Edit: Diệp Lưu Nhiên

Mộ Khinh Ca răn dạy một phen. Không chỉ trấn trụ Bạch Li và Ngân Trần, cũng khiến nhóm Long Nha Vệ thu liễm cảm xúc, đôi mắt ngưng trọng.

Theo bọn họ thấy, Mộ Khinh Ca không chỉ nói lời này với hai linh thú, mà còn nói với bọn họ. Tiểu tước gia muốn là sự đồng tâm hiệp lực, khí thế kiên cố không thể phá vỡ.

"Giải tán đi." Mộ Khinh Ca nói một câu.

Nhóm Long Nha Vệ đều tản ra.

"Mặc Dương ngươi ở lại chút." Mộ Khinh Ca chợt mở miệng, khiến Mặc Dương chuẩn bị rời đi dừng chân lại.

Ánh mắt Mộ Khinh Ca đảo qua Ngân Trần và Bạch Li: "Các ngươi cũng tản đi."

Bạch Li và Ngân Trần liếc nhau, mỗi người đều đi sang một bên.

Nguyên Nguyên không yêu cầu ra ngoài, dù gì con thuyền này có lớn mấy thì cũng kém hơn không gian của Manh Manh. Ở không gian Nguyên Nguyên còn có bạn chơi cùng, hai cái đầu nhỏ tùy ý chạy đuổi nhau.


Tới bên ngoài, cũng chỉ có thể thấy hải dương lục đậm.

Mặc Dương đến bên cạnh Mộ Khinh Ca, Mộ Khinh Ca xoay người đi tới chỗ mạn thuyền.

Mặc Dương lập tức đi theo.

Mộ Khinh Ca vịn tay vào lan can, ngắm nhìn hải dương nơi xa, nói với Mặc Dương: "Ngày đó ở không gian thí luyện, lúc ta gặp khốn cảnh, Long Nha Vệ đã ngưng kết thành thế. Chuyện này ngươi biết không?"

Nhắc tới hiểm cảnh ngày ấy, cặp mắt bình tĩnh của Mặc Dương phát lạnh.

Mặc dù thù đã báo, nhưng bởi vì hắn không ở bên Mộ Khinh Ca, không thể tự mình gϊếŧ chết những kẻ kia mà canh cánh trong lòng.

"Thuộc hạ có nghe nói qua." Mặc Dương mím môi trả lời.

"Ngươi nghe được cái gì?" Mộ Khinh Ca hỏi.

Mặc Dương im lặng, mới đáp: "Thuộc hạ nghe không rõ tường tận, chỉ đại khái biết được ba trăm Long Nha Vệ lấy quyết tâm bảo hộ Tiểu tước gia, dùng ý niệm ngưng kết thành thế. Lúc đối kháng địch, có tác dụng phòng ngự cho nhau."


Mộ Khinh Ca nhẹ gật đầu: "Không sai. Ngày đó ngưng tụ khí thế, khi công kích đánh vào Long Nha Vệ đều bị phân hóa cho ba trăm phần, ba trăm người cùng nhau gánh vác mới hạ thấp nguy hiểm xuống."

Mộ Khinh Ca nói, khiến con ngươi Mặc Dương co rụt lại.

Hắn tựa hồ đã đoán được Mộ Khinh Ca định nói gì với hắn.

"Biết ta muốn nói gì với ngươi không?" Mộ Khinh Ca xoay người, nhìn về phía hắn.

Mặc Dương nâng mắt nhìn Mộ Khinh Ca, mím môi không nói.

"Ta hy vọng, ngươi có thể lợi dụng tốt. Nếu vận dụng thỏa đáng, đây sẽ là lá bài tẩy lớn nhất của Long Nha Vệ các ngươi." Mộ Khinh Ca nói rõ ràng.

Ánh mắt Mặc Dương chợt lóe, tràn ngập kiên định.

Mộ Khinh Ca xoay người đối mặt Khổ Hải, nhàn nhạt nói: "Chỉ là phân hóa công kích của địch nhân thôi chưa đủ. Ta hy vọng có thể phát triển thành một võ kỹ hợp nhất. Năm trăm Tử cảnh hợp lại thành một võ kỹ, là có thể gϊếŧ một cường giả Linh Động Kỳ. Đây, là nhiệm vụ ta giao cho ngươi."


Nói xong, Mộ Khinh Ca chuyển mắt nhìn Mặc Dương, trầm giọng hỏi: "Ngươi có niềm tin không?"

Năm trăm Tử cảnh hợp kích, có thể một chiêu gϊếŧ chết cường giả Linh Động Kỳ!

Những lời này, khiến ngực Mặc Dương như nổi trống.

Hắn tựa hồ có thể tưởng tượng được. Nếu điều Mộ Khinh Ca chờ đợi thành sự thật, vậy thực lực của Long Nha Vệ sẽ nâng lên gấp mấy lần!

"Thuộc hạ nhất định không phụ kỳ vọng của Tiểu tước gia!" Mặc Dương trả lời có lực.

Mộ Khinh Ca lại chậm rãi lắc đầu: "Chuyện này không phải dựa vào một mình ngươi là có thể làm được. Năm trăm người phải thống nhất tâm niệm, thông hiểu đạo lý, đây là chỗ khó đầu tiên cần ngươi khắc phục."

Trầm mặc một lúc, Mộ Khinh Ca nhíu mày nói: "Mấy ngày nay ta có một vài suy luận trong lòng. Ta nói cho ngươi, ngươi có thể tham khảo."
"Vâng!" Mặc Dương tập trung nghe.

Mộ Khinh Ca soạn lại suy nghĩ, nói: "Long Nha Vệ muốn thống nhất ý niệm, cần phải bồi dưỡng ăn ý. Năm trăm người hợp kích, chưa từng xuất hiện qua. Cho nên, chúng ta chỉ có thể tự mò mẫm sáng tạo."

Tự nghĩ ra chiến kỹ hợp kích!

Tròng mắt Mặc Dương bỗng chốc co rụt lại.

Hắn khϊếp sợ nhìn về phía Mộ Khinh Ca, gần như không dám tin tưởng.

Tự nghĩ ra chiến kỹ vốn rất khó, huống chi là chiến kỹ hợp kích?

Nhưng Mộ Khinh Ca lại kiên trì: "Điểm này không cần quá sốt ruột. Hiện tại ngươi cần làm là bồi dưỡng sự ăn ý giữa Long Nha Vệ. Trước tiên lấy năm người làm một tổ, tiến hành huấn luyện chiến thuật hợp kích. Trong lúc huấn luyện thì chậm rãi mò mẫm. Sau đó mọi người tranh thủ thời gian tích lũy linh lực, không ai được lười biếng. Những hòn đá mang ra từ không gian thí luyện có ẩn chứa linh lực, hấp thu trong lúc tu luyện có thể làm ít công to. Mặt khác, ta cũng đã mang những tảng đá từ di tích Thượng Cổ để dưới đáy khoang thuyền, tạo điều kiện cho các ngươi mỗi ngày tu luyện. Phàm là Long Nha Vệ nào tiếp nhận một loại công pháp, thì phải đến biểu thị trước mặt ta. Cuối cùng, cũng cần phải kiên trì huấn luyện Tinh Thủy Bộ, không thể chậm trễ."
Mộ Khinh Ca nói, khiến suy nghĩ Mặc Dương rõ ràng lên.

Chỉ là có một điều hắn không quá hiểu: "Tiểu tước gia, vì sao phải biểu thị?"

Mộ Khinh Ca nhẹ nhàng cong môi, nói: "Nếu muốn tự nghĩ ra võ kỹ hợp kích, thì phải hấp thụ nhiều võ kỹ, mới có thể có manh mối."

Mặc Dương gật đầu.

Mộ Khinh Ca cuối cùng nói: "Chúng ta không biết khi nào có thể ra được Khổ Hải, mấy ngày nay tuy buồn tẻ nhưng không thể lãng phí. Đây là thời cơ cho chúng ta tăng thực lực, đều tĩnh tâm tu luyện cho ta."

"Vâng! Tiểu tước gia!" Mặc Dương cất cao giọng.

...

Biển khổ vô biên. Quay đầu, cũng vô bờ.

Đi ra từ bờ biển Cổ Vu quốc, đám người Mộ Khinh Ca phiêu đãng trong Khổ Hải suốt một tháng. Đập vào mắt chỉ là nước biển không thay đổi.

Duy nhất khiến người ta có cảm giác thời gian đang trôi, chính là những tảng băng trôi dạt trên mặt biển.
Đường biển, quá buồn tẻ.

Sau mới mẻ lúc ban đầu, cũng chỉ còn lại sự chờ đợi đối với lục địa.

Nhưng ở trên cự thuyền không người điều khiển, mọi người đều bận rộn dị thường.

Phương thức tu luyện của Bạch Li và Ngân Trần khác với nhân loại. Từ sau ngày ấy, thì đảm nhiệm công tác liêu vọng (trông ra xa), chú ý động tĩnh mặt biển xung quanh. Hai người thay phiên nhau, trái lại miễn phải gặp mặt cọ xát.

Hai người xuất mã, giúp Long Nha Vệ triệt để giải phóng.

Ban ngày bọn họ nắm chắc tu luyện ở hòn đá. Mệt mỏi thì đứng dậy tu luyện Tinh Thủy Bộ. Mỗi khi nắm giữ một công pháp, thì tới trước mặt Mộ Khinh Ca biểu thị. Ban đêm thì ôm linh thạch tu luyện, tuyệt không lãng phí chút thời gian nào.

Mặc Dương căn cứ theo Mộ Khinh Ca nói, chia năm trăm Long Nha Vệ thành một trăm tiểu đội, bắt đầu huấn luyện sự ăn ý và liên thủ công kích.
Mà Mộ Khinh Ca?

Nàng dành phần lớn thời gian để tu luyện. Thời gian còn lại thì đọc và suy luận, mệt mỏi thì luyện đan giải lao.

Nhóm Long Nha Vệ vất vả, nàng càng vất vả hơn.

Nàng không chỉ xem hết những công pháp trong hòn đá đó, mà còn phải đọc hết những võ kỹ trong không gian mình. Trong khoảng thời gian này, nàng giống một khối bọt biển, không ngừng hấp thu rồi hấp thu!

Lại ba tháng qua đi...

Đội ngũ Mộ Khinh Ca tiến vào Khổ Hải đã hơn bốn tháng.

Trong bốn tháng này, mỗi người đều trưởng thành, đều mạnh lên.

Kết thúc tu luyện, Mộ Khinh Ca chậm rãi mở mắt.

Đã nhiều ngày, nàng cảm giác linh lực mình áp súc đã tới cực hạn. Tu vi có dấu hiệu đột phá.

Nàng lấy lại bình tĩnh, cúi mắt nhìn xuống đống bản vẽ.

Những bản vẽ đó là thành quả của nàng hơn ba tháng nay.

Phía trên vẽ vòng tròn đại biểu cho vị trí, những đường cong khác nhau đại biểu cho quỹ đạo vận hành linh lực.
Đây là võ kỹ hợp kích sau khi nàng đọc ngẫm các loại võ kỹ trong khoảng thời gian này.

Trước lấy Ngũ Hành trận pháp là phụ, rồi mượn lý luận cấm chế để có được.

Nhưng dù sao cũng chỉ là lý thuyết, có thể thành công hay không còn cần phải dựa vào Long Nha Vệ kiểm nghiệm.

Suy diễn chiêu thức trên bản vẽ, Mộ Khinh Ca gọi Mặc Dương tới phòng mình.

"Tiểu tước gia." Mặc Dương nói.

Mộ Khinh Ca hỏi: "Huấn luyện dạo này thế nào?"

"Tiến triển thuận lợi. Tất cả huấn luyện đều tiến hành dựa theo kế hoạch của Tiểu tước gia. Kiểm tra mỗi tháng đều cơ bản đạt tiêu chuẩn. Tiểu đoàn đội huấn luyện ăn ý, cũng có hiệu quả bước đầu." Mặc Dương báo cáo.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play