Edit: Diệp Lưu Nhiên

Đỏ trắng đan xen, phiêu dật cuồng ngạo, cô lãnh bất tuân. Hai người vừa xuất hiện, xung quanh dãy núi Ly cung lập tức xám màu, phảng phất mọi quang hoa thiên địa đều tập trung lên hai người.

"Thật là xứng đôi!" Khương Ly câu môi nói. Đôi mắt vàng vui vẻ cao hứng thay Mộ Khinh Ca.

Hoàng Phủ Hoán đứng phía sau, thấp giọng nói: "Ta và nữ hoàng cũng xứng đôi."

Những lời này khiến nụ cười trên mặt Khương Ly lập tức thu liễm lại, hơi thở cũng thoáng cái trở nên kháng cự người ngàn dặm.

Cảm nhận hơi thở nàng biến hóa, Hoàng Phủ Hoán bất đắc dĩ thở dài, chỉ có thể ngậm miệng không nói.

Nhưng trong mắt hắn vẫn mang theo ý chí chiến đấu như cũ. Tựa hồ Khương Ly càng kháng cự, khiêu chiến càng lớn, càng có thể kích khởi lòng hiếu thắng của hắn.


Mộ Khinh Ca đến gần, người ở đây đều bị choáng ngợp.

Mộ Khinh Ca nam trang đã khiến bọn họ thấy kinh diễm, không nghĩ tới nàng đổi về nữ trang, không chỉ không làm mất tự nhiên, trái lại còn đẹp đến mức khó dời mắt.

Dung mạo nàng không chỉ đẹp, còn có khí chất vô song.

Làm cho người nào nhìn nàng cũng đều mong có được, rồi lại không dám khinh nhờn, chỉ có thể đứng xem từ xa.

Mặc Dương mới vừa tới Thiên Đô không lâu, thần tình có chút sững sờ nhìn về phía Mộ Khinh Ca. Đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy nàng mặc nữ trang. Đẹp đến vậy, đẹp hơn vô số lần so với hắn tưởng.

Xảy ra chuyện lớn như thế, hắn lại không ở bên cạnh nàng. Chuyện này làm hắn ảo não, làm hắn hối hận.

Hiện tại nàng nắm tay người khác đi ra, dù bọn họ rất xứng đôi, dù nam nhân này là tồn tại mạnh nhất Lâm Xuyên. Hắn vẫn không muốn Tiểu tước gia của mình đính chung thân.


Khi Mộ Khinh Ca đi vào đội ngũ, mọi người mới rũ đôi mắt kinh diễm xuống, không dám nhìn thẳng.

Dù sao, bên cạnh nàng còn có một vị tôn đại thần đang đứng đó!

Ánh mắt Tư Mạch rét căm căm quét tới, tà niệm hay ý loạn tình mê cái gì đều biến mất tăm.

Mộ Khinh Ca buông tay Tư Mạch, đi tới chỗ đám người Khương Ly.

Đến trước mặt nàng, Mộ Khinh Ca cười nói: "Không sao chứ?"

Khương Ly gật đầu: "Nhờ phúc của ngươi, ăn không ít đan dược do Dược Tháp đưa tới."

Mộ Khinh Ca cười, ánh mắt rơi xuống Triệu Nam Tinh và Phượng Vu Phi.

Lại nói về hai người này, tổn thất hiện tại rất lớn. Điều này làm cho Mộ Khinh Ca có lỗi trong lòng. Nhưng hôm nay nhìn đến bọn họ, lại không thấy bọn họ có một chút trách cứ nào.

Triệu Nam Tinh nói với Mộ Khinh Ca: "Đừng lo lắng cho chúng ta, chuyện này thương tổn sớm là tốt. Tu vi của ta cũng đã tiến giai, coi như là chuyện tốt."


Trong mắt Mộ Khinh Ca kinh hỉ, hơi thở Triệu Nam Tinh quả nhiên đã tiến lên Lam cảnh trung giai.

"Chúc mừng, Triệu sư huynh." Mộ Khinh Ca gật đầu cười nói.

Hàn huyên với ba người, tầm mắt Mộ Khinh Ca dừng lên bảy người Long Nha Vệ. Lúc nhìn thấy Mặc Dương, nàng hơi bất ngờ.

Nàng đi qua chỗ họ, dừng trước mặt Mặc Dương.

Mặc Dương giật mình, lập tức quỳ một gối xuống đất, hành lễ: "Thuộc hạ tới muộn, xin Tiểu tước gia giáng tội!"

Mộ Khinh Ca nhìn hắn: "Đứng lên."

Mặc Dương nghe lời đứng lên, mím chặt môi. Dáng người cao lớn đĩnh bạt đứng đối diện nàng.

"Huấn luyện tiến hành thế nào rồi?" Mộ Khinh Ca hỏi.

"Tất cả đều tiến hành dựa theo kế hoạch của Tiểu tước gia, không có bất kỳ ngoài ý muốn nào." Mặc Dương trả lời.

"Rất tốt." Mộ Khinh Ca gật đầu, xoay người đi tới chỗ hoàng thất và ba đại gia tộc. Vốn Lam gia có danh ngạch, bị bọn họ chia nhau, giờ phút này ba đại gia tộc và hoàng thất đều đứng cùng một chỗ.
"Nguyên hoàng, Thẩm gia chủ, Cảnh gia chủ, Hoa gia chủ." Mộ Khinh Ca chào hỏi từng người.

"Mộ tiểu tước gia."

Mấy vị đại lão này khi gặp lại Mộ Khinh Ca lần nữa, đã yên lặng thay đổi tôn ti.

Nàng và mấy người này kỳ thật không có gì hay để nói chuyện, hơn nữa mấy người họ cũng sẽ không tiến vào di tích Thượng Cổ. Nàng chỉ đơn giản chào hỏi, sau đó nhìn bốn người Thẩm Bích Thành, Hoa Cầm Tâm, Cảnh Thiên, và Hoàng Phủ Hoán.

Trong không gian thí luyện, khi nàng bị ba đại thế lực bao vây, bọn họ đều trợ giúp nàng.

Vô luận có tác dụng gì hay không, ít nhất nàng nhận phần tâm ý này.

Thẩm Bích Thành và Hoàng Phủ Hoán còn tốt, lúc trước gặp mặt đã cảm tạ, nên nói đều đã nói. Chỉ còn lại Hoa Cầm Tâm và Cảnh Thiên, từ ngày ấy đến nay là lần đầu gặp.

Gặp lại Mộ Khinh Ca, nhìn nàng mặc nữ trang. Hoa Cầm Tâm đầy bụng u oán, cắn môi, thần sắc ủy khuất.
Người mình ái mộ, lắc cái đã thành nữ tử, nàng có thể làm sao bây giờ?

Cho dù nàng không ngại người ta là nữ tử, nhưng Hoa Cầm Tâm nàng có thể đoạt nữ nhân của Thánh Vương bệ hạ sao?

Ài, tất cả không cam lòng, tất cả khó chịu, cũng chỉ hóa thành tiếng thở dài, nuốt vào bụng mình.

Cảnh Thiên gặp lại Mộ Khinh Ca, tâm trạng là phức tạp nhất.

Hắn không nghĩ tới, người vẫn áp mình một đầu, khiến hắn từ khinh thường đến không cam lòng, rồi lại ghen ghét, cuối cùng hóa thành ngẩng đầu ngước nhìn. Cư nhiên là một nữ tử tuyệt sắc.

Sau khi biết thân phận Mộ Khinh Ca, hắn thường xuyên nghĩ. Nếu ngay từ đầu hắn biết Mộ Khinh Ca là nữ nhân, có thể thay đổi quỹ đạo vốn có không?

Nhưng mọi ảo tưởng đều chỉ là quá khứ, sẽ không lặp lại.

"Ngày đó ở không gian thí luyện, đa tạ hai vị xuất ngôn tương trợ. Nếu có cơ hội, ta sẽ trả phần nhân tình này." Mộ Khinh Ca nói, không thông thạo lắm so với những người khác.
Nhưng cũng biểu lộ thái độ. Nàng thừa nhận hai người họ đứng ra ngay lúc đó.

Hoa Cầm Tâm dậm dậm chân, hờn dỗi nói: "Ai hiếm lạ phần nhân tình của ngươi?" Nói xong, xoay người đi tới chỗ mẫu thân.

Thái độ của Hoa Cầm Tâm khiến Mộ Khinh Ca co khóe miệng, cũng không nhiều lời.

Nàng nhìn về phía Cảnh Thiên, người sau im lặng rồi mới nói: "Ta vẫn chưa giúp được cái gì, trái lại lâm trận đào thoát. Mộ tiểu tước gia không cần để ý."

"Tình huống lúc ấy ta cũng muốn chạy, chỉ là không đi được thôi. Cảnh đại thiếu nguyện ý đứng ra, ta nhớ kỹ." Mộ Khinh Ca nói xong, xoay người đi về đội ngũ Tần quốc.

Nàng không trở lại bên cạnh Tư Mạch, bởi vì bắt đầu từ giờ khắc này, nàng đại diện cho Tần quốc.

Mỗi đội ngũ có tám người có thể tiến vào. Người Mộ Khinh Ca dẫn theo dĩ nhiên là Long Nha Vệ của nàng.
Khương Ly dẫn theo nữ quan và thị vệ của Cổ Vu quốc.

Các quốc gia khác cũng dẫn theo tinh anh do mình chọn ra.

Hai nước Triệu Nam Tinh và Phượng Vu Phi, mỗi nước chọn ra bốn người.

Tương tự, Vũ quốc và Nhung quốc, cũng mỗi nước bốn người.

Mộ Khinh Ca không loại bỏ Nhung quốc ra, trái lại cho bọn họ cơ hội tiến vào khiến bọn họ vô cùng cảm kích. Oán khí do quốc gia bị hạ xuống thành tam đẳng quốc cũng tiêu tan một chút.

"Đi thôi." Người đông đủ, Tư Mạch vung tay lên. Một hắc động cao bằng một người xuất hiện trước tầm mắt đám đông.

Cô Nhai dẫn đầu nhảy vào đó, người còn lại cũng đi vào theo.

Mộ Khinh Ca không sốt ruột, chờ những người khác đi trước.

Khương Ly tiếp cận qua, gương mặt đầy xấu xa thấp giọng nói: "Khoảng thời gian ở Ly cung, trôi qua thoải mái không?"
Ánh mắt Mộ Khinh Ca chợt lóe, nhìn về phía nàng. Bỗng híp híp mắt, phản kích: "Khoảng thời gian này ngươi cũng rất dễ chịu đi?"

"Gì hả?" Khương Ly thoáng cái chưa kịp phản ứng.

Thẳng đến khi tầm mắt Mộ Khinh Ca rơi xuống chỗ Hoàng Phủ Hoán, Khương Ly mới thay đổi sắc mặt, nói: "Đừng nói bừa, ta không có tí hứng thú nào với hắn cả."

"Ta thấy người ta không tệ nha." Mộ Khinh Ca tò mò nói.

Khương Ly khinh thường nói: "Trên đời này, người không tệ rất nhiều. Chẳng lẽ ta đều phải tiếp nhận? Không cảm giác chính là không có cảm giác, đây là sự thật nghiêm túc!"

Mộ Khinh Ca co khóe miệng, biết Khương Ly có định nghĩa tình yêu khác với người ở thời đại này, cho nên cũng không mạnh mẽ khuyên.

Đợi người đi vào đã kha khá, ánh mắt Tư Mạch nhìn qua.

Mộ Khinh Ca ho nhẹ một tiếng, thúc giục Khương Ly: "Đi thôi."
Khương Ly ái muội nhìn về phía nàng: "Tìm cơ hội phải tán gẫu, các ngươi tiến triển đến bước nào rồi."

Mộ Khinh Ca cười lạnh: "Ngươi không sợ chết, có thể tự mình đi hỏi hắn."

Khương Ly cứng mặt lại, lập tức cả giận: "Mộ Khinh Ca ngươi đối xử với ta vậy hả, cần mặt mũi không? Qua cầu rút ván đúng không?"

Mộ Khinh Ca vô tội nói: "Sao ta lại qua cầu rút ván?"

"Ngươi cứ thế để ta đi chết à!" Khương Ly nghiến răng nói.

Mộ Khinh Ca nở nụ cười: "Ngươi không đi hỏi, dĩ nhiên sẽ không tìm chết. Không tìm chết, dĩ nhiên sẽ không phải chết."

Dứt lời, nàng cười lớn, mang người đi vào hắc động.

Khương Ly tức giận đến dậm chân, quát: "Ngươi đây là tư duy cường đạo!"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play