nghênh chiến, đây là lần đầu tiên sau khi nàng tấn chức lên Linh Động Kỳ trung giai, so chiêu với cao thủ đồng cấp.

Tuy rằng tu vi của Côn hơi thấp hơn nàng một chút.

Nhưng đấu pháp của tộc Hải yêu độc đáo, khiến Mộ Khinh Ca cảm thấy mới mẻ.

Nàng lợi dụng Côn, rèn luyện chiến lực của mình.

Mà Côn, lại càng đánh càng kinh hãi!

Trong Hải yêu nhất tộc, hắn đã không còn đối thủ trong đồng lứa. Có một số trưởng bối cũng đều không phải là đối thủ của hắn! Nhưng nhân loại này?
Nhìn qua có khi nhỏ tuổi hơn Tháp Li Tát, vậy mà có được lực lượng khủng bố như thế!

Hai người chiến đấu kịch liệt trên không trung.

Trên mặt biển, Tiết Tang và Phụ Khang ngửa đầu nhìn, đáy mắt đầy khϊếp sợ.

"Nếu là ngươi, có thể chống đỡ mấy chiêu?" Tiết Tang có chút nhụt chí hỏi.

Phụ Khang không nói, chỉ nhìn chằm chằm hai thân ảnh.

Tuy hắn không trả lời, nhưng Tiết Tang có thể cảm nhận được nội tâm hắn khϊếp sợ. Chẳng qua, Phụ Khang không muốn thừa nhận mà thôi.

Bọn hắn ở dưới tay Côn, căn bản không được mười chiêu.

Mà nhân loại này lại có thể đánh nhau với Côn đến bất phân thắng bại!

Không! Tiết Tang đột nhiên co rụt mắt lại, cố gắng thấy rõ một chút. Hắn khϊếp sợ phát hiện, chiến đấu nhìn như ngang sức, nhưng thực tế nhân loại kia ẩn ẩn đè đánh Côn!
Phát hiện này khiến hắn sợ hãi.

Trên cự thuyền, Ngân Trần và Bạch Li hiếm khi đứng chung cùng nhau mà không nói móc mỉa. Chỉ bởi vì giờ phút này bọn họ đều dời lực chú ý tập trung cuộc chiến trên bầu trời.

Hai người chiến đấu kịch liệt trên không trung, nơi đi qua đều để lại pháo hoa nở rộ trên bầu trời.

Những linh quang hoa mỹ đó, chính là lửa khói.

Hai thân ảnh nhanh chóng biến hóa, khiến cho bầu trời trên mặt biển đều để lại tàn ảnh của họ. Thỉnh thoảng có công kích rơi xuống mặt biển, nổ ra cột nước phóng tới thiên địa.

Tháp Li Tát bị giam giữ trong khoang thuyền, nàng ngừng giãy giụa. Xuyên qua cửa sổ nhìn chiến đấu bên ngoài, cặp mắt phình tràn ngập khϊếp sợ.

"Hắn cư nhiên lợi hại như vậy! Có thể đánh bất phân thắng bại với Côn?" Tháp Li Tát thì thào.
Bởi vì chơi thua, một Long Nha Vệ không thể không tới trông giữ nàng. Nghe thấy câu cảm khái của nàng, ánh mắt khinh thường đảo qua, ngạo kiều nói: "Cái này tính là gì? Tiểu tước gia của chúng ta chỉ cần giậm chân một cái, đại lục đều phải rung động ba phần!"

Tháp Li Tát đột nhiên quay đầu nhìn hắn, kích động hỏi: "Hắn ở thế giới nhân loại các ngươi rất lợi hại?"

Nàng quay đầu nhìn, khiến Long Nha Vệ cả kinh chưa kịp chuẩn bị thiếu chút muốn tự chọc hai mắt.

Khó chịu né khỏi dung nhan kinh thế của Tháp Li Tát, hắn nói: "Đương nhiên, ở chỗ chúng ta, không ai dám trêu chọc Tiểu tước gia! Cho dù là vị mạnh nhất ở trước mặt Tiểu tước gia chúng ta, cũng chỉ có thể cúi đầu xưng thần."

Nói xong, hắn còn cười hắc hắc ra tiếng.

Đôi mắt Tháp Li Tát dần tỏa sáng, phảng phất như tìm được trân bảo hiếm có. Nàng lại nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh mắt đã trở nên không giống.
Mộ Khinh Ca không ở đây, không nghe thấy Long Nha Vệ ca ngợi.

Nếu nghe thấy, chỉ sợ sẽ rèn sắt không thành thép dí đầu hắn, cắn răng nói: 'Có ai như ngươi đem bán Tiểu tước gia ta vào khe mương không?'

...

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play