Edit: Diệp Lưu Nhiên

Khổ Hải, cực nam Lâm Xuyên.

Tương truyền, nơi đó là lối vào mở ra một vị diện khác.

Nhưng cao thủ chân chính có thể ra khỏi Lâm Xuyên, ít càng thêm ít. Chân chính có thể tới Trung Cổ Giới rồi truyền tin tức lại, càng là lông phượng sừng lân.

Khổ Hải liền kề Lâm Xuyên, lại tựa như một thế giới khác.

Nước Khổ Hải có màu lục đậm, như vị mật đắng chát. Có lẽ đây là ngọn nguồn mang tên Khổ Hải.

Nước biển màu lục đậm với những tảng băng trôi nổi. Khắp nơi đều lộ ra vẻ quái dị.

Nghe nói, nơi đây có yêu tộc thần bí cư trú.

Chúng khác với linh thú, thân thể vẫn giữ lại ít đặc thù nhân loại, nhưng cũng bảo lưu bộ dáng loài thú.

Ở một số ghi chép vụn vặt đã từng đề cập đến, tổ tiên bọn họ từ rất lâu trước kia, nhân loại cường đại kết hợp với yêu thú cường đại, sinh ra một chủng tộc mới.


Dần dần, chúng bị nhân loại gọi là 'yêu'.

Yêu tộc thần bí, hành tung khó tìm. Trước nay chỉ hoạt động trong Khổ Hải, cho nên nhân loại Lâm Xuyên càng ít người hiểu biết đến chủng tộc này. Phần lớn người thậm chí còn không biết có chủng tộc này tồn tại.

Một chiếc thuyền cực lớn giống như đảo nhỏ di động, chậm rãi lái vào hải vực yên tĩnh.

Thân thuyền rẽ mặt nước màu lục đậm, thi thoảng đụng qua tảng băng trôi nổi. Khổ Hải, rất lạnh. Lạnh đến mức bọc kín áo dày, vẫn cảm nhận được rét lạnh thấu xương.

Sinh tồn ở nhiệt độ cực thấp như vậy, đối với nhân loại mà nói chính là khảo nghiệm nghiêm trọng.

Boong thuyền to rộng như lục địa, bằng phẳng sạch sẽ. Một đôi giày đen xuất hiện trên boong thuyền, tạm dừng một chút, mới đứng ở đầu thuyền, đi đến chỗ thân ảnh hồng y đứng đón gió.


Đi tới phía sau, hắn ngừng lại, thấp giọng cung kính hô: "Tiểu tước gia."

"Ừm." Cẩm bào hồng y, nhuyễn giáp bọc thân, cổ áo thêm thắt lông cừu đen đến tỏa sáng. Phụ trợ khuôn mặt tinh xảo càng thêm trắng nõn.

"Mặc Dương, chúng ta sắp mở ra lữ trình mới rồi." Mộ Khinh Ca trông về Khổ Hải phía xa. Khi nói chuyện, khóe môi nhẹ cong, trước sau như một khiến người ta có cảm giác cuồng ngạo.

Mặc Dương theo lời Mộ Khinh Ca, dời tầm nhìn ra ngoài thuyền.

Hải dương màu lục bên ngoài phảng phất như thế giới xa lạ, đang chờ bọn họ đi thăm dò.

Mộ Khinh Ca giơ tay đang chắp sau lưng lên, khuyên tai màu tím có thể che giấu giới tính nàng an tĩnh nằm trên lòng bàn tay.

Đôi mắt thanh thấu dừng lên khuyên tai, đôi môi đỏ lộ ra nụ cười tà tứ.

Thu hồi tầm mắt, nàng đeo khuyên tai lên.

Lập tức, nữ tử xinh đẹp ở trước mặt Mặc Dương biến ảo thành công tử phong lưu tuấn mỹ.


...

Bên bờ biển Cổ Vu quốc, bốn người đứng trên mỏm đá trông về phía Khổ Hải. Nước biển màu lục khiến họ không thể nhìn thấy, chỉ có thể nhìn được vòng oánh quang nơi chân trời.

"Nàng ấy đi rồi, không đợi được chúng ta." Chu Linh cười tự giễu, đôi mắt mất mát khôn nguôi.

Thương Tử Tô mím môi, thấp giọng nói: "Muội ấy có chuyện của mình, không thể dừng lại chờ chúng ta."

Đứng bên cạnh hai nàng là Triệu Nam Tinh và Mai Tử Trọng.

Đôi mắt bọn họ cũng là lưu luyến và mất mát!

Khi ở phân viện Dược Tháp, bọn họ đồng tâm hiệp lực cùng nhau xông vào Mê Mộng chi sâm. Đã từng hứa hẹn, tương lai phải cùng nhau rời khỏi Lâm Xuyên, lang bạt thế giới.

Vì mộng tưởng này, bọn họ đều cố gắng lẫn nhau.

Đáng tiếc có đuổi theo cũng không thể nào đuổi kịp bước chân Mộ Khinh Ca. Bọn họ nhanh, Mộ Khinh Ca càng nhanh hơn!
Khi bọn họ vẫn còn đang phấn đấu tới điểm cuối, Mộ Khinh Ca cũng đã tới điểm cuối. Mà quá nhiều chuyện cần phải làm khiến nàng không thể dừng lại chậm rãi chờ họ, chỉ có thể tiếp tục đi về phía trước!

"Chúng ta sẽ không để nàng ấy chờ quá lâu!" Ngữ khí Mai Tử Trọng kiên định.

Dù là hắn đã nghe thấy màn cầu hôn xưa nay chưa từng có. Dù là hắn đã biết Mộ Khinh Ca có người trong lòng. Nhưng vẫn không trở ngại sơ tâm hắn muốn bảo hộ Mộ Khinh Ca.

Triệu Nam Tinh cười khổ nhìn về phía hắn: "Sư huynh, hiện giờ huynh đã lên Tử cảnh, dĩ nhiên sẽ không để Khinh Ca chờ lâu. Nhưng ba người chúng ta, lại..."

Câu nói kế tiếp, hắn chưa nói hết, chỉ bất đắc dĩ lắc đầu.

Hắn khắc khổ tu luyện, hiện giờ cũng mới đến tu vi Lam cảnh. Thương Tử Tô từ sau chuyện kia, cơ hồ là tu luyện mất ăn mất ngủ, cũng chỉ là Lam cảnh cao giai.
Càng đừng nói đến Chu Linh có tu vi thấp nhất trong bọn họ.

Mặc dù hiện giờ nàng ở tổng viện Dược Tháp, có càng nhiều tài nguyên tu luyện tốt hơn, nhưng hiện tại nàng cũng chỉ tới Thanh cảnh đỉnh.

Nếu muốn tu luyện lên Tử cảnh, thậm chí đột phá Tử cảnh, đúng là không biết năm nào tháng nào.

Chờ bọn họ đạt điều kiện rời khỏi Lâm Xuyên, đi tới Trung Cổ Giới tìm Mộ Khinh Ca, lại không biết nàng ấy đã đi tới bước nào?

Hắn nói, khiến nội tâm Chu Linh và Thương Tử Tô đều dâng lên mất mát.

Mai Tử Trọng nhìn về phía hắn, cặp mắt vô tranh mang theo sự bình tĩnh khiến lòng người an bình: "Triệu sư đệ, ta vẫn luôn cho rằng đệ sẽ không nói ra câu nhụt chí như vậy."

Triệu Nam Tinh nhẹ kéo khóe miệng, hơi mím môi.

Không trách hắn quá bi quan, mà là sự thật đả kích người!
Tốc độ tu luyện yêu nghiệt của Mộ Khinh Ca, là người bình phàm như bọn họ có thể so sánh sao?

"Thật ra, muốn mau chóng đi tìm nàng ấy cũng không phải việc gì khó." Đột nhiên, một thanh âm truyền tới từ phía sau họ.

Bốn người quay đầu nhìn lại, thấy Khương Ly lười biếng đi tới bờ biển.

Lời nói của nàng, khiến bọn họ quên mất vị nữ hoàng Cổ Vu mỹ mạo này.

Mai Tử Trọng nhìn về phía nàng, hỏi: "Ý nữ hoàng là?"

Khương Ly câu môi cười, nói với bốn người bọn họ: "Các ngươi rất muốn đi Trung Cổ Giới tìm Mộ Khinh Ca?"

Bốn người không chần chờ, đều ăn ý gật đầu.

Đây là ước định của bọn họ, sao có thể từ bỏ?

Đôi mắt màu vàng đảo qua trên mặt bốn người họ, Khương Ly nở nụ cười đăm chiêu: "Ta có một biện pháp, chỉ là không biết các ngươi có dám hay không."
"Biện pháp gì?"

Bốn người cơ hồ đồng thanh.

Giọng nói kinh hỉ và kích động kia, khiến Khương Ly hơi ghé mắt.

Nàng nhìn bốn người trước mắt, biểu tình trên mặt đều nhất trí, không hề giả dối. Không khỏi thở dài trong lòng: 'Mộ Khinh Ca ơi Mộ Khinh Ca! Ngươi trái lại đi luôn, đáng thương ở đây còn lại nhiều người chân tình với ngươi như vậy."

"Trong Cổ Vu quốc ta có một bí cảnh. Người tu luyện một khi tiến vào, thì không thể ra. Cách duy nhất chính là thông quan. Bên trong cửu tử nhất sinh, nguy hiểm rất lớn. Cổ Vu quốc mỗi lần có người tiến vào, xác suất còn sống rất thấp. Nhưng một khi người có thể sống đi ra, thực lực đều sẽ tăng trưởng gấp bội." Khương Ly vừa nói, vừa chăm chú nhìn biểu tình bốn người.

Theo lời Khương Ly, biểu tình bốn ngươi đều trở nên ngưng trọng, nhưng không hề sinh ra ý do dự lui bước.
Điểm này khiến Khương Ly rất vừa lòng, lúc này mới tiếp tục nói: "Thiên phú các ngươi không tồi, so với người thường đều là trăm dặm mới tìm được một, ngàn dặm mới chọn được một. Nếu có can đảm đi thử một lần, nói không chừng lúc đi ra, các ngươi có thể đạt tới điều kiện rời khỏi Lâm Xuyên."

"Chúng ta có thể chứ?" Triệu Nam Tinh hỏi: "Đây dù sao cũng là bí cảnh của Cổ Vu quốc." Lẽ ra nơi bí ẩn như vậy, người tài ba trong quốc còn không nhất định có thể đi vào, huống chi là người ngoài như họ.

Hắn lo lắng, lại bị Khương Ly nhướng mày hóa giải: "Có gì không thể? Ta là nữ hoàng, ta nói có thể là có thể!"

Tuyên ngôn khí phách, trấn trụ bốn người.

Cái gì gọi là tùy hứng? Cái này chính là tùy hứng!

"Ta cung cấp cơ hội, có dám hay không là ở các ngươi." Khương Ly nói xong, xoay người đi luôn.
"Cho các ngươi ba ngày suy nghĩ. Ba ngày sau, nếu quyết định muốn đi, thì đến hoàng cung tìm ta." Thanh âm Khương Ly từ nơi xa truyền đến.

Trông theo nàng rời xa, còn lại bốn người nhìn lẫn nhau.

Giây lát, Triệu Nam Tinh nói với ba người: "Cần suy nghĩ ba ngày không?"

"Không cần, ta đã quyết định." Chu Linh cười nhu mị.

Mai Tử Trọng thu hồi ánh mắt, nhìn về phía bọn họ: "Còn lại ba ngày, chúng ta chuẩn bị đi."

Nói xong, hắn xoay người rời đi.

Nếu nữ hoàng Cổ Vu quốc đã nói bên trong cửu tử nhất sinh, mục đích bọn họ là vì đề cao năng lực, không phải đi chịu chết. Cho nên, ba ngày này tất nhiên phải chuẩn bị nhiều công tác giữ mạng.

Bọn họ là Luyện đan sư, trong ba ngày luyện chế ra một số đan dược bảo mệnh ở thời khắc mấu chốt, vẫn rất dễ dàng.

...

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play