Edit: Diệp Lưu Nhiên

Thổ lộ thâm tình, khiến Mộ Khinh Ca nghe đến nổi da gà.

Nàng kinh khủng nói: "Ta là nam nhân chàng cũng yêu?!" Đừng kíƈɦ ŧɦíƈɦ quá vậy được không?

"Yêu!" Tư Mạch trả lời chém đinh chặt sắt, không hề do dự.

Mộ Khinh Ca giựt khóe miệng, cười trừ hai tiếng, không biết nên trả lời thế nào mới ổn.

Trông nàng xấu hổ túng quẫn, khiến Tư Mạch cực kỳ vui mừng. Nhịn không được lại kéo nàng vào ngực, cúi đầu hôn giữa trán nàng.

Lần này Mộ Khinh Ca không có đẩy hắn ra.

Thái độ chuyển biến của nàng, khiến Tư Mạch mừng rỡ, cuồng hỉ cuốn tới: "Tiểu Ca nhi nàng..."

Mộ Khinh Ca lần đầu tiên nhìn thấy Tư Mạch như vậy, vui mừng như một đứa trẻ. Nếu nàng đã rõ tâm ý mình, vậy sẽ không trốn tránh.

Hơn nữa, lần này trong những mục đích nàng tới đây, vốn là nói rõ với Tư Mạch.


"Ừm, ta quyết định. Nếu chàng chân tình thực lòng như vậy, chúng ta thử yêu nhau xem. Nhưng mà, nếu chàng dám đứng núi này trông núi nọ, thích nữ nhân khác, ta sẽ để chàng trải nghiệm cuộc sống bất nam bất nữ." Nói xong, ánh mắt nàng hung hăng liếc xuống phía dưới áo bào trắng của Tư Mạch.

Tư Mạch giương nhẹ khóe miệng.

Tiểu Ca nhi của hắn, thổ lộ cũng khí phách như vậy!

Ngàn tiểu thế giới lớn nhỏ, người dám uy hiếp hắn như vậy, đúng là chỉ có một người trước mắt này.

Xem ra, hắn thật sự thua trong tay nàng rồi.

Ngay sau đó, Tư Mạch nói: "Cái gì mà thử xem? Xác định rồi thì nàng đừng mong trốn được! Nàng đã định trước đời đời kiếp kiếp chỉ thuộc về ta!"

Mộ Khinh Ca nhướng mi nhìn hắn, không phục nói: "Sai rồi!" Nàng duỗi tay chỉ chỉ Tư Mạch, lại chỉ chỉ mình: "Chàng là của ta mới đúng!"


Lời thổ lộ khác với nữ tử bình thường, khiến Tư Mạch cười càng sâu. Câu 'chàng là của ta' từ Mộ Khinh Ca cư nhiên khiến hắn đặc biệt vui mừng.

Trước giờ chỉ có người khác muốn thành vật sở hữu của hắn, vật phẩm phụ thuộc.

Hôm nay bị Mộ Khinh Ca dán lên cái nhãn, hắn cư nhiên không tức giận, trái lại cảm thấy mừng thầm trong lòng?

Quả nhiên, hắn có bệnh không nhẹ!

Đột nhiên, ánh mắt nàng rùng mình, thấy được vài giọt máu trên vạt áo hắn. Đôi mắt nàng lập tức sắc bén lên, âm thanh ẩn chứa lệ khí: "Tên khốn kiếp nào dám đả thương chàng?"

Bản chất nàng bao che khuyết điểm, quả thực phát huy vô cùng nhuần nhuyễn lên người Tư Mạch.

Phảng phất, Tư Mạch chính là nghịch lân của nàng.

Lời Mộ Khinh Ca dừng vào tai Tư Mạch, khiến tình cảm đóng băng vô số năm tháng chậm rãi hòa tan. Hắn chưa bao giờ thử qua có một ngày, được người che chở như vậy. Chỉ dính chút máu, mà đã khẩn trương.


Cho nên, hắn mở miệng nói dối: "Không phải của ta."

Hắn trả lời, khiến khí thế Mộ Khinh Ca biến đổi, thả lỏng nói: "Ồ, không phải của chàng thì được. Ta đã nói ai dám có bản lĩnh đả thương chàng chứ?"

Ngữ khí kia khiến Tư Mạch không nhịn được phì cười.

Phảng phất, người khác không được gϊếŧ hắn, hắn gϊếŧ người thì tùy tiện! Tư duy cường đạo này, ừm... đúng là Tiểu Ca nhi nhà hắn. Đương nhiên, cũng rất giống hắn!

Đột nhiên, Tư Mạch có chút xúc động hỏi: "Nếu quả thật có người hại ta, nàng sẽ thế nào?"

Giả thiết này khiến ánh mắt Mộ Khinh Ca sắc bén lên, híp mắt cười lạnh: "Dám hại người của ta? Ta sẽ khiến hắn hối hận vì đã đầu thai thành người!"

Những lời này khiến Tư Mạch sửng sốt.

Lập tức cười to ra tiếng.

Tiếng cười suиɠ sướиɠ của hắn quanh quẩn toàn bộ không gian thí luyện. Những linh thú khủng bố ở vùng cấm địa đều bị tiếng cười này phủ phục đến run rẩy, phát ra âm thanh nức nở.
Mộ Khinh Ca ngửa đầu nhìn hắn.

Chiều cao nàng đã coi như cao trong đám nữ tử. Ít nhất khi ngụy trang thành nam tử, thì hoàn toàn không thấy nhỏ gầy. Nhưng khi đứng trước mặt Tư Mạch, nàng vẫn phải ngửa đầu nhìn hắn.

Tư Mạch cười suиɠ sướиɠ, khiến khóe miệng nàng không nhịn được giương lên.

Lần đầu tiên nàng cảm nhận được cái gì gọi là 'chàng vui, ta cũng vui. Chàng giận, ta cũng giận.'

Đột nhiên, Tư Mạch cúi đầu. Đôi mắt màu hổ phách lập lòe ánh sáng nhìn chăm chú Mộ Khinh Ca. Cánh tay dài ôm nàng vào ngực, tham lam ngửi mùi hương của nàng.

Tay áo màu trắng to rộng theo gió mà lay. Hồng y yêu dã trong ngực hắn giống như ngọn lửa được hắn chặt chẽ bảo hộ. Sự cẩn thận này, nếu bị những kẻ quen biết Tư Mạch mà thấy được, sợ rằng sẽ đại kinh thất sắc.
Bị Tư Mạch ôm vào ngực lần nữa, Mộ Khinh Ca đã không còn thấy mất tự nhiên.

Nàng bắt đầu quen thuộc người nam nhân này.

Đây là người nàng chọn. Vô luận thế nào, nàng đều sẽ nắm tay cùng hắn.

Trước đó không lâu, nàng còn nuối tiếc mình không nói rõ tâm ý bản thân cho nam nhân. Không nghĩ tới, hắn đã kịp thời trở lại.

"Thật tốt." Mộ Khinh Ca nỉ non.

Những lời này theo gió bay vào tai Tư Mạch.

Hắn hỏi: "Thật tốt gì?"

Mộ Khinh Ca nhẹ cong khóe miệng, nụ cười mang theo điểm lạnh lẽo: "Một lũ chó già, thiếu chút làm bỏ lỡ chuyện chúng ta. Còn tốt, chàng đã trở lại."

Đúng vậy! Bên ngoài còn có một đám muốn gϊếŧ Tiểu Ca nhi chờ hắn xử lý!

Hơi thở trên người Tư Mạch phát lạnh, nói với Mộ Khinh Ca: "Bọn chúng muôn lần chết cũng không thể triệt tiêu được lỗi lầm đã hại nàng. Thế lực Lâm Xuyên, nên tới lúc xào bài rồi."
Mộ Khinh Ca nhíu mày cười nói: "Có phải quá tùy hứng không?" Nếu truyền ra, Tư Mạch vì nàng làm thế, chỉ sợ thanh danh Tư Mạch sẽ hoàn toàn điên đảo.

"Dám hại nàng, đã định trước diệt vong." Tư Mạch kiên định trả lời.

Mộ Khinh Ca cười kinh diễm, rất ư vừa lòng với thái độ nam nhân. Nàng vỗ vỗ mu bàn tay hắn, trấn an: "Chút chuyện nhỏ này không cần chàng động thủ. Chàng đứng sau cho ta cáo mượn oai hùm, rồi cho ta mượn dùng Cô Nhai Cô Dạ một chút là được."

"Tiểu Ca nhi tính làm thế nào?" Ánh mắt Tư Mạch chớp động, rất hứng thú nhìn nàng.

Mộ Khinh Ca hất cằm cười nói: "Lúc trước không phải có lời đồn ta lấy sắc hầu người, họa quốc yêu nhân sao? Nếu bọn chúng đã gán cho ta cái mỹ danh như thế, ta mà không làm gì đó, thế chẳng phải thực xin lỗi đám người vất vả bịa đặt?" Nói xong, nàng ti hí mắt, khóe mắt chiết ra quang mang sắc bén: "Ta làm họa quốc yêu cơ một lần cho xem."
"Bọn chúng nói Tiểu Ca nhi nàng lấy sắc hầu người?" Tư Mạch nâng mi, nín cười nhìn nàng.

Khuôn mặt Mộ Khinh Ca tinh xảo vô song, tuyệt diễm thiên hạ, đích xác gánh nổi 'sắc' cực hạn.

Nhưng mà dám vũ nhục Tiểu Ca nhi nhà hắn, lũ người đó không muốn sống nữa rồi phải không?

"Không phải ta lấy sắc hầu người sao?" Mộ Khinh Ca híp híp mắt.

Nụ cười kia, ẩn chứa không có ý tốt. Tư Mạch lập tức tỉnh ngộ, nghiêm mặt nói: "Quả thực nói bậy! Rõ ràng là ta lấy sắc hầu Tiểu Ca nhi nhà ta!" Tôn nghiêm cái gì, thể diện cái gì? Ở trước mặt Mộ Khinh Ca, đều vứt xó đi!

Mộ Khinh Ca cười đến mi mắt cong cong.

Tư Mạch thấy người nào đó cao hứng, mới nói: "Nhưng mà, Tiểu Ca nhi. Trong lòng vi phu tức giận khó chịu, nàng dù sao cũng phải để ta động thủ một cái chứ."

"Phì! Chúng ta bây giờ mới chỉ là yêu đương, còn chưa bàn chuyện cưới hỏi đâu!" Hai chữ 'vi phu' làm cho Mộ Khinh Ca hiếm khi thẹn thùng. Nàng trừng mắt liếc Tư Mạch, sửa đúng.
Biết Tiểu Ca nhi nhà mình lề mề trong chuyện tình cảm. Hiện giờ có thể mở cửa lòng đúng là không dễ, Tư Mạch không dám quá bức nhanh, đành phải sửa đúng theo nàng: "Được rồi, chờ nàng chính thức thành thê tử của ta, sửa miệng cũng không muộn."

Mộ Khinh Ca tự động cho qua lời này của hắn, nghĩ nghĩ rồi nói: "Vậy chàng xử lý Lam gia đi, dù sao đó là do chàng lam nhan họa thủy gây ra họa."

"Có liên quan gì tới ta?" Tư Mạch vạn phần ủy khuất.

Ánh mắt thấu triệt của Mộ Khinh Ca cực kỳ trêu tức nhìn hắn: "Thánh Vương bệ hạ, ngài chẳng lẽ đã quên tiểu thư Lam gia Lam Phi Nguyệt nguyện không phải ngài thì sẽ không gả sao!"

"Tiểu thư Lam gia nào? Không biết." Tư Mạch đầy mờ mịt.

Hắn phản ứng thế này, Mộ Khinh Ca còn có thể nói gì?

Nàng giựt khóe miệng, mới nói với Tư Mạch: "Đi thôi. Chúng ta ở đây đã lâu rồi, bên ngoài phỏng chừng đã loạn thành nồi cháo."
Tư Mạch không cho là đúng nói: "Loạn thì loạn, liên quan gì đến chúng ta? Nhưng mà nếu Tiểu Ca nhi vội vã báo thù, vậy chúng ta đi thôi."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play