Edit: Diệp Lưu Nhiên

Tiết Kiều dẫn Mộ Khinh Ca tới Thính Đào Các, đây là chỗ ở chuyên môn dùng để tiếp đãi khách quý.

Trước khi Mộ Khinh Ca đến, bên trong đã bày biện sẵn đệm chăn, trà cụ, lư hương, tất cả đều đổi mới. Hơn nữa, đều dựa theo sở thích và thói quen của Mộ Khinh Ca.

Người Tiết gia có thể biết được Mộ Khinh Ca thích gì, đương nhiên là hỏi thăm từ Mộ Liên Dung.

Vào Thính Đào Các, cũng chỉ còn lại người nhà.

Đám người Mặc Dương hành lễ với Mộ Liên Dung, rồi tự động lui xuống.

Lâu rồi không gặp Mộ Khinh Ca, lần này Mộ Khinh Ca đổi nữ trang xuất hiện, làm cho Mộ Liên Dung vừa kinh hỉ lại kỳ quái. Nàng muốn hỏi rõ rốt cuộc chuyện là thế nào, lại bị dáng vẻ lạnh căm căm của Mộ Khinh Ca làm hoảng sợ.

"Tiết Kiều, ngài che chở cho cô cô ta thế này sao?" Mộ Khinh Ca trực tiếp hỏi tội Tiết Kiều.


Tiết Kiều sửng sốt, mặt đỏ lên. Hắn không đối diện Mộ Khinh Ca, mà là mím chặt môi.

Tựa hồ hắn cũng cảm thấy mình uất ức, nhưng lại không thể làm gì.

Mộ Liên Dung thấy Mộ Khinh Ca tức giận, vội giải thích: "Khinh Ca, không phải như con nghĩ đâu. Tiết Kiều vẫn luôn đối tốt với ta, là ta không muốn để chàng ấy vì ta mà phát sinh hiểu lầm với cha mẹ."

Mộ Khinh Ca tức đến cười: "Cô cô anh tư hào sảng, khí phách hiên ngang của ta từ khi nào đã biến thành tiểu tức phụ hiền lành rồi?"

Mộ Liên Dung khẽ giật mình, đôi tay bất giác xoa nhẹ lên bụng nhỏ.

Ánh mắt Mộ Khinh Ca thanh lãnh dừng lên bụng của nàng, nội tâm thở dài.

"Con nói đúng, là ta không bảo hộ tốt Liên Dung và con chúng ta, để nàng ấy phải chịu ủy khuất. Con yên tâm, qua thời gian ngắn nữa, ta sẽ mang Liên Dung rời đi trở về Tần quốc, để nàng ấy an tâm dưỡng thai." Tiết Kiều nghẹn nửa ngày, nghẹn ra một câu như vậy.


Mộ Khinh Ca bị những lời hắn nói, mà giận đến tái mặt.

Người nam nhân này, cư nhiên suy nghĩ nửa ngày, chỉ nghĩ ra một cách trốn tránh?

Mang cô cô về Mộ gia?

Nghe thì không tệ, vì vợ con không tiếc ruồng bỏ gia tộc. Sinh sống ở mẫu tộc thê tử!

Nhưng cẩn thận suy nghĩ, đây rõ ràng là không thể thuyết phục được cha mẹ, để gia tộc thật lòng tiếp thu thê tử, không thể không dùng cách trốn tránh. Chẳng lẽ hắn còn có thể cả đời không qua lại với Tiết gia? Mộ Liên Dung thân là con dâu Tiết gia, cũng phải cả đời không thể tiến vào cửa lớn Tiết gia? Một khi tới Tiết gia thì phải chịu đựng ghẻ lạnh, bị bắt nạt hà khắc?

Giờ khắc này, Mộ Khinh Ca thật sự hoài nghi cô cô gả cho người nam nhân như vậy, có phải gả sai rồi không!

"Tiết Kiều, ta nói cho ngài biết, nếu ngài không để người nhà của ngài thật lòng tiếp thu cô cô ta. Vậy ta sẽ mang cô cô ta về, sau này không còn là con dâu Tiết gia ngài nữa!" Mộ Khinh Ca tức giận nói.


"Con không thể làm vậy!" Tiết Kiều khϊếp sợ nhìn về phía Mộ Khinh Ca.

"Có gì không thể? Nếu ngài không thể bảo hộ cô cô ta thật tốt, chỉ có thể khiến thê tử thiệt thòi, thì không xứng làm trượng phu của cô cô!" Mộ Khinh Ca nheo mắt, bắn ra lãnh quang.

"Ta có thể!" Tiết Kiều hét lớn.

Đây là lần đầu tiên hắn rống to trước mặt Mộ Khinh Ca.

Cho tới nay, tuy Mộ Khinh Ca là tiểu bối, nhưng từ nội tâm hắn luôn bội phục nàng.

Dù là hôm qua, tin tức Mộ Khinh Ca là nữ mơ hồ truyền đến, hắn ngoại trừ kinh hãi thì lại càng bội phục thêm.

Bởi vì hắn có thể tưởng tượng, một nữ tử có thể đi đến cảnh giới và địa vị như ngày nay, là cực kỳ không dễ dàng.

Nhưng nếu Mộ Khinh Ca muốn mang thê tử của hắn đi, vậy hắn sẽ liều mạng với Mộ Khinh Ca!

"Tiết Kiều!" Mộ Liên Dung hô.
Hai người đều là người thân nàng, hiện giờ lại giương cung bạt kiếm. Điều này làm nàng thấy mệt tâm. Nàng nói với Tiết Kiều: "Khinh Ca vừa tới, cần phải nghỉ ngơi. Chàng ở lại đây hơi bất tiện, đi về trước đi. Thϊếp ở lại một lúc."

"Ta không muốn, nàng cảm thấy ta vướng bận, vậy ta ở ngoài viện chờ nàng." Tiết Kiều khẩn trương nắm lấy tay Mộ Liên Dung, giống như tiểu hài tử vô lại.

Mộ Liên Dung mỉm cười rút tay mình ra. Nàng dĩ nhiên biết Tiết Kiều khẩn trương điều gì, bảo đảm với hắn: "Thϊếp là thê tử của chàng, cả đời đều là vậy. Điểm này sẽ không thay đổi, thϊếp sẽ không rời bỏ chàng."

Nhận được cam đoan, Tiết Kiều mới lưu luyến không rời đi ra ngoài. Lúc sắp đi còn không yên tâm liếc mắt nhìn Mộ Khinh Ca một cái.

Nhìn Tiết Kiều rời khỏi, Mộ Liên Dung mới chuyển mắt nhìn Mộ Khinh Ca, thấy mặt nàng vẫn lạnh lẽo, cười cười kéo lấy tay nàng: "Làm sao vậy? Vẫn giận sao? Được rồi, đừng tức giận. Chuyện nhỏ con mà có thể khiến Mộ tiểu tước gia nhà ta tức giận thành như vậy? Mau ngồi xuống, nói chuyện cùng cô cô, hiện tại bộ dáng con bây giờ là có chuyện gì xảy ra? Con không biết đâu, ta ở nội viện Tiết gia đúng là không rõ lắm tình hình bên ngoài."
Một mình ngồi cạnh Mộ Liên Dung, sắc mặt Mộ Khinh Ca mới hòa hoãn xuống.

Nàng không giải thích chuyện của mình, mà nói với Mộ Liên Dung: "Cô cô, ngài ở Tiết gia chịu thiệt thòi sao? Ngài đừng giấu con, ngài biết đấy, nếu con muốn biết tất sẽ có cách để biết."

Mộ Liên Dung mỉm cười lắc đầu, lôi kéo Mộ Khinh Ca ngồi xuống ghế, giải thích: "Khinh Ca, cô cô biết con quan tâm ta. Nhưng tình huống Tiết gia phức tạp, rất nhiều chuyện không đơn giản như mặt ngoài. Mẫu thân... Cũng chính là nương của Tiết Kiều, cũng không cố tình nhắm vào ta."

"Con chỉ muốn biết cô cô trôi qua có ổn không. Nếu không tốt, vậy chúng ta về nhà." Mộ Khinh Ca nói thẳng.

Mộ Liên Dung mỉm cười gật đầu, nụ cười mang theo hạnh phúc: "Ta rất tốt."

"Thật ra, trước khi biết con sẽ đến, ta và Tiết Kiều cũng đã bàn qua. Ta không quen ở Tiết gia, mà chàng ấy cũng không muốn ở đây. Qua thêm đoạn thời gian, chúng ta sẽ trở về Tần quốc. Làm như vậy sẽ khiến ta an tâm với hoàn cảnh quen thuộc mà dưỡng thai sinh đẻ. Chờ hài tử sinh hạ, gia gia con cũng có thể hưởng thụ niềm vui gia đình. Hài tử lớn thêm chút nữa, chúng ta sẽ mang nó đi du lịch Lâm Xuyên." Mộ Liên Dung giải thích với Mộ Khinh Ca.
Mộ Khinh Ca hơi nhíu mày, hỏi: "Tiết gia sẽ đồng ý sao?"

"Tiết gia..." Mộ Liên Dung chần chờ, mới cười nói: "Tiết Kiều sẽ giải quyết."

Mộ Khinh Ca không nói gì.

Nàng không muốn nói cô cô và Tiết Kiều nghĩ chuyện này quá lý tưởng.

Từ lúc gặp mặt vừa rồi, nàng có thể cảm giác được vị phu nhân Tiết gia kia là một người cường thế. Trước kia Tiết gia có thể để Tiết Kiều du lịch bên ngoài, đó là bởi vì mệt mỏi thì kiểu gì cũng về nhà. Vô luận Tiết Kiều đi nơi nào, Tiết gia đều là nhà hắn. Nhưng hiện giờ, hắn không chỉ tự mình thành thân, lại còn muốn mang thê tử về nhà mẹ đẻ. Đây không thể nghi ngờ là đánh vào thể diện Tiết gia.

Một gia tộc như Tiết gia, thường sẽ coi trọng mặt mũi hơn bất kì cái gì. Sao có thể dễ dàng để họ thực hiện?

Biện pháp có thể giải quyết duy nhất là khiến Tiết gia thật lòng tiếp thu cô cô là con dâu. Vô luận nàng ở Tiết phủ, hay là về nhà mẹ đẻ, đều phải trôi qua bình yên.
...

Trong trạch viện gia chủ Tiết gia, không có ai khác, Tiết phu nhân bất mãn với Tiết lão gia: "Lão gia, lúc trước ông nói vậy là sao? Ta đã làm sai cái gì. Đừng nói nàng ta là nữ tử tam đẳng quốc, dù là công chúa tương lai gả vào Tiết gia, thì vẫn phải tuân theo quy củ Tiết gia!"

Thái độ Tiết phu nhân, khiến tâm trạng Tiết lão gia buồn bực.

Hắn mặt lạnh: "Ta đã nói với bà rồi, phải học cách linh động. Hôm nay là lúc nào? Tức phụ lão Thất đã lâu không gặp Mộ tiểu tước gia, nhất thời tình thế cấp bách cũng có thể thông cảm. Bà cần gì phải khiến hai bên không xuống đài được?"

"Còn không phải chỉ là thân thích tiểu bối thôi sao? Ấn theo quy củ, hẳn là nàng ta bái thϊếp cầu kiến tới cửa, thỉnh an qua ta rồi phải xem đương gia chủ mẫu là ta đây có đáp ứng không rồi mới để hai cô cháu gặp mặt." Tiết phu nhân không cho là đúng nói.
Quan niệm của bà ta tất cả đều dựa theo quy củ, muốn lý sự cũng không ai làm gì được bà ta!

"Mộ tiểu tước gia có thể giống với thân thích tiểu bối bình thường sao?" Tiết lão gia vỗ mạnh bàn, thanh âm bỗng nhiên tăng cao.

Tiết phu nhân hoảng sợ: "Ông rống ta!"

Tiết lão gia hừ lạnh, cả giận: "Đúng là nữ nhân và trẻ con vô tri! Cục diện đang tốt, đều bị bà phá đám!"

"Lão gia, rốt cuộc ông có ý gì?" Tiết phu nhân ủy khuất.

Bà ta tự nhận gả vào Tiết gia nhiều năm như vậy, vẫn luôn cần cù chịu khó, căng căng thẳng thẳng tuân thủ nghiêm ngặt quản gia, cũng chưa từng làm hỏng chút quy củ nào. Ngay cả hoàng đế Vũ quốc, đều nói bà ta là phụ nhân mẫu mực.

Hôm nay vì một ngoại nhân, phu quân ngày thường kính trọng bà ta, cư nhiên phát giận ầm lên!

"Ta rốt cuộc có ý gì? Ý của ta chính là, vị Mộ tiểu tước gia này trăm triệu không thể đắc tội! Bà thu liễm tính tình thích quản giáo theo quy củ đi, đừng có dùng lên tức phụ lão Thất." Tiết lão gia lớn tiếng cảnh cáo.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play