Edit: Diệp Lưu Nhiên

Là người vẫn luôn an tĩnh đứng bên cạnh nàng, cho nàng sự bảo đảm, vì bảo vệ lời hứa mà bước lên ngôi vị hoàng đế mình chán ghét!

Hắn vốn là vương tử tiêu dao thế ngoại, lại vì nàng vướng vào phàm trần, bắt đầu công việc khổ sai thiên hạ.

Mộ Khinh Ca thở dài trong lòng, cười với Tần Cẩn Thần: "Xem như ngươi là bằng hữu quan tâm vậy. Ta rất tốt, cũng rất vui vẻ. Chàng ấy là nam nhân ta chọn, ta cũng đã chuẩn bị tốt mọi thứ nghênh đón mọi khiêu chiến."

Mộ Khinh Ca nói, khiến con ngươi Tần Cẩn Thần thoáng ảm đạm.

Lời này, đã ngăn lại câu nói hắn chưa thoát ra miệng.

Tần Cẩn Thần nhìn Mộ Khinh Ca. Khi hắn biết Mộ Khinh Ca là nữ, có khϊếp sợ, mừng như điên, rồi thấp thỏm... Cơ hồ mọi cảm xúc không nên xuất hiện ở hắn, đều lập tức xuất hiện.


Nhưng hôm nay, hắn chỉ có thể nuốt hết hy vọng xa vời về, hơi hơi mỉm cười: "Chúc phúc nàng!"

"Đa tạ." Mộ Khinh Ca gật đầu mỉm cười.

Nụ cười kia, ít đi sự khinh cuồng mà hắn quen thuộc, thêm vài phần nhu tình khiến hắn xa lạ.

Mộ Khinh Ca như vậy, đẹp đến người ta hít thở không thông, khiền người ta trầm luân.

Nhưng hắn biết rõ ràng, nụ cười nhu tình của nàng không phải dành cho hắn!

Mộ Khinh Ca đi rồi.

Giữa nàng và Tần Cẩn Thần không có nhiều chuyện tán gẫu để nói như với mập mạp, cũng không chung đề tài như với Triệu Nam Tinh hay Mai Tử Trọng. Càng không giống tính kế phân cao thấp lẫn nhau khi ở cùng Hàn Thải Thải.

Một mình ở cùng Tần Cẩn Thần, giữa bọn họ chỉ có sự im lặng.

Việc nên nói đã nói xong, vậy cũng không cần phải ở lại.

Tần Cẩn Thần nhìn theo bóng dáng màu đỏ như dương quang lóa mắt, biến mất giữa cánh hồng phấn rừng đào. Thật lâu, đều không thể hoàn hồn.


Hồn của hắn, tựa hồ đã theo Mộ Khinh Ca đi xa. Ở lại, chỉ còn thể xác.

"Khinh Ca, nàng nguyện ý trở thành hoàng hậu duy nhất của ta không?" Khi Mộ Khinh Ca đã bước lên thuyền nhỏ rời khỏi rừng đào, Tần Cẩn Thần mới có dũng khí nói ra những lời này.

Đáng tiếc, nói ra rồi, lại không ai đáp lại, cũng vĩnh viễn sẽ không đáp lại!

...

Đêm, bất kể là bao nhiêu người vui mừng, bi thương, mất mát, chung quy đều qua đi.

Sắc trời sáng lên, Mộ Khinh Ca đã bị Ấu Hà và Hoa Nguyệt kéo ra từ chiếc giường ấm áp.

"Làm gì đó, hai người các ngươi." Mộ Khinh Ca mắt còn không mở ra đã ngồi trên ghế, tùy ý để hai nàng bôi tro trát phấn lên mặt, rồi thay y phục.

Đêm qua sau khi nàng trở lại Trì Vân uyển, tranh thủ thời gian tu luyện. Mãi đến hừng đông, mới ngả ra giường nằm một lúc.

Cảm giác mới nằm một lát, đã bị kéo lên.


Mộ Khinh Ca tỏ vẻ bây giờ mình rất muốn gϊếŧ người, làm xao đây!

"Được rồi!"

"Đại công cáo thành!"

Thời điểm Mộ Khinh Ca mơ màng sắp ngủ, bên tai truyền đến tiếng Ấu Hà và Hoa Nguyệt hưng phấn. Làm nàng phải cố gắng nâng mí mắt nặng nề lên.

"Thật đẹp!"

"Tiểu tước gia thật là quá đẹp!"

Cái quỷ gì đây?

Bên tai vang lên tiếng hai nàng tán thưởng, làm cơn buồn ngủ của Mộ Khinh Ca biến mất.

Nàng rốt cuộc mở mắt, thấy rõ người trong gương...

Bỗng chốc, tròng mắt nàng mở to, vô cùng kinh hãi nhìn mình trong gương.

Gương mặt mộc không phấn son, bây giờ được họa trang điểm vô cùng tinh xảo. Khiến ngũ quan vốn đã tuyệt mỹ của nàng, càng thêm đậm nét.

Nữ tử son phấn không tổn hao gì đến khí chất cuồng ngạo khi nàng mặc nam trang, trái lại còn tăng thêm phần kiều mị quyến rũ.
Tóc dài được vấn lên đơn giản, đuôi tóc tùy ý phiêu dật.

Váy dài hồng y trên người như phác họa hoàn mỹ đường cong nữ nhi yểu điệu, đuôi váy phối hợp với khí chất nàng, càng thêm khí phách.

"Này..." Mộ Khinh Ca khϊếp sợ nhìn bản thân.

Tựa hồ bây giờ nàng mới nhận ra mình là mỹ nữ!

"Tiểu tước gia, có hài lòng với tay nghề của nô tỳ không?" Hoa Nguyệt cười hì hì tranh công.

Ấu Hà trước giờ trầm ổn, bây giờ cũng che miệng cười khẽ.

Mộ Khinh Ca khϊếp sợ, hơi hơi vặn vẹo. Nàng đột nhiên xoay người, hung tợn nhìn hai nha đầu này, nghiến răng: "Lá gan các ngươi thật lớn!" Cư nhiên chưa được nàng cho phép, đã trang điểm nàng thành như vậy!

Ấu Hà và Hoa Nguyệt cuống quít quỳ xuống, nhìn qua trông sợ hãi.

Thực tế, nội tâm hai người đang cười trộm.

"Tiểu tước gia bớt giận, lão công gia nói. Hôm nay là ngày lễ lớn của Tiểu tước gia, phải trang điểm cho thật đẹp, tốt nhất là phải sáng mù mắt chó của đám người xem náo nhiệt!" Ấu Hà nói.
Mộ Khinh Ca kéo khóe miệng. Thì ra là do lão gia tử thao túng sau lưng!

Hoa Nguyệt cũng ủy khuất nói: "Chúng ta biết Tiểu tước gia không thích rườm rà, đã rất cố gắng làm cho đơn giản rồi."

"Đều đứng lên đi." Mộ Khinh Ca đơ mặt.

Lời này đại biểu nàng không giận chó đánh mèo với hai nha đầu.

Cũng coi như chấp nhận kiểu trang điểm này.

Được rồi, cũng sắp phải đi rồi, không nên ngỗ nghịch với lão gia tử.

Mộ Khinh Ca tự an ủi mình.

Hôm nay... Thật ra nàng cũng không biết lúc nào Tư Mạch lên đài.

Bên cạnh Tư Mạch trước giờ chỉ có Cô Nhai và Cô Dạ đi theo, cũng có thể nhìn ra hắn không phải người thích phô trương. Nhưng hôm nay hắn phải làm cho thiên hạ thấy hắn cầu thú Mộ Khinh Ca, tất phải phô trương thanh thế.

Hắn sẽ làm thế nào?

'Từ trên trời giáng xuống? Hay là linh thú mở đường? Nếu không thì là rải mưa hoa?' Mộ Khinh Ca tỉnh táo lại, trong lúc chờ đợi thì nhàm chán suy nghĩ.
'Ta đang nghĩ loạn cái gì! Có thời gian thì không bằng tu luyện!' Mộ Khinh Ca chợt lắc đầu, thu liễm tâm thần, khoanh chân tiến vào trạng thái tu luyện.

Tu luyện, tựa hồ có thể khiến thời gian trôi nhanh!

Hôm nay, toàn bộ Mộ gia hình như đang chờ đợi điều gì.

Ngay cả Mộ Hùng cũng không đùa nghịch hoa hoa cỏ cỏ của mình, liên tục đi lại trong sảnh, thỉnh thoảng nhìn ra hướng cửa.

Tới gần trưa, Lạc Đô vẫn yên tĩnh như cũ.

Mộ Khinh Ca đã hoàn toàn chìm đắm trong tu luyện, hồn nhiên không biết tình hình bên ngoài.

Trái lại Mộ Hùng có hơi nóng nảy, không biết đã uống bao nhiêu nước trà.

Ngay khi ông không kiên nhẫn, muốn đi Trì Vân uyển kéo Mộ Khinh Ca ra, bỗng ngoài cửa có người lảo đảo chạy tới.

"Lão công gia, tới... tới rồi..." Người trước mặt hoang mang rối loạn xuất hiện, là đại quản gia Mộ gia. Tuổi trẻ đã đi theo Mộ Hùng chinh chiến mấy chục năm, già rồi không lên được chiến trường, thì vào Mộ phủ thay Mộ Hùng xử lý chuyện vụn vặt trong phủ.
"Tới! Ở đâu?" Mộ Hùng sáng mắt, nôn nóng lúc trước tan thành mây khói.

Ông nhìn phía sau quản gia, lại không nhìn thấy ai.

Lúc ông nghi hoặc, quản gia lắc đầu, giơ tay chỉ lên bầu trời, thần sắc khẽ biến: "Không ở mặt đất, là ở trên trời!"

Bầu trời!

Mộ Hùng chạy ra theo, đứng ở đại viện ngẩng đầu nhìn bầu trời.

Lúc này chú ý thấy bầu trời biến hóa, không chỉ mỗi Mộ gia.

Khắp phố lớn ngõ nhỏ Lạc Đô giờ phút này đều dừng chân lại, ngửa đầu chỉ trỏ nhìn lên trời.

Thậm chí, Tần Cẩn Thần trong hoàng cung cũng bị kinh động, mang theo văn võ bá quan ra bình đài ngoài Nghị Sự điện, cùng mọi người ngửa đầu nhìn trời.

Chiêm chϊếp chiêm chϊếp!

Vô số tiếng hót cao vút, vang lên trong không trung.

Thiệu mập bật dậy khỏi ghế nằm thoải mái, vọt ra ngoài nhìn bầu trời đen nghìn nghịt một mảnh, hoảng sợ hô: "Cha mạ ơi! Đâu ra nhiều chim vậy!"
Thiệu mập dùng sức xoa mắt, cố gắng trừng lớn mắt, muốn thấy rõ dị tượng trên không trung.

Đột nhiên, hắn càng trừng lớn mắt hơn, thất thanh hô: "Là linh thú phi hành!"

...

"Linh thú phi hành." Mộ Khinh Ca mặc hồng y quyến rũ, đứng ngoài Trì Vân uyển nhìn lên không trung.

Hai người Ấu Hà và Hoa Nguyệt đều đứng phía sau nàng, thần sắc có chút khẩn trương.

Nhiều linh thú phi hành như vậy tới Lạc Đô, không biết là tốt hay xấu!

Trong lúc nhất thời, toàn bộ người dân Lạc Đô đều bị hấp dẫn bởi linh thú phi hành đủ màu đông đúc trên bầu trời. Có ngạc nhiên, cũng có sợ hãi.

Đột nhiên, linh thú phi hành lởn vởn trên bầu trời Lạc Đô bỗng phân ra, tạo thành một chiếc vòng thật lớn, vây quanh Lạc Đô.

Lúc này mọi người mới chú ý tới, trên lưng những linh thú phi hành đó, đều có người.
Linh thú phi hành tạo thành vòng, chậm rãi hạ thấp xuống, để những người dưới đất nhìn thấy rõ người cưỡi trên lưng mình.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play