Edit: Diệp Lưu Nhiên

Mộ Khinh Ca cố ý xụ mặt, chất vấn: "Thế nào? Ta là nữ, ngươi đã muốn phất cờ khởi nghĩa?"

"Không dám!" Thiệu mập căng da đầu, nhanh chóng bày tỏ lòng trung thành: "Lão đại, bất kể huynh là nam hay nữ, đều vĩnh viễn là lão đại trong lòng Thiệu mập ta!"

Nói xong, vẻ mặt nghiêm túc thâm trầm của hắn lộ ra nụ cười cợt nhả, chân chó chạy tới đỡ Mộ Khinh Ca xuống ngựa.

"Lão đại chậm một chút, lão đại cẩn thận chân..." Thiệu mập cong người, tuy người béo nhưng lại vô cùng linh hoạt.

Thật sự theo lời hắn nói, mình là mập mạp linh hoạt!

Mộ Khinh Ca đâu cần hắn giả vờ giả vịt.

Nàng uyển chuyển nhẹ nhàng nhảy xuống khỏi hắc diễm. Liếc mắt đánh giá Thiệu mập, cười nói: "Không tồi nha mập mạp. Hiện tại đã bước lên tu vi Lam cảnh rồi."


Thiệu mập cười ngượng ngùng, gãi đầu nói: "Ta so với lão đại, vẫn còn kém xa."

Hắn thích ứng cực nhanh với giới tính Mộ Khinh Ca.

Có lẽ chính bởi theo lời hắn nói, bất kể Mộ Khinh Ca là nam hay nữ, đều là lão đại hắn.

Thân phận không thay đổi, tình cảm cũng sẽ không vì giới tính mà thay đổi.

Thiệu mập theo Mộ Khinh Ca vào dịch quán, vốn định trực tiếp chạy về Lạc Đô, nhưng gặp được Thiệu mập, Mộ Khinh Ca cũng không vội vã chạy về.

Đã lâu không gặp Thiệu mập, hai người đúng là có không ít lời muốn tám.

Đương nhiên nói nhiều nhất vẫn là vấn đề thân phận của Mộ Khinh Ca.

Sau khi ngồi xuống, Thiệu mập không nhịn được đánh giá, xuýt xoa nói: "Lão đại ta đúng là đẹp, so với các cô nương ở Túy Hồng Lâu, Phỉ Thúy Lâu quả thực đẹp như thiên tiên!"

"Ngươi so ta với ai?" Mộ Khinh Ca nheo mắt nguy hiểm, cười tủm tỉm nhìn Thiệu mập.


Thiệu mập cứng lại, biết mình nói sai nên vội cầm ấm trà rót cho Mộ Khinh Ca: "Hê hê, lão đại uống trà!"

Mộ Khinh Ca nâng chén trà, nghiền ngẫm nhìn về phía Thiệu mập: "Xem ra, gần đây ngươi ít đi mấy chỗ kia?"

Bị Mộ Khinh Ca một lời chọc trúng, Thiệu mập cũng không ngượng ngùng.

Dù sao chuyện vạch trần kia, Mộ Khinh Ca đều hiểu.

"Đúng rồi, lão đại. Huynh xem huynh làm nữ tử không tốt sao, làm gì muốn giả thành nam? Hại ta lúc trước kéo huynh đi ngồi nghe góc tường." Thiệu mập rốt cuộc lộ ra một tia xấu hổ.

Nhắc tới chuyện thời niên thiếu lông bông, Mộ Khinh Ca cũng hơi mỉm cười.

Thật ra cùng Thiệu mập đi tới chỗ ăn chơi đàm đúm, cũng không phải bản tính của nàng. Nhưng mà tình bạn với Thiệu mập, nàng nhận thức.

Đối với câu hỏi của Thiệu mập, Mộ Khinh Ca chỉ dùng một câu giải thích: "Mập mạp, ngươi cảm thấy tình huống Mộ gia lúc ấy, Mộ Khinh Ca như thế nào mới là vô hại với hoàng thất?"


Thiệu mập sửng sốt, cẩn thận ngẫm lại lời Mộ Khinh Ca.

Mộ gia đại tiểu thư?

Vậy tất nhiên sẽ biến thành công cụ lợi dụng cho những sài lang dã thú nhăm nhe binh quyền Mộ gia, tranh đoạt.

Mộ gia Tiểu tước gia có thiên phú rất tốt?

Chỉ sợ còn chưa trưởng thành, đã bị ám sát không biết bao nhiêu lần.

Xem ra chỉ có Mộ tiểu tước gia hoàn khố vô dụng mới có thể khiến những kẻ cầm quyền an tâm.

Thiệu mập thở dài, mắng: "Cho nên mập ta ghét nhất là tranh đấu quyền lực!"

Mộ Khinh Ca mà không che giấu giới tính, theo Thiệu mập thấy chắc chắn kiểu gì cũng thành vật hi sinh trong tranh đấu quyền lực. Nữ tử êm đẹp sống dựa vào nam nhân, nỗi chua xót trong đó sao hiểu thấu.

"Lão đại, hiện tại tốt rồi! Mọi chuyện đều qua rồi. Sau này không ai dám khi dễ huynh, ai dám không có mắt, trước phải vượt qua cửa ải mập gia!" Thiệu mập vỗ ngực bảo đảm.
Mộ Khinh Ca mỉm cười nghe.

Nàng cảm nhận được Thiệu mập chuyển biến. Trước kia hắn tận lực không liên lụy mình, hiện giờ thực lực tăng trưởng, hắn hy vọng có thể đứng trước mặt nàng, ngăn chặn sự đả kích ngấm ngầm hoặc công khai tới nàng.

Bất kể nàng yêu cầu hay không, tâm ý mập mạp đều khiến nàng cảm động.

"Mập mạp, ta sắp phải rời khỏi Lâm Xuyên. Thời điểm ta không ở nhà, ông nội của ta làm phiền ngươi." Mộ Khinh Ca nói với Thiệu mập.

Thiệu mập buồn bã gật đầu, hơi mất mát nói: "Tu vi lão đại lợi hại như vậy, rời khỏi Lâm Xuyên là chuyện sớm muộn. Mập mạp ta không có chí lớn gì, phỏng chừng chỉ có thể cả đời ở lại Lâm Xuyên. Nhưng mà có thể khiến lão đại phó thác lão gia tử cho ta, cũng là phúc khí của mập mạp! Lão đại yên tâm, ta sẽ giúp huynh canh giữ Tần quốc, canh giữ Mộ gia, canh giữ lão gia tử. Về sau, ta chính là tôn tử của lão gia tử!"
Mộ Khinh Ca cười, sau khi thu liễm nụ cười mới nghiêm túc nói câu: "Mập mạp, cảm tạ."

"Này, làm gì lại khách khí với ta vậy?" Thiệu mập cố nén chóp mũi cay cay, nhoẻn miệng cười với Mộ Khinh Ca.

Hai người cười cười nói nói, không nhắc lại chuyện rời đi.

Đột nhiên, thần sắc Thiệu mập cổ quái nói với Mộ Khinh Ca: "Lão đại, hiện tại toàn bộ Lạc Đô đều đồn huynh với Thánh Vương bệ hạ, rốt cuộc có phải thật không?"

"Đồn gì thế?" Mộ Khinh Ca nhướng mi. Nàng biết chuyện nàng và Tư Mạch sẽ nhanh chóng truyền khắp Lâm Xuyên.

Thiệu mập cười trừ, cẩn thận nói: "Đồn là, lão đại huynh là nữ nhân của Thánh Vương bệ hạ."

Hử?

"Nói bậy!" Mộ Khinh Ca vỗ bàn, mắt bắn sát khí: "Rõ ràng hắn là nam nhân của ta! Ta đã hạ sính lễ rồi!"

Thiệu mập trợn mắt há mồm nhìn Mộ Khinh Ca. Chậm rãi tiêu hóa lời nàng nói xong, nghẹn hồi lâu, mới bật ngón tay cái lên: "Lão đại! Huynh trâu!"
Mộ Khinh Ca kéo khóe miệng, hơi ngượng ngùng ngồi xuống.

"Khụ khụ, tán gẫu kha khá rồi, chúng ta cùng về Lạc Đô thôi?" Mộ Khinh Ca che giấu một chút xấu hổ, nói với Thiệu mập.

Thiệu mập đương nhiên gật đầu.

Hắn ra khỏi thành, vốn chính là muốn gặp Mộ Khinh Ca sớm chút.

Biết tin Mộ Khinh Ca trở về, hắn đã đợi ở dịch quán bảy ngày.

Mộ Khinh Ca cùng Thiệu mập rời khỏi dịch quán, cưỡi ngựa về Lạc Đô.

Lúc mặt trời lặn, bọn họ đã tiến vào Lạc Đô.

Vốn là thời gian nhà nhà nấu cơm, hẳn không có nhiều người trên đường cái. Nhưng giờ đây lại biển người tấp nập, đều duỗi cổ trông hướng Mộ Khinh Ca.

"Xem kìa! Là Long Nha Vệ, là diễm mã. Đúng là Tiểu tước gia!"

"Tiểu tước gia thật là nữ trong lời đồn? Trời ơi! Mắt ta bị mù rồi sao?"

"Vị Thiệu gia kia cũng ở đây, không sai được! Tiểu tước gia của chúng ta, thật sự chính là đại mỹ nhân tuyệt thế!"
"Thật đẹp!"

"Thật là quá đẹp! Tiểu tước gia trời sinh tuấn mỹ dị thường, hiện giờ đổi thành nữ, lại càng đẹp hơn!"

"Mộ tiểu tước gia, là kiêu ngạo của Tần quốc chúng ta!"

"Tiểu tước gia!"

"Tiểu tước gia!"

"Tiểu tước gia!"

Tiếng hô như núi thở, từng tiếng liên tiếp như sóng biển, phóng tới Mộ Khinh Ca.

Dân chúng có lòng bao dung cực lớn. Mộ Khinh Ca ở trong lòng họ chính là tồn tại như thần, khoảng cách này đã vượt xa tất cả.

Bất kể nàng là nam nhân, hay là nữ nhân, đều sẽ không thay đổi.

Bá tánh Lạc Đô nhiệt tình, nương theo Mộ Khinh Ca trở về Mộ phủ đã lâu.

Nhìn phủ đệ quen thuộc, bảng hiệu quen thuộc, Mộ Khinh Ca hít sâu một hơi, thầm nói: "Mộ phủ, ta đã về!"

Cảm giác về nhà, làm Mộ Khinh Ca rất thoải mái.

Nhưng, nàng lập tức thấy kì quái.

Lẽ ra nàng trở lại Lạc Đô, trận thế ở đường lớn cũng đủ để Mộ phủ biết được. Nếu là bình thường, dù là lão gia tử chết chống không chịu ra đón, thì cũng có Ấu Hà Hoa Nguyệt hoặc người hầu Mộ phủ đi ra.
Nhưng hiện giờ, cánh cửa lạnh lẽo, không thấy một ai.

Đây là tình huống gì?

Mộ Khinh Ca hơi kinh ngạc, xuống ngựa về nhà.

Long Nha Vệ đi theo Mặc Dương rời đi, bọn họ không cần theo sát sau Mộ Khinh Ca trở lại Mộ phủ. Lúc Mộ Khinh Ca vào Mộ phủ, phát hiện trong phủ thật hiu quạnh.

'Người đâu rồi?' Mộ Khinh Ca tò mò.

Dùng linh thức đảo qua, nàng lập tức cảm giác được tất cả mọi người tập trung vào một chỗ.

Đôi mắt nàng chợt lóe, nhanh chóng chạy tới đó.

"Tiểu tước gia, ngài đã về rồi!" Mới vừa tới gần, một gia đinh trong Mộ phủ thấy Mộ Khinh Ca, bị kinh diễm bởi nữ trang của nàng, hắn kịp phản ứng rồi buột miệng thốt ra.

Hắn vừa nói, đám người tụ tập đều lập tức chia làm hai bên, nhường ra một con đường ở giữa.

Bọn người hầu Mộ phủ đều tò mò nhìn Mộ Khinh Ca, gương mặt không có thay đổi lớn làm cho họ dễ tiếp nhận sự thật Mộ Khinh Ca là nữ.
Tiểu tước gia của bọn họ, Mộ phủ tiểu tước gia chính là nữ tử!

Một nữ tử khuynh thành tuyệt diễm, thanh lệ thoát tục, tiêu sái cuồng ngạo!

Tầm mắt Mộ Khinh Ca không bị che đậy, trực tiếp nhìn từ bên ngoài thấy được trong sảnh.

Ấu Hà Hoa Nguyệt cũng ở bên trong, lão gia tử cũng ở đó.

Nhưng khi nàng nhìn thấy một người không nên xuất hiện ở đây, khϊếp sợ thất thanh hô: "Sao chàng lại ở đây?"

Trong sảnh, Tư Mạch ngồi ở ghế chủ tọa, Mộ Hùng nơm nớp lo sợ đứng ở một bên. Nghe thấy Mộ Khinh Ca kinh ngạc lên tiếng, nụ cười không hề tỳ vết nói với nàng: "Ta tới đây, đương nhiên là tự mình tới cửa lão gia tử cầu hôn!"

Cầu hôn!

Mộ Khinh Ca cảm thấy trái tim bị đập cho một nhát!

Nàng trừng lớn mắt, nhìn về phía gia gia mình. Quả nhiên thấy lão gia tử đang ném ánh mắt vô cùng u oán tới nàng...

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play