Edit: Diệp Lưu Nhiên

Lời nói tàn nhẫn của Tháp Li Tát, trấn trụ Phụ Khang và Tiết Tang rồi.

Bọn họ không nói nữa, trong mắt đều ngập tràn không phục.

Nghẹn nửa ngày, Tiết Tang mới cố nén không thoải mái trong lòng mà mở miệng: "Tháp Li Tát nàng muốn hủy bỏ hôn ước, gả cho người khác, vậy cũng phải nói cho ta biết nàng muốn gả cho ai chứ? Là ai thắng ta, thắng được lòng nàng."

Tháp Li Tát im lặng không nói, chỉ căng mặt không vui.

Bạch Li nhỏ giọng nói Mộ Khinh Ca: "Ta đoán căn bản không có ai cả. Tháp Li Tát này là cố ý, kíƈɦ ŧɦíƈɦ hai nam Hải yêu tranh đoạt nàng."

Tranh đoạt?

Mộ Khinh Ca hơi kinh ngạc: "Nàng ta tới đây không phải vì muốn ngăn bọn họ đấu nhau sao?"

Bạch Li tràn ngập thương hại nhìn nàng, tựa hồ đang hỏi 'ngài có phải là nữ nhân không! Cư nhiên chút kỹ xảo này cũng không nhìn ra?'


Mộ Khinh Ca bị nàng nhìn đến mất tự nhiên, nhưng không biết mình nói sai ở đâu.

Bất đắc dĩ, Bạch Li đành phải giải thích: "Ta dám cá, Tháp Li Tát kia nhất định đã sớm trốn ở một bên xem diễn. Thấy kha khá rồi mới đi ra, sau đó cố ý buông lời hung ác kíƈɦ ŧɦíƈɦ hai tên đó."

"Nàng ta nói vậy có chỗ tốt gì?" Mộ Khinh Ca nhíu mày hỏi.

Bạch Li liếc nàng trắng mắt: "Hư vinh nha! Nữ nhân không phải đều thế sao? Càng có nam nhân vì nàng mà không màng sinh tử tranh đoạt, càng thể hiện ra giá trị nàng ta, khiến nàng ta có vốn liếng khoác lác. Càng từ chối, đối phương càng sẽ không buông tay!"

"Nói như vậy là, đến cùng nàng vẫn sẽ gả cho một trong số họ?" Mộ Khinh Ca suy tư.

Bạch Li gật đầu chắc nịch.

Nhưng Mộ Khinh Ca lại nhíu mày: "Ta không quan tâm nàng ta gả cho ai, ai cưới nàng ta. Hiện tại ta chỉ quan tâm làm sao rời khỏi khu vực này, tiếp tục đi phía trước."


Tròng mắt Bạch Li chuyển động, đề nghị: "Ngài có thể thử bắt cóc Tháp Li Tát. Lấy tầm quan trọng của nàng ta với tộc Hải yêu, nói không chừng bọn họ sẽ sợ ném chuột vỡ bình mà thả chúng ta đi. Chờ rời khỏi khu vực Hải yêu rồi thả nàng ta ra là được."

Mộ Khinh Ca co khóe miệng, cười ý vị không rõ: "Thật là ý kiến hay."

Bạch Li sáng mắt, tựa hồ được Mộ Khinh Ca khen mà vui vẻ.

Nhưng lời kế tiếp của Mộ Khinh Ca lại đánh nàng ta xuống đáy cốc: "Cũng có khả năng sẽ khiến toàn bộ tộc Hải yêu phẫn nộ, một đường đuổi gϊếŧ chúng ta tới Trung Cổ Giới." Hình ảnh kia đúng là dễ nhìn.

Bạch Li tươi cười cứng đờ, ánh mắt tràn ngập oán trách nhìn Mộ Khinh Ca.

Tựa hồ trách cứ nàng rõ ràng biết cách này không thực hiện được, còn cố tình khen là ý kiến hay, lấy ra chế nhạo nàng.


Mộ Khinh Ca không tiếng động cười to, bỏ lơ ánh mắt oán trách của nàng.

"Tháp Li Tát, nàng đừng quên, hiện tại nàng đang đến tuổi sinh dục tốt nhất, nếu tiếp tục kéo dài sẽ bỏ lỡ cơ hội." Phụ Khang đột nhiên nhắc nhở.

Những lời này khiến Tháp Li Tát biến sắc, giọng nói trầm xuống: "Đó là chuyện của ta."

"Tháp Li Tát, nàng căn bản không có đối tượng khác đi?" Phụ Khang đột nhiên nói.

Lời vừa nói ra, Tiết Tang sửng sốt.

Thân thể Tháp Li Tát cũng cứng đờ.

Phảng phất đây là kết quả lời nói dối bị chọc thủng.

Biểu tình của nàng khiến Tiết Tang phản ứng lại, hét lớn: "Tháp Li Tát đến tột cùng chuyện là thế nào? Nếu nàng không chọn người khác, vì sao còn muốn giải trừ hôn ước giữa chúng ta?"

"Ngươi còn không nhìn ra sao? Nàng căn bản không yêu ngươi, chỉ tìm cái cớ để giải trừ hôn ước thôi." Phụ Khang cười ha hả càn rỡ.
"Chuyện này không thể nào!" Tiết Tang phủ nhận.

Hắn nhìn về phía Tháp Li Tát, ánh mắt chân thành tình ý kia tựa hồ đang muốn biểu đạt tình yêu của mình cho nàng. Muốn gợi lên những hồi ức trước kia của bọn họ.

Tháp Li Tát trầm mặc, khiến ánh mắt Tiết Tang dần dần bị thất vọng thay thế.

Phụ Khang lại càng đắc ý thêm: "Tháp Li Tát nàng không muốn tái giá cho Tiết Tang, là rốt cuộc phát hiện ra mình yêu ta rồi!"

Tiết Tang hung tợn trừng Phụ Khang.

Tháp Li Tát lạnh mặt, khinh thường nhìn Phụ Khang, cười nhạo: "Phụ Khang, ngươi tự đại khiến ta chán ghét! Nếu nhất định phải chọn, ta đúng là tình nguyện gả cho Tiết Tang chứ không phải ngươi. Nhưng mà các ngươi nói đúng, ta không yêu ai cả. Cho nên không muốn gả cho ai. Chỉ là ngươi cũng nói một sự thật, ta không thể bỏ lỡ kỳ sinh dục tốt nhất. Cho nên nếu các ngươi nhất định bắt ta phải chọn một trong hai người, vậy chân chính quyết đấu đi! Đừng có hy sinh võ sĩ tộc Hải yêu ta, hai người các ngươi đơn độc quyết đấu. Ai sống sót, ta gả cho người đó!"
Tháp Li Tát nói xong, sâu trong mắt hiện lên một tia âm độc.

'Thật là nữ nhân tàn nhẫn!' Mộ Khinh Ca hơi nhíu mi.

Nàng nghe ra được ý ngoan độc trong câu nói Tháp Li Tát. Nàng ta rõ ràng muốn hai người này gϊếŧ hại lẫn nhau, lấy mình làm phí đặt cược. Người thắng, thì sẽ có được nàng ta.

Lời Tháp Li Tát khiến ánh mắt Phụ Khang và Tiết Tang đều lăng lệ, tràn ngập đề phòng nhìn lẫn nhau.

Bọn họ chậm rãi kéo giãn khoảng cách, tựa hồ tùy thời chuẩn bị khai chiến.

Tháp Li Tát cười lạnh một tiếng, lui về sau một khoảng, lại vừa vặn lui tới gần chỗ Mộ Khinh Ca và Bạch Li.

Mộ Khinh Ca và Bạch Li yên lặng liếc nhau.

Xem ra, chiến đấu kịch liệt sắp bắt đầu rồi.

Mộ Khinh Ca không thể không bội phục Tháp Li Tát là một nữ nhân tâm cơ tàn nhẫn.

Vừa rồi câu nói kia không chỉ châm ngòi Phụ Khang và Tiết Tang sinh tử đấu, mà còn lấy được hảo cảm của các nam Hải yêu khác.
"Bắt đầu đi." Tháp Li Tát nở nụ cười cực kỳ xấu xí trước mặt Mộ Khinh Ca và Bạch Li.

Nhưng chúng nam Hải yêu nhìn thấy lại thần hồn điên đảo, si mê.

Trong nụ cười 'mị hoặc chúng sinh' của Tháp Li Tát, Tiết Tang giơ binh khí cổ quái trong tay nhắm tới Phụ Khang.

Phụ Khang vẫn còn hãm trong nụ cười của Tháp Li Tát, đột nhiên cảm thấy một cỗ sát ý đánh úp tới, vội giơ binh khí lên chống lại một kích.

Binh khí va chạm nhau, một cỗ khí thế cường đại khuếch tán ra.

Sóng khí vô hình mở ra vô hạn, trên mặt biển chợt nổi lên một vòng bọt nước.

Thanh âm đánh nhau truyền tới mặt biển, khiến người trên cự thuyền đều không thể tĩnh tâm tu luyện.

Mặc Dương đứng trên boong thuyền trông về phía xa, lo lắng cho an nguy Mộ Khinh Ca.

Giờ này còn chưa trở về, hắn không biết tình huống đáy biển thế nào!
Ngân Trần đứng trên vọng đài, tầm mắt càng mở rộng. Hắn nhàn nhạt nói: "Quy mô chiến đấu đã rút nhỏ, nhưng vẫn tiếp tục."

Mặc Dương mím môi nghĩ: 'Phạm vi chiến đấu rút nhỏ, có phải đồng nghĩa sắp kết thúc?'

Lúc này ở dưới đáy biển, Phụ Khang và Tiết Tang đã xông vào đánh nhau.

Hai người vì muốn thể hiện trước mặt Tháp Li Tát, đã không còn giữ lại gì. Tốc độ nhanh như tia chớp dây dưa nhau. Lực cản dưới biển không hề có ảnh hưởng với họ.

Bọn họ chiến đấu, căn bản không bận tâm người khác.

Ép cho các Hải yêu khác không ngừng lui về phía sau. Khu rừng đáy biển, núi đá bị bọn họ làm nổ tung, chấn vỡ.

Chỗ nước biển này đều bị bọn họ quấy đục, gợn sóng càng kịch liệt.

Mọi thứ dưới đáy biển đều không ngừng bị phá hư.

Những tảng đá bị nghiền nát đó, cây cối ngã đổ, khiến đám Hải yêu xem cuộc chiến bị bay hồn mất vía.
Duy nhất coi như không bị ảnh hưởng đến, cũng chỉ có chỗ đứng của Tháp Li Tát.

Trong chớp mắt này, Mộ Khinh Ca cảm thấy may mắn vì Tháp Li Tát đứng ở chỗ hòn đá các nàng ẩn thân.

Bằng không dựa theo tình trạng này, hai người bọn họ kiểu gì cũng bại lộ sớm.

Địa phương Hải yêu đột nhiên xuất hiện hai nhân loại, hậu quả có thể nghĩ. Chỉ sợ còn không đợi các nàng có cơ hội giải thích, sẽ đối mặt công kích mãnh liệt.

Nếu ở trên đất bằng, Mộ Khinh Ca căn bản không quan tâm.

Nhưng, đây là dưới biển.

Nàng tự nhận không có năng lực đánh nhau dưới biển!

"Các ngươi có thể tăng tốc không? Ta đói bụng!" Đột nhiên Tháp Li Tát bay ra một câu, quạt gió thổi lửa khiến trận đánh càng kịch liệt.

Phụ Khang và Tiết Tang căn bản không để tâm tới sự lạnh lùng trong câu nói của nàng.
Bọn họ ai sống ai chết, nữ nhân này không quan tâm. Tựa hồ bọn họ ở trong lòng nàng ta, còn kém quan trọng hơn một bữa cơm!

Nhưng dù rõ ràng biết, bọn họ vẫn dựa theo ý nguyện nữ nhân đẩy nhanh công kích mãnh liệt.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play